Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 129: Đầu mối 2




"Nếu cô cảm nhận được thì xin hãy tới bên cạnh tôi, để tôi giúp cô giải oan, không cần chịu nổi khổ không thể luân hồi."

Tống Triết cùng Tiêu Thiên an tĩnh chờ đợi mấy phút, không có động tĩnh.

Tống Triết có chút thất vọng, Tiêu Thiên đột nhiên nói: "Tống Tống, em có thể triệu hồi quỷ hồn ở nơi này không? Bọn họ ngày đêm ở nơi này, nhất định biết ai là kẻ ném thi thể."

Ánh mắt Tống Triết sáng ngời, túm áo Tiêu Thiên sáp tới gặm một cái: "Sao em lại không nghĩ tới chuyện này a."

Tiêu Thiên xoa đầu cậu, ánh mắt đầy ý cười: "Đầu óc em bây giờ quá hỗn loạn, không nghĩ tới cũng bình thường."

Tống Triết cực kỳ cao hứng, mặc dù Tiêu Thiên cùng người Tiêu gia, cả Hoàng đại sư đều nghĩ rằng cậu cứu Tiêu Thiên. Thế nhưng Tống Triết lại cảm thấy là hai bọn họ hỗ trợ lẫn nhau. Không có Tiêu Thiên sẽ không có Tống Triết bây giờ, không có Tống Triết cũng không có khả năng có Tiêu Thiên vui vẻ hạnh phúc bây giờ.

Hai người bọn họ hỗ trợ lần nhau, là trời sinh một đôi.

Không sai, tất nhiên là trời sinh rồi, thiên sát cô tinh cùng thiên ất quý nhân mấy trăm năm mới xuất hiện một lần, cố tình lại được gặp nhau, không phải duyên phận, không phải trời sinh thì là gì?

Có đề nghị của Tiêu Thiên, Tống Triết nhanh chóng bày trận pháp, đốt giấy tiền vàng bạc nhang đèn, hi vọng nhóm quỷ quái ở phụ cận có thể hiện thân.

Tống Triết đốt không ít thứ tốt, nhóm cô hồn dã quỷ không có người cung phụng, ở lại dương gian vẫn luôn bị khi dễ, hôm nay hiếm thấy được hấp thu hương khói dĩ nhiên rối rít chạy tới.

Không bao lâu sau, trước mặt Tống Triết đã có mấy quỷ hồn.

Tống Triết cắn bể ngón tay bôi máu lên mí mắt Tiêu Thiên, Tiêu Thiên mở mắt ra nắm lấy tay cậu liếm giọt máu trên tay rồi nuốt vào bụng. Mỗi lần như vậy nội tâm Tiêu Thiên đều có chút không thoải mái, anh cảm thấy mình quá yếu.

Ngược lại Tống Triết hoàn toàn không để ý: "Thế mạnh của em là bắt quỷ thu yêu, thế mạnh của anh là kinh doanh mua bán, hai chúng ta không làm chung lĩnh vực, căn bản không thể so sánh a! Nói ra thì chúng ta đều là lão đại trong lĩnh vực của mình. Anh không thể yêu cầu em là kỳ tài kinh thương như anh, em cũng không thể yêu cầu anh trở thành đại sư đoán mệnh. Có đúng không? Mỗi nghề có một điểm riêng, đừng có không vui như vậy, tới tới moah cái nà!"

Tống Triết cứ hệt như mặt trời bé con của Tiêu Thiên, vĩnh viễn xán lạn rực rỡ như vậy làm anh phì cười, trong lòng cũng vô thức dâng lên cảm xúc cảm động.

Nhóm cô hồn dã quỷ tuổi tác không lớn, toàn thân ướt nhẹp, thoạt nhìn đều là quỷ chết chìm.

"Đại sư, không biết ngài gọi chúng tôi tới có việc gì?" Quỷ chết chìm thèm thuồng nhìn nhang đèn đang đốt, cứ hệt như con người hít thuốc phiện vậy, biểu tình vui sướng rõ rệt.

Tống Triết nói: "Tôi muốn hỏi mọi người, trong thôn này có người nào xa lạ tới không?"

Đám quỷ chết chìm trố mắt nhìn nhau, sau đó một con quỷ nói: "Thôn này là thôn nhỏ, bình thường không có ai tới. Hôm nay hiếm khi náo nhiệt a."

Một con quỷ chết chìm trẻ con khát vọng nhìn nhang đèn: "Đại sư, có phải ngài muốn hỏi chuyện nữ thi trong bụi cỏ không?"

Ánh mắt Tống Triết sáng lên, lại đốt thêm không ít giấy tiền vàng bạc, còn bảo Tiêu Thiên đốt thêm nhang đèn, nhóm quỷ chết chìm ăn đến thỏa mãn, lập tức chi chi chít chít tranh nhau nói: "Tôi biết, tôi biết!"

"Tôi cũng biết, tôi cũng biết nữa!"

"Được, vậy từng người nói, cứ từ từ nói." Tống Triết đưa tay cản đám quỷ lại, để quỷ chết chìm nhỏ nhất lên tiếng khi nãy nói trước.

Tiểu quỷ nói: "Đại khái là khoảng hôm trước, lúc nửa đêm có một người nam mặc đồ đen tới thôn, trời tối om còn đeo khẩu trang đội nón, thoạt nhìn kỳ kỳ quái quái. Gã ta xách một cái túi lớn, em không dám tới gần. Trên người gã ta toàn là sát khí, tựa hồ nhiễm từ rất nhiều mạng người."

Cái này Tống Triết biết, giống như người mổ heo vậy, bởi vì có quá nhiều sát khí nên nhóm tiểu quỷ không dám tới gần. Vì thế nhà ai có trẻ con bị tiểu quỷ quấn thân thì cứ tìm một người mổ heo lớn tuổi tới, đảm bảo sẽ dọa chạy tiểu quỷ.

"Đúng đúng đúng, gã ta siêu cấp đáng sợ luôn, đám tụi tôi không dám tới gần... chỉ ở xa xa nhìn gã lấy thứ trong túi ra ném vào bụi cỏ rồi bỏ đi. Mới đầu tụi tôi không biết là gì, tiến tới gần nhìn thử mới biết là thịt người. Suýt chút nữa đã bị hù chết rồi!"

Nhóm quỷ chết chìm này trước lúc chết tuổi tác không lớn, say khi chết vẫn luôn ở trong thôn không thể ra ngoài, quanh năm suốt tháng chỉ thấy toàn thôn dân, cuộc sống có thể nói là vô cùng bình tĩnh, đột nhiên xuất hiện chuyện như vậy quả thực là chấn động lớn với đám quỷ.

"Người đó có đặc điểm ngoại hình nào đặc biệt không?"

Đám quỷ chết chìm suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Không có, dáng dấp gã ta rất cao lớn, bất quá bịt kín quá nên không thể nhìn rõ."

Tống Triết có chút thất vọng, thế nhưng nghĩ tới năng lực đã thăng cấp của mình, cậu liền kích phát linh lực tụ ở mắt rồi nhìn mi tâm đám quỷ chết chìm, làm Tống Triết vui sướng là cậu thật sự thành công.

Trong hình là một đêm tối tăm như đêm nay, người nam xách một cái túi lớn màu đen, bước chân khỏe khoắn, thỉnh thoảng nhìn nhìn xung quanh, tựa hồ không quen thuộc với đường đi ở nơi này. Đi một hồi thì gã dừng lại chỗ bụi cỏ, sau đó lấy túi nilon đựng thi thể bị chặt nhỏ ra ném vào bụi cỏ rồi mang túi xách theo đường cũ quay về.

Sau đó... hình ảnh biến mất. Đám quỷ chết chìm vì sợ sát khí trên người gã nên không dám tới gần, vì thế Tống Triết cũng không có cách nào nhìn rõ. Cũng không biết người nọ có phải lái xe tới hay không.

Bất quá nghĩ túi xách màu đen chứa thi thể cô gái nhìn rất giống túi hội viên của phòng Gym. Ở thế giới cũ Tống Triết từng tập Gym với bạn vài lần nên từng thấy qua mấy chiếc túi dạng như vậy.

Chỉ là Tống Triết không quá xác định, loại túi này có rất nhiều, cũng giống túi hành lý.

Điểm duy nhất cậu nhớ là trên chiếc túi có một dấu hiệu xiên xiên xẹo xẹo, nhìn giống như chữ viết được thiết kế theo phong cách nghệ thuật hóa.

Sau khi cám ơn nhóm quỷ chết chìm, cộng thêm đốt thêm không ít nhang đèn, Tống Triết quay trở về, cậu muốn tìm Dương Lâm Tây.

Bởi vì Tống Triết không rành về nhãn hiệu nổi tiếng, Tiêu Thiên cũng toàn mặc đồ đặc chế nên không thấy nhãn hiệu, Tống Triết mù lại càng mù hơn.

Cậu tả sơ với Tiêu Thiên hình dáng nhãn hiệu kia, sau đó đột nhiên nghĩ tới cái nón trên đầu gã ta rất quen mắt.

"Quen mắt? Em từng thấy ai đội rồi à?"

Tống Triết gõ gõ đầu, cố gắng suy nghĩ, mới đầu cậu không nhận ra, bây giờ càng nghĩ lại càng thấy quen, cậu đã thấy ai đó đội cái nón như vậy rồi...

A đúng rồi, là cậu ngốc Nghiêm Minh Nhân, cậu đã thấy Nghiêm Minh Nhân đội cái nón như vậy trong lần đi cắm trại. Lần đó anh cả Nghiêm Minh Nhân đi công tác nước ngoài đã mang về, Nghiêm Minh Nhân khoe mỗi lần anh cả đi công tác đều mang quà về cho mình, không quản là trong nước hay ngoài nước, lần nào cũng có quà.

Khi ấy Tống Triết còn nghĩ, quả nhiên Nghiêm ngốc là cục cưng của cả nhà, lớn vậy rồi mà anh cả anh hai vẫn còn cưng.

"Là Minh Nhân, em từng thấy Minh Nhân đội cái nón như vậy, em phải gọi điện hỏi thử xem nó là hiệu gì, trong nước có mua được hay không." Tống Triết cực kỳ hưng phấn, cảm thấy chính mình rốt cuộc cũng tìm được điểm đột phá.

Hiện giờ là hai giờ sáng, Nghiêm Minh Nhân học theo Tống Triết dưỡng thành thói quen ngủ sớm dậy sớm có lợi cho sức khỏe lúc này đang ngủ khò khò ngon lành trên giường, bị tiếng chuông di động đánh thức thì buồn bực gãi gãi đầu, không thèm để ý, rốt cuộc là đứa chán sống nào dám quấy rầy cậu vào lúc này hả? Không muốn sống nữa sao?

Nghiêm Minh Nhân không thèm để ý tiếp tục ngủ, chờ di động tự tắt, kết quả tiếng chuông cứ reo mãi không thôi, Nghiêm Minh Nhân tức giận mở đèn chụp lấy di động. Khó khăn lắm mới mở mắt ra được thì phát hiện người gọi là Tống Triết, Nghiêm Minh Nhân lập tức lên tinh thần, Tống Triết chưa bao giờ gọi điện cho cậu lúc nửa đêm như vậy.

"Alo, Tống Triết?!" Trong âm thanh ngái ngủ có lẫn chút nghi hoặc.

"Ừm, là tôi! Minh Nhân, xin lỗi đã quấy rầy cậu ngủ. Thế nhưng tôi có chuyện rất quan trọng cần nhờ cậu hỗ trợ. Cậu có nhớ lần chúng ta đi cắm trại cậu đã khoe cái nón anh cậu mua cho cậu không?"

Nghiêm Minh Nhân cào cào tóc, vẻ mặt mê mang: "Ôi chao? Nón gì? Anh tôi mang về nhiều quà như vậy, tôi đi chung với cậu cũng nhiều... giờ không nhớ là cái nào a."

Tống Triết phốc một tiếng: "Chính là cái mũ đó a! Cậu nói anh cậu mang về từ nước ngoài."

Nghiêm Minh Nhân ha hả một tiếng: "Là anh cả hay anh hai?" Xin lỗi, anh hơi nhiều, đồ cũng hơi nhiều, một tháng cậu có thể nhận được tới năm sáu cái nón, đến lúc cậu chê thì chuyển thành dây nịt da, đúng là không có ý tưởng mới mẻ gì cả.

"Anh cả a, là anh cả!" Tống Triết thật sự gấp tới muốn nhảy cẩng lên.

Đầu óc mơ màng của Nghiêm Minh Nhân rốt cuộc cũng từ từ suy nghĩ: "Cậu nói là lần cắm trại đúng không? Tôi nhớ rồi!" Còn không nhớ được sao? Kỳ đó xảy ra vụ án ăn thịt anh nhi, còn cả trận mâu thuẫn trước đó, cậu nhớ hết.

"Cái nón đó hình như là nhãn hiệu M quốc, trong nước chắc có cửa hàng chuyên bán! Sao vậy? Cậu muốn mua nón à?"

Tống Triết lập tức kể ngắn gọn lại mọi chuyện: ".. cho nên cái nón đó của cậu cực kỳ quan trọng, mau chụp hình gửi qua cho tôi."

Nghiêm Minh Nhân nổi một thân da gà, lập tức tung chăn leo xuống giường: "Rồi rồi rồi, cậu chờ chút, tôi lập tức đi tìm."

Lăn qua lăn lại một hồi lâu, Nghiêm Minh Nhân rốt cuộc mới tìm ra được chiếc nón trong phòng để quần áo của mình, chụp lại hình cho Tống Triết.

Tống Triết nói cám ơn rồi lập tức cúp máy, Nghiêm Minh Nhân ngay cả một câu cũng không nói kịp.

Cậu dụi dụi mắt: "Thật là, tốt xấu gì cũng phải nói ngủ ngon chứ!"

Có được hình Tống Triết lập tức chạy đi tìm Dương Lâm Tây, Dương Lâm Tây hỏi thăm cả thôn nhưng không có chút đầu mối nào, đang định thu đội ngày mai tiếp tục thì bị Tống Triết kéo qua một bên, cho anh nhìn cái nón kia, nói là lúc hung thủ đi vứt xác đã đội cái nón này, Dương Lâm Tây vô cùng kinh ngạc, hỏi Tống Triết làm sao biết.

Tống Triết là ai Dương Lâm Tây đã sớm biết, vì thế Tống Triết cũng không e ngại, lập tức nói thẳng: "Tôi tìm đám dã quỷ ở đây hỏi thăm tình huống."

Dương Lâm Tây vỗ trán, sao anh lại quên mất chuyện Tống Triết là đại sư chứ, cậu có năng lực thần kỳ a!

"Nói cách khác, khi ấy hung thủ đã đội một cái nón tương tự như vậy?"

"Đúng vậy, còn xách một cái túi đen nữa. Trên túi có nhãn hiệu, bất quá nhỏ quá nên không thấy rõ. Đại khái là hình dáng như thế này." Tống Triết tùy tiện cầm bút vẽ phác họa lên giấy.

Dương Lâm Tây nhìn chằm chằm nhãn hiệu kia, không nhìn ra gì. Bất quá có chiếc nón này, Dương Lâm Tây cảm thấy có manh mối điều tra.

Ít nhất nó là hàng xa xỉ phẩm, hơn nữa theo lời Tống Triết thì giá cả không hề rẻ, người bình thường khẳng định không thể mua nổi. Nói chi là mang nó tới hiện trường vứt xác.

Nói cách khác người này hoàn toàn không để ý tới chiếc nón đắt đỏ này, có lẽ là người có tiền.

Tống Triết mô tả đại khái dáng vẻ người nọ, cố gắng cung cấp đầu mối cho Dương Lâm Tây.

Dương Lâm Tây rất cảm kích: "Tống Triết, thật sự cám ơn cậu, nếu không có năng lực của cậu thì có lẽ chúng tôi chẳng tìm được chút đầu mối nào."

Tống Triết cười nói: "Hợp tác với cảnh sát là chuyện nên làm a."

Chỉ cần bắt được hung thủ là tốt rồi.

...*...