Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 113: Chó con 2




Thấy Tống Triết đi ra, Tiêu Thiên chặn lại nói: "Tống Tống, chúng gây với nhau, phải làm sao đây?"

A Hoàng ở bên cạnh Tống Triết tùy ý tìm một chỗ nằm xuống nhìn hai con chó con đang đùa giỡn cách đó không xa, biểu tình an tường mà ôn nhu.

Tống Triết ngồi xuống sô pha, chỉ chỉ A Hoàng ở bên cạnh: "Mẹ chúng nó còn không gấp, vú em như anh gấp gì a?"

Tiêu Thiên nhíu hàng mày rậm, có chút không dám tin với phản ứng qua loa của Tống Triết, lên án: "Chúng sẽ bị thương." Trước kia anh từng thấy hai con chó hoang cắn nhau, cư nhiên cắn tới chảy máu, không thể nào đùa được.

Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh, Tống Triết nhịn không nổi cười éc éc, thậm chí suýt chút nữa đã bò ra sàn mà cười: "Ôi má ơi, Lão Tiêu, sao anh có thể đáng yêu như vậy a?"

Bị nói là đáng yêu Tiêu Thiên ù ù cạc cạc không rõ, thế nhưng tiếng cười của Tống Triết thực sự quá đáng sợ, Nhị Hoàng cùng Tam Hoàng run bắn, lúc lắc cái bụng nhỏ lao tới chỗ A Hoàng, không bao lâu sau, chúng lại bắt đầu vây quanh A Hoàng cắn nhau.

Cắn cắn đạp đạp, cứ Nhị Hoàng đi đâu là Tam Hoàng đi theo đó, nghịch ngợm cắn đuôi Nhị Hoàng, Nhị Hoàng tức liền quay đầu lại táp một phát.

Tam Hoàng ngao ô bổ nhào lên người anh trai mình, hai đứa lại bắt đầu quấn quít.

"Thấy không? Không phải chúng đánh nhau, chúng đang đùa giỡn thôi. Lão Tiêu, anh thực ngốc a!" Tống Triết vừa cười vừa lau nước mắt bên khóe mắt, sau đó rút di động ra tìm tin trên baidu rồi ném qua cho Tiêu Thiên: "Đây này, hảo hảo xem đi a, vú em không thể thiếu kiến thức như vậy được!"

Tiêu Thiên nhận lấy di động, lướt xem một chút, sau đó lỗ tai đỏ phừng phừng.

Tống Triết cười không nhịn được, bật dậy bóp tai Tiêu Thiên, thực nóng, Tiêu Thiên cảm thấy mất mặt nên không cho cậu sờ, muốn chạy.

Anh bị Tống Triết bắt lại, không nói hai lời nhào tới, chân quấn lấy hông Tiêu Thiên, sau đó cười hì hì bắt nạt hai cái lỗ tai đỏ ửng vô cùng đáng thương của anh.

Tiêu Thiên trốn không được, lại không dám dùng sức quá lớn, không thể làm gì khác hơn là gắng gượng chịu đựng, hai tay còn đỡ mông Tống Triết, sợ cậu mất thăng bằng ngã xuống.

Tống Triết chơi đủ thì vỗ vỗ tay Tiêu Thiên ý bảo để mình xuống, Tiêu Thiên không chịu, còn sáp tới hôn lên miệng cậu, Tống Triết muốn né cũng không được, vừa nãy Tống Triết phách lối làm chi, bây giờ rốt cuộc cũng gặp báo ứng rồi đi!

A Hoàng Nhị Hoàng Tam Hoàng ngẩng đầu nhìn lên, ba đôi mắt đen lay láy óng ánh nước như sáu quả nho nhìn hai người đang ôm hôn triền miên trước mặt.

Thế giới của A Hoàng mặc dù là màu trắng đen nhưng nó tựa hồ nhìn thấy bong bóng màu hồng bay phấp phới xung quanh Tống Triết cùng Tiêu Thiên.

Nó vươn móng vuốt che lại mắt Nhị Hoàng cùng Tam Hoàng, hình ảnh không thích hợp với thiếu nhi, không thích hợp với thiếu nhi a!

Nhị Hoàng, Tam Hoàng ngao ô một tiếng, tỏ ra thực bất mãn với hành vi của mẹ mình, cái mông nhỏ lắc lắc chạy tới. Dùng hàm răng còn chưa mọc tốt của mình cạp ống quần Tiêu Thiên rồi dùng sức kéo ra ngoài.

Chúng nghĩ Tiêu Thiên đang đùa giỡn với Tống Triết nên muốn tham gia.

Tiêu Thiên đang đắm chìm trong ngọt ngào không thể kềm chế, thậm chí còn in lại không ít lấm tấm đỏ ửng trên cổ Tống Triết bị hành vi thô lỗ của Nhị Hoàng, Tam Hoàng đánh thức, răng của chúng mặc dù chưa mọc tốt, cũng chưa sắc bén như khi trưởng thành nhưng lúc cắn vào da vẫn có cảm giác đau nhoi nhói.

Tiêu Thiên cúi đầu nhìn hai con chó con vui vẻ gặm ống quần mình không chịu buông, đột nhiên có cảm giác thế giới riêng của hai người kể từ nay sẽ bị phá vỡ. Anh không có con, sao lại có cảm giác thảm thương khi có hùng hài tử ở trong nhà thế này...

Tống Triết đỏ mặt, meo meo chỉnh trang quần áo, học theo dáng vẻ Tiêu Thiên cúi đầu nhìn hai con chó nhỏ nghịch ngợm, nhìn dáng vẻ sống không còn luyến tiếc của Tiêu Thiên thì trong lòng nào còn chút ngượng ngùng, cười đến mức bả vai cũng run run.

"Ông trời ơi, Lão Tiêu, em tìm được khắc tinh của anh rồi sao?" Tống Triết cười nghiêng ngả, Tiêu Thiên nhanh tay lẹ mắt đỡ eo cậu, mi tâm ẩn ẩn lo âu: "Em cẩn thận một chút, lỡ ngã xuống thì sao?"

Tống Triết vừa định nói không sao, không phải có anh ở sao? Kết quả giây tiếp theo đã nghe Tiêu Thiên nói: "Lỡ đè trúng Nhị Hoàng Tam Hoàng thì rắc rối to."

Tống Triết tức giận: "Anh không thương em!" Cậu cư nhiên không quan trọng bằng chó!!!

Tiêu Thiên cười gượng: "Em hôn anh một cái, anh sẽ yêu em a!"

Tống Triết véo tai anh, cắn cằm anh một hớp: "Muốn đáng trống lảng à, không có cửa đâu."

Mưu mô bất thành, Tiêu Thiên buồn bã dùng tư thế ôm Tống Triết cẩn thận vòng qua hai con chó nhỏ đang chạy tới chạy lui, đặt Tống Triết xuống sô pha.

"Gần trưa rồi, nhóm A Hoàng ăn cái gì?"

Tống Triết nói: "A Hoàng ăn xương, lúc nấu em không bỏ muối với bột ngọt. Nhị Hoàng Tam Hoàng thì ăn thịt băm, giờ mọc răng rồi, có thể tự nhai."

"Được, vậy chúng ta tới siêu thị mua đồ đi."

Sau đó, hai người ba chó vui vẻ cầm ví tiền đi ra ngoài.

Siêu thị ở ngay gần đó nên Tống Triết không có ý định lái xe.

A Hoàng vốn được nuôi thả nên có thể nói là rất quen thuộc với khu vực phụ cận, bình thường lúc dì Vương ra ngoài mua thức ăn, A Hoàng cũng đi cùng, vì thế nó rất quen thuộc với đường tới siêu thị.

Nhị Hoàng Tam Hoàng bởi vì còn nhỏ, mới sinh ra không lâu nên không thường xuyên ra ngoài. Lần này vừa ra liền tỏ ra vô cùng hưng phấn, thường xuyên chạy lệch khỏi quỹ đạo. Vẫn là A Hoàng chạy tới tha một con rồi một con quay lại, giáo dục chúng không được chạy loạn.

Thế nhưng chúng đang ở độ tuổi hiếu kỳ nhất, mới bị mẹ giáo huấn không lâu liền quên, cuối cùng vẫn là Tống Triết quay về nhà lấy giỏ bỏ hai bé chó con vào mới thành công đi tới siêu thị.

Hai chú chó con cực kỳ đáng yêu, nằm trong giỏ cũng không chịu an phận, thường xuyên ló đầu ra kêu ẳng ẳng, thậm chí còn có ý định vượt ngục. Bị Tống Triết phát hiện ấn trở lại thì giống như đang chơi trò đập chuột, ấn đứa này thì đứa khác ngóc lên, đơn giản là làm người ta dở khóc dở cười, vừa ngọt ngào lại vừa bất đắc dĩ!

Hai anh trai đẹp mắt, một con chó nghe lời, còn có hai con chó con nghịch ngợm trong giỏ, đội hình này thực sự làm người ta hiếu kỳ vây xem, còn có không ít người cảm thấy đám chó con đáng yêu nên chụp hình.

Có nữ sinh xấu hổ đi tới hỏi Tống Triết có phải muốn mang hai chú chó con này đi bán hay không, bởi vì trước đó cô từng thấy người ta bán chó như vậy.

Tống Triết dở khóc dở cười vội vàng khoát tay: "Không không không, không bán. Chúng còn nhỏ quá, lại nghịch ngợm, sợ chúng bị lạc nên mới bỏ vào giỏ.

Nữ sinh có chút thất vọng, nhìn chó con uông ô thò đầu ra, con ngươi ngây thơ hồn nhiên thì nhịn không được dâng trào tình thương, trìu mến nói: "Em có thể sờ chúng một chút không?"

Tống Triết cười: "Dĩ nhiên là được!"

Có một thì tất có hai, Tống Triết không ngờ hai bé chó con lại được hoan nghênh như vậy, có nữ sinh đầu tiên sờ một cái chụp hình một cái thì sau đó nữ sinh có yêu cầu tương tự nhiều đếm không xuể, có người còn hi vọng được chụp chung với Tống Triết cùng Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên mặt không biểu cảm, ý lạnh nồng nặc, dáng vẻ như vậy cho dù đẹp trai cỡ nào thì nhóm nữ sinh cũng sợ bị đông chết nên rối rít quyết định chọn chụp chung với Tống Triết.

Càng như vậy thì biểu tình Tiêu Thiên lại càng băng lãnh hơn, đến cuối cùng Tống Triết phải ôm giỏ bỏ chạy, A Hoàng ở sau cùng, tình huống như vậy nào có ai dám ngây ngô đứng lại chứ?

Thật vất vả trốn được, Tống Triết lau mồ hôi trán, thở dài: "Không ngờ hai nhóc lại được hoan nghênh như vậy a!"

Tiêu Thiên ở bên cạnh khịt mũi xem thường, đám người kia rõ ràng là có dụng ý khác, chỉ có ngốc như Tống Tống mới nhìn không ra, cư nhiên còn chụp hình với bọn họ nhiều như vậy.

Sau khi mua thức ăn mang về, Tống Triết cùng Tiêu Thiên phân chia công việc, Tống Triết giải quyết cơm của hai người bọn họ cùng A Hoàng, Tiêu Thiên hỗ trợ làm cơm trưa cho hai bé chó con.

Tiêu Thiên rót chút sữa dê vào chén, chó con ngửi thấy mùi liền vui sướng chạy tới, đầu lưỡi liếm láp không ngừng, uống sữa thực vui vẻ.

Thừa dịp chúng say sưa uống sữa, Tiêu Thiên bắt đầu chặt thịt heo, sau đó lấy phần thịt vụn bằm nhuyễn.

A Hoàng nằm ở cửa bếp nhìn hai bảo bối nhà mình vừa uống sữa vừa điên cuồng lắc đuôi, biểu tình thực dịu dàng. Nó ngẩng đầu, hai người nam đang làm chuyện của mình, thỉnh thoảng lại giúp đối phương một tay, mặc dù không hề nói gì nhưng bầu không khí rất ấm áp.

A Hoàng nằm dưới đất, cảm thấy thực vui vẻ.

Rất nhanh, Tống Triết cùng Tiêu Thiên đã làm xong bữa cơm của hai người ba chó.

Hai con chó con đã sớm uống xong sữa dê, ngửi thấy mùi thơm liền một con cào ống quần Tống Triết, con kia cào ống quần Tiêu Thiên, thèm thuồng nhìn bọn họ, cứ hệt như trên chân có gắn động cơ vậy, nhìn cực kỳ hài hước.

Tống Triết cùng Tiêu Thiên ăn cơm, ba con chó vừa ăn ngấu nghiến vừa ngoắc đuôi, tầng suất ngoắc đuôi giống hệt như nhau, thực không hổ là người một nhà a!

Tống Triết càng xem càng thích, càng xem càng hận không thể ôm chúng lên hôn một cái sờ một cái rồi nâng lên thật cao, nhất là Nhị Hoàng cùng Tam Hoàng, sau khi ăn no cái bụng nhỏ lại càng tròn trịa hơn, lúc đi đường cũng lảo đảo lắc lư làm người ta chỉ muốn chọt cái bụng kia một cái, hôn một cái, xoa một cái.

Có chó ôm, có chó hít, cuộc sống thực sự quá tuyệt vời, A Hoàng thường xuyên dẫn Nhị Hoàng tới chơi, có lần dì Vương nhịn không được trêu ghẹo, hai con chó nhà bà chắc coi nhà Tống Triết là căn nhà thứ hai mất rồi.

Tống Triết đối xử với chó rất tốt, dì Vương cũng vui vẻ.

Lúc Nghiêm Minh Nhân tới nhà Tống Triết chơi thì bị ba chú chó giữ nhà dọa hoảng, suýt chút nữa đã ngỡ mình đi nhầm cửa.

Sau khi Tống Triết bảo ba con chó làm quen với Nghiêm Minh Nhân, để chúng ghi nhớ đây là bạn tốt của ba ba thì chúng mới ngoắc đuôi, liếm liếm mũi an tĩnh lại.

Nghiêm Minh Nhân trợn mắt há hốc: "Eo ơi, mới mấy ngày không gặp sao cậu đã nuôi chó rồi?"

Tống Triết sờ bụng Nhị Hoàng: "Thích thì nuôi thôi!"

Nghiêm Minh Nhân tấm tắc: "Cái lão bá đạo Tiêu Thiên kia cư nhiên cho phép cậu nuôi tận ba con á, ổng không ăn giấm tới phát điên à?"

Tống Triết cười nói: "Cậu tính sai rồi, Lão Tiêu còn thích chúng hơn tôi ấy, chỉ hận không thể ôm ngủ mỗi ngày."

Biểu tình Nghiêm Minh Nhân vô cùng vi diệu, thực không tưởng tượng được Tiêu Thiên cư nhiên là người như vậy, Tống Triết không nói đùa chứ?

Tống Triết nhún vai, chó đáng yêu như vậy, ôm ngủ có gì lạ đâu?

...*...