Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 115: Trò chơi bút tiên 2




Trước tiên Lâm Linh nói cho mọi người nghe những điều cần chú ý, tỷ như không được dùng bút màu đỏ để mới bút tiên, sau khi mời bút tiên nhất định phải tôn trọng, không thể hỏi những chuyện không thể hỏi, tỷ như khi nào mình chết. Quan trọng nhất là sau khi mời bút tiên tới thì nhất định phải đưa đi, bằng không sẽ gặp xui xẻo.

Hơn nửa đêm, lại là tình cảnh tối lửa tắt đèn, Lâm Linh càng nói, da gà Tiểu Ưu lại càng nổi lên nhiều hơn, Vương Hằng Kiệt tốt xấu gì cũng là nam, lá gan cũng lớn hơn một chút.

Lão đại, lão nhị cùng lão tứ nhao nhao muốn thử, thúc giục Lâm Linh mau mau bắt đầu.

Sáu người cùng cầm một cây viết, bắt đầu lầm bầm: "Kiếp trước kiếp trước, tôi là bạn kiếp này, nếu muốn tục duyên xin vẽ vòng tròn trên giấy."

Đầu bút trên mặt giấy không ngừng vẽ vòng tròn, mới đầu mọi người không để ý lắm, miệng chỉ lẩm nhẩm đọc theo Lâm Linh, sau đó từ cửa sổ mở toang đột nhiên có một trận gió lùa vào, lạnh buốt làm Tiểu Ưu kinh hoảng kêu một tiếng.

Lâm Linh trợn mắt bảo Tiểu Ưu giữ im lặng, tay Tiểu Ưu run rẩy, miễn cưỡng trấn định lại.

Ngay sau đó cây bút tự mình động, sáu người trố mắt nhìn nhau, bởi vì bọn họ vốn đè bút vẽ vòng tròn thuận chiều kim đồng hồ, hiện giờ bút đột nhiên vẽ loạn, hiển nhiên không phải hành động mà bọn họ đã thương lượng trước đó.

Lâm Linh có chút kích động, cô dè dặt hỏi: "Bút tiên, bút tiên, là người sao?"

Bút bắt đầu động, từ từ di chuyển tới chữ "Phải".

Lâm Linh cực kỳ hưng phấn, thế nhưng biết rõ tình huống này không thể kêu la om sòm nên cô cố đè nén tâm tư, một lần nữa nhỏ giọng hỏi: "Bút tiên, bút tiên, tôi có thể hỏi người vài vấn đề không?"

Bút lại khoanh một vòng vào chữ "Được".

Lòng bàn tay Tiểu Ưu ứa đầy mồ hôi, cô rất nhát gan, thấy thật sự có bút tiên tới thì hoàn toàn không kích động như nhóm Lâm Linh, ngược lại đã sắp sợ tới phát ngất.

Vương Hằng Kiệt dùng tay trái lau mồ hôi, đột nhiên có chút hối hận khi tham gia trò chơi này, đáng ra cậu nên kiên định không để bọn họ rủ rê.

Lão đại giành hỏi trước Lâm Linh: "Bút tiên, bút tiên, tương lai tôi có phải là người có tiền không?" Nói ra thì lão đại hỏi như vậy chỉ cho vui mà thôi, chủ yếu là muốn dò xét bút tiên. Cậu cảm thấy nào có bút tiên nào xuất hiện nhanh như vậy chứ. Nói không chừng là có người trong đám đang giở trò muốn dọa bọn họ mà thôi.

Bút động, sau đó chầm chậm di chuyển tới từ "Không".

Lão đại nhíu mày, mặc dù là đùa nhưng hiển nhiên trong lòng vẫn có chút mất hứng, dù sao thì không có ai hi vọng tương lai mình là kẻ nghèo khó cả.

Lão đại bĩu môi nhìn Lâm Linh: "Em hỏi đi!"

Lâm Linh tôn kính hơn lão đại mấy phần, cô thận trọng hỏi: "Bút tiên, bút tiên, năm thứ tư đại học tôi thi khảo sát chuyển trường có thành công không?"

Cây bút lắc lư một cái, vẫn vòng quanh chữ "Không".

Mặt Lâm Linh xụ xuống, trường cô đang học không phải trường điểm, chỉ là một trường bình thường mà thôi, thế nhưng thành tích học tập của cô trước nay rất tốt, chẳng qua kết quả kỳ thi đại học không tốt lắm nên mới phải vào trường hạng hai. Vì thế cô vẫn luôn muốn vượt qua kì thi khảo sát để vào được trường mình thích.

Nào ngờ, kết quả lại thế này!

Lão đại thấy vậy thì cười nói: "Được rồi, đừng bĩu môi, không phải thật mà, em tin gì chứ??" Liên tiếp hai lần Không đã làm lão đại hoàn toàn tin tưởng nhất định là có người trong nhóm đang chọc bọn họ.

Lâm Linh nghe vậy thì trợn trừng mắt, nhỏ giọng nói: "Im miệng, không thể bất kính với bút tiên."

Lão đại chậc một tiếng nhìn bốn người còn lại, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đang giở trò.

Đến phiên lão nhị đặt câu hỏi, lão nhị thực thành kính hỏi một câu: "Bút tiên, bút tiên, tôi và bạn gái Tiểu Ưu có thể bên nhau dài lâu không?" Lão nhị rất thích Tiểu Ưu, đã quyết định sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn.

Bút động, lại một lần nữa là chữ Không.

Lúc này, ngay cả lão nhị cũng đen mặt: "Cái trò quỷ gì đây!" Cậu đang định nói không chơi nữa rồi rút tay lại thì bị Lâm Linh giữ chặt tay, gầm nhẹ: "Cậu muốn chết thì cũng đừng kéo tụi tôi theo."

Lão đại bất mãn: "Rốt cuộc là ai đang giở trò quỷ vậy? Cứ cố ý kéo bút vào chữ Không, đừng có đùa vậy nữa, thật quá đáng."

Vương Hằng Kiệt dùng tay còn lại lau mồ hôi trán, kinh kinh sợ sợ nói: "Tôi không động a, là cây bút tự mình động."

Tiểu Ưu dán chặt người lão nhị, cứ hệt như một con thỏ kinh hoảng: "Mình cũng không có động."

Lão đại biết hai người có lá gan nhỏ như gan thỏ, tự nhiên sẽ không giở trò bịp bợm, Lâm Linh cùng lão nhị cũng không có khả năng, không có lý nào lại tự đưa mình vào chỗ khó như vậy, chỉ còn lại lão tứ mà thôi.

Lão tứ trợn mắt: "Có ý gì? Ông nghi tôi giở trò quỷ à?"

Lão đại nói: "Không có, chỉ là cảm thấy kỳ quái thôi!"

Lão tứ thở phì phò: "Được rồi, vậy tới phiên tôi hỏi, bút tiên, bút tiên, xin hỏi năm nay tôi sẽ có bạn gái sao?" Lúc hỏi vấn đề này, lão tứ kì thực không ôm quá nhiều hi vọng, bởi vì cậu đã độc thân hơn hai mươi năm rồi.

Kết quả lần này cây bút chuyển tới chữ Có.

Lần này không chỉ lão đại mà những người khác cũng có ánh mắt kỳ dị, lão tứ còn chưa kịp vui vẻ, bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy thì cảm thấy rất khó chịu: "Làm gì vậy? Cũng có phải do tôi làm đâu! Người khác hỏi cũng sẽ có thôi a!"

Lão đại hất cằm bảo Vương Hằng Kiệt hỏi, Vương Hằng Kiệt không nghĩ ra vấn đề để hỏi, đầu óc vô cùng hỗn loạn, vì thế tùy tiện hỏi sau này A Hoàng nhà tôi còn sinh bảo bảo nữa không?

Chó mẹ sẽ sinh con rất nhiều lần, cho dù lớn tuổi, bốn năm năm không sinh nhưng thỉnh thoảng sẽ trúng vố một lần.

Thế nhưng bút tiên lại di chuyển tới chữ Không.

Vương Hằng Kiệt nhịn không được suy nghĩ miên man, A Hoàng nhà cậu chỉ mới năm tuổi, theo lý thì còn phải sinh thêm bảo bảo mới đúng, tại sao lại là không? Này không phải muốn trêu cậu sao?

Không chỉ Vương Hằng Kiệt, những người khác cũng nghĩ vậy, Vương Hằng Kiệt thường xuyên nói về A Hoàng nhà mình, mọi người đều biết gần nhất A Hoàng vừa mới sinh một ổ chó con. Mặc dù không biết chó mang thai sinh con theo tuần hoàn nào, thế nhưng nghe Vương Hằng Kiệt nói con chó mẹ kia chỉ mới năm tuổi mà thôi, hiển nhiên trong mấy năm sắp tới khẳng định sẽ tiếp tục có bảo bảo, làm sao lại không có được chứ, rõ là không khoa học.

Vương Hằng Kiệt có chút lo lắng: "Bút tiên, bút tiên, ý của người là A Hoàng nhà tôi sẽ xảy ra chuyện sao?"

Bút dời tới chữ Đúng.

Tâm Vương Hằng Kiệt lạnh ngắt, sao có thể như vậy? A Hoàng nhà cậu sẽ xảy ra chuyện sao? Sẽ xảy ra chuyện gì? Lúc nào? Vương Hằng Kiệt hoảng loạn không thôi.

Lão nhị sớm đã tích tụ một bụng lửa giận, thấy có người ngay cả một con chó cũng không buông tha lập tức phát giận: "Lão tứ, ông quá đáng rồi đấy, con chó nhà lão tam đâu có làm gì chọc đến ông, ông cư nhiên nguyền rủa nó chết đi à?"

Lão tứ thực sự không thể giải thích được: "Có phải tôi làm đâu? Tôi làm sao biết chó nhà lão tam có xảy ra chuyện hay không chứ? Ông bị bệnh à, sao chứ nhắm vào tôi vậy?"

"Tôi nhắm ông? Sao ông không tự hỏi lại mình đi, vì sao tôi lại nhắm vào ông chứ? Cả đám chúng ta nhiều người như vậy chẳng có ai hỏi được kết quả tốt, kết quả ông thì tốt đẹp ngoài mong đợi, ông nói ông không giở trò quỷ thì rốt cuộc là ai chứ?"

Lão tứ cũng giận, tay nắm bút phát run: "Ông đừng có quá đáng, mấy vấn đề đó có phải tôi hỏi đâu, trả lời cũng không phải là tôi, ông hỏi bút tiên ấy, hỏi tôi có tác dụng gì? Hơn nữa không phải bạn gái ông còn chưa hỏi sao? Sao ông không chờ xem cô ấy nhận được đáp án gì?"

"Được rồi, được rồi, đừng ồn ào, không thể bất kính trước mặt bút tiên." Lâm Linh thực sự bị đám con trai này chọc tức chết, bộ họ không sợ bút tiên giận sao?

"Tiểu Ưu, em hỏi đi!" Lão nhị giận đùng đùng đụng Tiểu Ưu một cái.

Biểu tình Tiểu Ưu như đưa đám, sợ sệt nói: "Em không muốn, chúng ta đừng chơi nữa!"

"Đừng sợ, có anh ở đây! Em cứ hỏi đi." Lão nhị dỗ dành cô.

Tiểu Ưu khóc thút thít, sau đó tùy tiện hỏi một vấn đề: "Cuối học kỳ này tôi có thể giành được học bổng không?"

Gia cảnh Tiểu Ưu không tính là đặc biệt tốt, tiền học phải luôn vay mượn, học bổng thực sự rất quan trọng đối với cô. Thế nhưng thành tích học tập của cô khá bình thường nên không thể nào giành được học bổng.

Đúng như dự đoán, bút dừng lại ở chữ Không.

Tiểu Ưu kỳ thực không cảm thấy thất vọng, bởi vì từ khi khai giảng tới nay cô chưa từng nhận được học bổng.

Thế nhưng lão nhị giống như chộp được chuôi, cứ chỉ lão tứ nói lão tứ giở trò quỷ.

Lão tứ thực muốn chửi tục, trong đầu ông chứa toàn là phân à? Ban đầu đã nói là mời bút tiên, mời về rồi thì mấy câu trả lời này không phải bút tiên đáp thì ai đáp chứ?

Lão tứ không muốn gây chiến, dù sao vẫn còn chưa đưa bút tiên đi, thế nhưng lão đại cùng lão nhị không chịu buông tha, cứ châm chích nói cậu không phúc hậu, nói cậu lén giở trò quỷ, lão tứ phẫn nộ tới muốn hất bàn.

Lâm Linh mặc dù cũng có chút khó chịu nhưng dù sao bút tiên vẫn còn ở, cô cũng không muốn phát sinh sự cố nên nói: "Nếu mọi người không muốn hỏi nữa thì chúng ta đưa bút tiên đi đi!"

Lão nhị cười lạnh: "Đưa cái gì mà đưa, bút tiên căn bản không có tới, muốn đưa cũng là đưa lão tứ!"

"Lão nhị, ông đừng có quá đáng, tôi chịu đựng ông đủ rồi đấy, ông đừng có được voi đòi tiên." Tình cảm của bốn người vốn cũng bình thường, ban đầu lão nhị cùng lão tứ cùng yêu thích Tiểu Ưu, khi đó lão tứ còn thấp thỏm nhờ ba người trong phòng bày mưu tính kế.

Kết quả làm người ta không ngờ được là đảo mắt một cái lão nhị đã ở chung một chỗ với Tiểu Ưu, mà Tiểu Ưu căn bản không biết chuyện lão tứ thích mình. Đối với lão tứ thì đây là một hành vi phản bội. Rõ ràng cậu đã nói rõ với mọi người, thế mà lão nhị cư nhiên giở trò sau lưng. Nếu như ban đầu lão nhị chịu nói rõ ràng thì lão tứ cũng không nói gì, cạnh tranh công bằng mà thôi, mình không bằng người ta, có thua cũng không có lời nào để nói.

Thế nhưng lão nhị ngoài mặt giả vờ bày mưu giúp nhưng lại ngấm ngầm giở trò, thực sự làm lão tứ khinh thường.

Cũng vì chuyện này mà lão nhị mới nghĩ rằng lão tứ đã giở trò với bút tiên, cố ý dời bút tới chữ Không.

Gió bên ngoài thổi ngày càng lớn, vù vù, Vương Hằng Kiệt nghe mà run rẩy, lắp bắp mở miệng: "Mọi người đừng cãi, trước tiên đưa bút tiên đi đi đã!" Bút tiên vẫn còn ở, mọi người sao có thể ồn ào cãi nhau như vậy chứ?

Lão nhị cười lạnh: "Ông bị ngu à? Lão nhị nguyền rủa chó nhà ông mà ông còn bên nó?"

Vương Hằng Kiệt thực sự muốn quỳ lạy: "Lão nhị, ông đừng nói nữa, trước tiên cứ đưa bút tiên đi đi! Lỡ như xảy ra chuyện thì làm sao?"

Lão nhị ương ngạnh: "Tôi không đưa, để tôi xem xem bút tiên lão tứ này làm sao làm người ta xảy ra chuyện được!" Nói xong, lão nhị bất ngờ buông lỏng tay.

Lâm Linh lập tức tức giận mắng to: "Ông có bệnh à? Đã nói trước khi đưa bút tiên đi thì tuyệt đối không thể buông tay! Ông muốn chết cũng đừng có kéo tụi tôi theo!"

Vừa nói xong, trong phòng đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong, giấy trên bàn bị thổi bay, chỉ còn lại một cây bút cạch một tiếng rớt xuống bàn.

Không khí trở nên an tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc hoảng sợ của mọi người.

Qua một hồi lâu, rốt cuộc là tiếng khóc thút thít của Tiểu Ưu phá vỡ yên lặng: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Có phải bây giờ không có cách nào đưa bút tiên đi nữa không?"

Lâm Linh nổi trận lôi đình: "Còn không phải nhờ bạn trai tốt của bà à, đang yên đang lành tự dưng nổi điên."

Lão đại mặc dù cũng có chút lo lắng nhưng vẫn cảm thấy khả năng lão tứ giở trò tương đối lớn: "Được rồi, trên đời này làm gì có nhiều bút tiên như vậy, em đừng lo lắng chi cho mệt!"

Lâm Linh tức giận đạp lão đại một cái: "Tôi đúng là xúi quẩy cùng cực mới cùng đám ngu mấy người chơi trò mời bút điên." Nói xong, cô nàng mở cửa bỏ đi.

Lão tứ lạnh lùng nhìn mọi người: "Là lão nhị tạo nghiệt, đừng có đổ tội lên đầu tôi. Nếu như bút tiên đại nhân ở, xin người hãy nhìn rõ mọi việc, tôi từ đầu đến cuối vẫn luôn tôn kính người. Chẳng qua có vài người vẫn luôn cố tình gây hấn, nếu người tức giận thì xin hãy tìm tới mấy người đó."

Lão nhị a một tiếng: "Tao ngu mới tin trò quỷ của mày!" Nói xong, gã kéo tay Tiểu Ưu: "Đi thôi, anh đưa em về ký túc xá."

Tiểu Ưu đỏ mắt gật đầu: "Ừm!"

...*...