Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 194: Phu nhân




Hô hấp Tôn Chí Lâm hơi khựng một lát, xuyên thấu qua làn khói mờ ảo nhìn biểu tình cực kỳ nghiêm túc của Dương Lâm Tây, cười nói: "Anh bạn, cậu vẫn còn trẻ, không muốn phá hủy tiền đồ của mình đi?"

Những lời này có thể nói là cực kỳ thẳng thừng!

Như vậy cũng càng làm Dương Lâm Tây khẳng định, Tôn Chí Lâm này khẳng định có quỷ.

Tôn Lan Khê siết chặt nắm tay, không dám tin nhìn Tôn Chí Lâm, cô không phải người ngu, lời này của Tôn Chí Lâm có ý gì, cô còn không rõ sao? Ông ta nói như vậy, lại không chịu dẫn bọn họ đi gặp mẹ cô, vậy chứng minh điều gì? Chứng minh mẹ cô nhất định đã xảy ra chuyện!

Hốc mắt Tôn Lan Khê đỏ ửng, chỉ hận chính mình vì sao lại vô dụng như vậy, không có cách nào bảo hộ mẹ mình.

Dương Lâm Tây toét miệng cười: "Chuyện này không dám phiền Tôn tiên sinh phí tâm, đoạn thời gian trước tôi vừa mới thăng chức." Không nói mấy lần phá được án lớn, chỉ riêng phần giao tình của anh cùng Tống Triết, cục trưởng không có khả năng từ bỏ anh. Ngược lại, cục trưởng còn rất cao hứng khi có anh trong cục.

Dù sao thì có một số việc cục trưởng thật sự rất đau đầu, thế nhưng có anh cứng rắn điều tra thì có thể giúp cục trưởng giải quyết được rất nhiều chuyện khó giải quyết.

Biết mình là một thanh đao trong tay cục trưởng, Dương Lâm Tây vẫn vui vẻ làm đao chứ không như những người khác, gặp chuyện như vậy liền vứt bỏ lùi bước. Từ đầu đến cuối Dương Lâm Tây vẫn ghi nhớ lời thề của mình khi vào ngành cảnh sát, hết thảy đều vì phục vụ nhân dân.

Tôn Chí Lâm thầm mắng, thằng oắt con chưa ráo máu đầu từ đâu chui ra đây? Sao lại không hiểu phép tắc như vậy?

Tôn Chí Lâm không tin liền gọi một cuộc cho cục cảnh sát, bên cục liền nghiêm nghị nói: "Nếu Lý Duyệt Minh nữ sĩ không có chuyện gì thì Tôn tiên sinh cứ dẫn Dương Lâm Tây đi nhìn một chút không phải được rồi sao? Cũng không phải chuyện lớn gì!"

Chân mày Tôn Chí Lâm nhíu chặt đến mức sắp kẹp chết ruồi, cái đám sâu mọt này ngày thường cầm không ít tiền của hắn, bây giờ thì trở mặt, thậm chí ngay cả chút chuyện nhỏ nhặt thế này cũng không giải quyết được.

"Tôn tiên sinh, gọi điện thoại xong rồi, có phải có thể đi được rồi không? Ông cứ từ chối như vậy, tôi thật sự cũng bắt đầu nghi ngờ ông đã làm gì Lý Duyệt Minh nữ sĩ rồi đấy?" Dương Lâm Tây có ý ám chỉ nói.

Tôn Chí Lâm run rẩy: "Làm gì có chứ. Đi, đi ngay bây giờ!" Hắn lau mồ hôi trán, dập tàn thuốc nói: "Tôi lên đầu đổi bộ quần áo, lập tức xuống ngay."

Dương Lâm Tây gật đầu, cũng không sợ Tôn Chí Lâm chạy, chạy thì chứng tỏ hắn chột dạ!

Trương Nghệ đứng ở hành lang lầu hai nhìn hết thảy phát sinh bên dưới, biểu tình lạnh lùng, lúc đi lên lầu, Tôn Chí Lâm bắt gặp bà thì tức giận nói: "Đứng ở đây làm gì? Xem tôi xấu mặt à?"

Trương Nghệ cười mà không cười, ánh mắt đầy băng giá: "Anh cũng biết à? Anh có nhiều mặt xấu như vậy, gần nhất tôi đã nhìn tới phát chán rồi a!"

"Cô..." Cũng không biết là lần thứ mấy nổi giận trong hôm nay của Tôn Chí Lâm, đầu tiên là đứa con gái ngày thường khôn khéo nghe lời tự dưng không nói tiếng nào đã gọi cảnh sát tới điều tra chuyện Lý Duyệt Minh, cái đám ở trong cục cầm tiền của hắn mà chả thèm để tâm tới chuyện của hắn, nếu thật sự người vẫn còn thì hắn việc gì phải gọi?! Mẹ nó!

"Anh yên tâm đi, không có việc gì!" Trương Nghệ chậm rãi mỉm cười với Tôn Chí Lâm, bà rất ít khi cười thoải mái như vậy, đại đa số đều là cười mỉm, không hở răng.

"Có ý gì?" Trong lòng Tôn Chí Lâm lộp bộp một chút, chỉ cảm thấy nụ cười của Trương Nghệ đặc biệt cổ quái.

Trương Nghệ thu hồi nụ cười, mím môi: "Không có gì! Chính là nói anh sẽ tốt thôi. Được rồi, mau đi đi, đừng để cảnh sát chờ lâu!"

Tôn Chí Lâm bị Trương Nghệ làm cho có chút mơ hồ, hắn tức giận đùng đùng trở về phòng, một lần nữa gọi điện chất vấn người kia vì sao cầm tiền mà không làm nên chuyện.

Người trong cục trả lời: "Vận may của ông không tốt, đụng trúng Dương Lâm Tây, ông phải biết hậu trường của nó rất cứng, có cục trưởng che chở, quan trọng nhất là còn có chút quan hệ với Tiêu thị. Ông coi coi làm thế nào tốt thì làm đi!" Trong cục nào có ai không biết Dương Lâm Tây là bảo bối của cục trưởng chứ, số đại án trong cục phần lớn đều là thằng nhóc này giải quyết, ngay cả cấp trên cũng để mắt tới. Vụ án mà Dương Lâm Tây giải quyết, căn bản không cửa đi cửa đi.

Nếu chỉ là cục trưởng thì còn tạm, nhân vật có tiền ở đế đô không ít, một mình cục trưởng không thể giải quyết được hết thảy, có lúc ngay cả cục trưởng cũng phải mắt nhắm mắt mở cho qua. Thế nhưng cố tình sau lưng Dương Lâm Tây còn có Tiêu thị, không ai biết Dương Lâm Tây làm sao lại có quan hệ với Tiêu thị, nhưng Tiêu thị che chở hắn là sự thực không thể chối cãi. Mà dám chống lại Tiêu thị thì có được mấy người đâu chứ?

"Tiêu thị?" Tôn Chí Lâm biến sắc: "Hắn không phải chỉ là một cảnh sát bình thường thôi sao?"

Người bên kia đầu dây phì cười: "Dương Lâm Tây là người có khả năng nhất trong cục, vụ án Tùng Vận Thôn ăn thịt người, vụ án mỹ phẩm dưỡng da Xu Lệ đều là do hắn giải quyết, đó là chưa kể tới những thành tích xuất sắc từ trước đó nữa, nếu hắn bình thường thì trong cục không có cảnh sát nào lợi hại! Tôi khuyên ông, trừ phi có thể tìm được người chống lại Tiêu thị thì cứ đàng hoàng giao người ra đi! Vụ án của Dương Lâm Tây, trong cục không có ai dám dàn xếp quan hệ đâu. Thằng nhóc này cực kỳ cứng đầu, nếu không tra rõ chân tướng thì tuyệt đối sẽ không từ bỏ."

Tôn Chí Lâm vừa hoảng vừa gấp, hắn không biết con gái mình cư nhiên lại tìm tới một người lợi hại như vậy: "Một cảnh sát như vậy sao lại thụ lý một vụ án mất tích chứ?" Dù sao thì án mất tích chỉ là vụ án nhỏ, toàn đế đô trong một năm không biết phát sinh bao nhiêu vụ, với chức vụ của Dương Lâm Tây hiện giờ thì hẳn không thể nào quản lý mấy vụ này.

Người kia nói: "Quả thực là vậy, nếu mất tích thì sẽ được chuyển tới bộ phận chuyên môn, Dương Lâm Tây chủ yếu phụ trách án treo hoặc trọng án, bất quá nghe nói vụ này là có người đặc biệt gọi điện cho Dương Lâm Tây. Ông nên hỏi con gái mình xem nó làm sao có được số của Dương Lâm Tây đi."

"Được rồi, nói nhiều vậy rồi, ông tự thu xếp ổn thỏa đi!"

Người nọ cúp máy, Tôn Chí Lâm tức giận ném di động, cả người cũng ngã nhào xuống giường, hắn không rõ con gái mình sao lại biết Dương Lâm Tây? Trước kia chưa từng nghe nó nhắc tới a!

Không được, không thể ngồi chờ chết như vậy, hắn phải đi đâu tìm Lý Duyệt Minh cho bọn họ gặp chứ? Nếu trốn thì phải trốn đi đâu? Hắn có gia tài bạc triệu, làm sao chịu từ bỏ như vậy chứ?!

Tôn Chí Lâm cực kỳ phẫn nộ, trán túa mồ hôi, bị Dương Lâm Tây ép gắt gao như vậy, nhất thời không nghĩ được biện pháp gì. Sớm biết Tôn Lan Khê sẽ chọc phiền toái lớn như vậy, ông đã không đón nó về Tôn gia. Chờ chuyện này kết thúc rồi, xem ông làm sao giáo huấn nó.

Tôn Chí Lâm từ trên giường bò dậy, nhặt di động bị ném xuống đất, may mắn chỉ rạn màn hình, không ảnh hưởng sử dụng. Hắn gọi điện cho bạn tốt trên thương trường của mình, hỏi thử quan hệ của Dương Lâm Tây cùng tiêu thị, xem xem rốt cuộc Tiêu thị có phải là hậu thuẫn của Dương Lâm Tây như người bên cục cảnh sát nói hay không, hay chỉ là Dương Lâm Tây kéo đại kỳ làm da hổ.

Không ngờ người bạn này cũng từng tiếp xúc với Dương Lâm Tây, nhắc tới liền tố khổ: "Tên nhóc này thực sự rất cứng đầu, mềm cứng đều không ăn, đoạn thời gian trước con trai tôi phạm chút chuyện, vốn tưởng nhét chút tiền là không sao, ai ngờ đâu rơi vào tay thằng nhóc Dương Lâm Tây kia, bị bắt tận mặt, nói cỡ nào cũng không chịu thương lượng, định tội nhốt vào ngục, ước chừng phải nhốt một năm, hại tôi giận tới ngủ cũng không ngon."

"Cái gì? Ngay cả ông mà cũng không chịu nể mặt sao?" Tôn Chí Lâm cả kinh.

"Ừ, ai nó cũng chả nể mặt! Hậu trường cứng rắn lắm! Tôi định triệt nó, mới làm được phân nửa thì có người cảnh báo, nói tôi cẩn thận coi chừng ăn trộm gà bất thành còn mất cả nắm gạo. Tôi không có cách nào chỉ đành từ bỏ. Anh em, nếu ông bị nó tùm thì cẩn thận bị lột mất lớp da a!"

Lúc này Tôn Chí Lâm lại càng sợ hơn, người bạn này có thể nói là có chút địa vị ở đế đô, thế mà Dương Lâm Tây còn không nhân nhượng, đổi lại là hắn thì chẳng phải lại càng không có hi vọng sao?

Ngay lúc Tôn Chí Lâm thấp thỏm bất an thì ngoài cửa truyền tới tiếng gõ: "Tôn tiên sinh, ông xong chưa?" Là tiếng của Dương Lâm Tây.

Bây giờ nghe thấy tiếng của Dương Lâm Tây, Tôn Chí Lâm liền sợ, hắn lau mồ hôi trán, nói một tiếng với bạn tốt rồi cúp máy, hướng cửa hô: "Tới đây!"

Dương Lâm Tây đợi một hồi Tôn Chí Lâm mới ra mở cửa, mồ hôi trên trán so với trước đó còn nhiều hơn.

Dương Lâm Tây nói: "Tôn tiên sinh, có thể đi được chưa?"

Tôn Chí Lâm nuốt nước miếng: "Được, đi thôi!"

Trương Nghệ vẫn còn đứng ngoài hành lang, bà đoan trang gật đầu với Dương Lâm Tây, sau đó nhìn Tôn Chí Lâm nói: "Chồng, biệt thự Tân Lâm cách đây khá xa, anh lái xe cẩn thận. Buổi tối em sẽ bảo dì bếp chuẩn bị món ăn anh thích, anh nhớ về sớm một chút."

Tôn Chí Lâm căn bản không có tâm tư nghe Trương Nghệ nói mấy chuyện này, chỉ tùy tiện gật đầu một cái, chuyện như vậy rồi mà Trương Nghệ còn quan tâm tối nay ăn gì, Tôn Chí Lâm thực sự là vừa tức vừa gấp.

Ôi chao, khoan đã, biệt thự Tân Lâm? Lý Duyệt Minh không phải ở biệt thự Tân Lâm, rõ ràng là một biệt thự khác a! Biệt thự Tân Lâm là biệt thự trên danh nghĩa của Trương Nghệ, vì sao Trương Nghệ lại nói như vậy.

Tôn Chí Lâm nghi hoặc ngẩng đầu nhìn bà, Trương Nghệ liền hướng hắn mỉm cười thâm ý.

Trong lòng Tôn Chí Lâm giật thót, chẳng lẽ cô ta biết?

Dương Lâm Tây nhìn thấy hai người mắt qua mày lại, trong lòng thầm có tính toán.

Tôn Chí Lâm lòng dạ rối bời, Dương Lâm Tây theo hắn lên xe, Tôn Lan Khê cũng chạy tới, Dương Lâm Tây không ngăn cản. Trước đó Tôn Chí Lâm không nói cho Tôn Lan Khê biết Lý Duyệt Minh dưỡng thai ở biệt thự nào, vì thế cho dù Tôn Chí Lâm dẫn bọn họ tới biệt thự Tân Lâm thì cũng không có ai cảm thấy không đúng.

Sau khi xuống xe, tay chân Tôn Chí Lâm có chút phát run, hắn cũng không biết sao mình lại nhất thời xúc động dựa theo lời Trương Nghệ nói mà dẫn bọn họ tới nơi này.

Nếu bên trong không có người nào thì...

Ngay lúc Tôn Chí Lâm hối hận không thôi thì cửa biệt thự đột nhiên mở ra, một bà bác tầm bốn năm mươi tuổi đi ra, nhìn thấy Tôn Chí Lâm thì tỏ ra kinh ngạc: "Tiên sinh, sao ngài lại tới đây? Sao ngài không gọi điện thoại? Phu nhân vẫn còn ngủ trên phòng a!"

.194.