Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 112: Chó con




Năm con chó con nhà dì Vương đã bị cho hết chỉ còn lại hai con, một con dì để lại nuôi, con còn lại cho Tống Triết. Trước đó Tống Triết có nói qua nên dì vẫn luôn giữ lại chờ Tống Triết qua lấy.

Chó mẹ tựa hồ biết số phận con mình, bởi vì đây không phải lần đầu tiên nó trơ mắt nhìn con mình bị mang đi. Ít nhất lần này bên cạnh nó vẫn còn một đứa, một đứa khác thì chỉ bị đưa qua nhà kế bên chứ không phải nhà nào quá xa xôi, xa tới mức nó không thể nhìn thấy.

Chó mẹ tên là A Hoàng, là một con chó ta, dì Vương nuôi nó đã được năm sáu năm. Mới đầu thấy con chó này còn nhỏ đã bị người ta vứt bỏ, dì thương nên lượm mang về nuôi. Mặc dù gia đình chê bai con chó này không có phẩm vị, thế nhưng dì Vương vẫn quyết tâm nuôi nên không ai dám đem nó đi bỏ.

Sau đó có một lần có trộm vào nhà, A Hoàng dọa chạy kẻ đó, bảo hộ tiền tài, khi đó cả nhà dì Vương mới chân chân chính chính nhận nó là một thành viên gia đình.

A Hoàng lè lưỡi liếm đứa con vẫn còn ngây ngốc của mình, ánh mắt long lanh cực kỳ luyến tiếc.

Tống Triết ngồi xổm xuống đưa tay sờ đầu A Hoàng, ôm nó vào lòng: "Mày là người mẹ tốt, mày cứ yên tâm, tao sẽ chăm sóc bảo bối của mày thật tốt. Hoan nghênh mày tới nhà tao bất cứ lúc nào a."

A Hoàng lẳng lặng nhìn nụ cười chúm chím của Tống, trong thế giới của chó chỉ có hai màu trắng đen, mà dáng cười của Tống Triết tựa hồ làm trời đất phai màu. A Hoàng thè lưỡi liếm tay Tống Triết, cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp.

Dì Vương ở bên cạnh nói: "Thật ra dì cũng không muốn chia cách mẹ con chúng nó, thế nhưng nhà chỉ có nhiêu đây, nuôi nhiều chó như vậy, không nói tới chuyện không đủ không gian, ngay cả hàng xóm cũng kháng nghị, dì cũng không có cách nào. Dì muốn đem cho nhà hàng xóm để A Hoàng dễ gặp con mình hơn nhưng bọn họ không chịu, bây giờ ít người thích nuôi chó quá. Với lại cũng không có thời gian cùng tinh lực để nuôi, chỉ có mấy người đã về hưu như dì mới rảnh rang thôi."

A Hoàng được nuôi kiểu nuôi thả, nó rất ngoan, mỗi ngày tự mình mở cửa ra ngoài đi vệ sinh, gặp hàng xóm còn chào hỏi, chưa bao giờ cắn người, đến giờ sẽ về nhà rồi dùng móng cào cửa cùng kêu ư ử báo cho chủ nhân biết nó đã về.

"Dì Vương cứ an tâm, con sẽ chăm sóc cẩn thận. Dì đặt tên cho con chó nhỏ này chưa?"

Dì Vương lắc đầu: "Vẫn chưa, đặt tên thì không nỡ mang cho nên dì không đặt."

Tống Triết đặt đầu, đưa tay xoa xoa con chó con đang xoay vòng vòng quanh chó mẹ, bây giờ nó đã cai sữa, mang đi cho thì tỷ lệ sống sót mới cao. Dì Vương không hi vọng đám chó con chết yểu.

Con chó con này phần bụng vừa béo vừa tròn, đi đường cứ lắc lư lắc lư, miệng phát ra âm thanh non nớt rất đáng yêu, hai con mắt tròn vo, con ngươi đen thui, thoạt nhìn có cảm giác rất ngây thơ vô tội, nó nghiêng đầu nhìn Tống Triết, thấy Tống Triết đưa tay thì theo bản năng híp mắt, có chút ngượng ngùng nhích tới gần A Hoàng.

A Hoàng liếm mặt chó con, dùng mũi cũng nó một cái.

Một con chó con khác lắc lư đi tới phát ra tiếng ngao ngao, hai anh em nhìn nhau, sau đó bắt đầu rượt đuổi nháo loạn.

Tống Triết bật cười, Tiêu Thiên an tĩnh đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ vui vẻ của Tống Triết, trong lòng mơ hồ có chút ổn định, đoạn thời gian trước xảy ra quá nhiểu chuyện, Tống Triết tựa hồ cũng nghĩ thông suốt, cố gắng tích cực phấn đấu, thế nhưng Tiêu Thiên biết, cậu vẫn còn chuyện lo lắng nên những khi an tĩnh chân mày vẫn luôn vô thức nhíu lại, hoặc vô thực suy tư than thở.

Đạo lý nói với Nghiêm Minh, Tống Triết tự nhiên cũng hiểu, thế nhưng trong lòng cậu vẫn rất khó chịu, phát sinh chuyện như vậy cũng vì cậu nhất thời sơ sót nên nhiều người mới chết oan.

Tiêu Thiên đau lòng không thôi, bả vai gầy yếu của Tống Triết gánh vác quá nhiều việc, nhưng có vài việc căn bản không phải lỗi của cậu, bất trắc không thể nào tránh được. Thế nhưng Tiêu Thiên không nói, anh sợ nói ra Tống Triết lại càng khó chịu hơn. Mà hiện giờ, có thú cưng bồi, có anh bồi, có lẽ Tống Triết sẽ từ từ quên đi những chuyện không vui kia, nụ cười còn rực rỡ hơn cả mặt trời sẽ một lần nữa xuất hiện trên gương mặt người anh yêu.

Hôm nay dì Vương có chuyện cần tới bệnh viện kiểm tra, tuổi bà đã lớn, người nhà yêu cầu bà phải làm kiểm tra sức khỏe hàng năm. Vì thế Tống Triết liền ôm con chó con về nhà trước.

Lúc cậu ôm lấy con chó con toàn thân vàng óng ánh rực rỡ, anh em Nhị Hoàng của nó ẳng ẳng uông uông không ngừng với Tống Triết, thân thể nhỏ xíu nhưng bộc phát sức lực to lớn. Mấy hôm nay ở nhà, cứ mỗi khi có người lạ tới nhà thì rất nhanh anh chị em của nó sẽ không thấy đâu nữa.

Lần này thấy Tống Triết mang em út của nó đi, Nhị Hoàng thực sự tức giận.

Rõ ràng là dáng vẻ mũm mĩm ngắn cũn nhưng lại làm dáng vương giả hung tàn, uy hiếp muốn Tống Triết trả em lại cho nó.

Tống Triết phì cười vươn tay ôm luôn cả Nhị Hoàng, đồng thời khom người cười nói với A Hoàng: "Dì Vương phải ra ngoài, mày có muốn cùng Nhị Hoàng nhà mày qua nhà tao chơi không? Có thể làm quen với hoàng cảnh sinh hoạt mới của Tam Hoàng a."

Không sai, cái tên chính là đơn giản thô kệch như vậy. Nếu chó mẹ là A Hoàng, con chó con dì Vương để lại nuôi tên Nhị Hoàng, vậy con chó Tống Triết mang đi phải gọi Tam Hoàng mới phù hợp a, như vậy vừa ra ngoài mọi người liền biết ba đứa là người một nhà. Một nhà thì phải chỉnh chỉnh tề tề như vậy.

A Hoàng rất muốn đi, nó ngẩng đầu thè lưỡi rồi đi tới cọ cọ chân dì Vương.

Dì mương mỉm cười vỗ đầu nó: "Đi đi, bình thường nếu nhớ Tam Hoàng thì cứ chạy qua nhà Tống Triết."

Được chủ nhân đồng ý, A Hoàng thực vui vẻ kêu vài tiếng với Nhị Hoàng Tam Hoàng chuẩn bị vươn móng vuốt trong lòng Tống Triết, Nhị Hoàng ngao ô nức nở một tiếng rồi ngoan ngoãn nằm im bất động.

Tống Triết thật sự bị dáng vẻ chúng là cho manh chết.

Cậu đưa Tam Hoàng cho Tiêu Thiên, lần đầu tiên tiếp xúc với động vật nhỏ đáng yêu như vậy, thân thể Tiêu Thiên có chút ngức ngắc, anh chưa từng nuôi thú cưng, hoặc nên nói là với mệnh cách của anh, nuôi thú cưng chẳng khác nào muốn mưu hại những sinh mạng nhỏ bé này.

Trước kia lúc theo Hoàng đại sư sống trên núi, anh không hiểu.

Hoàng đại sư thường ra ngoài làm việc, một mình anh khá nhàm chán nên mỗi khi nhìn thấy đám chim bị thương sẽ cứu chúng, chỉ là anh vừa mới băng bó vết thương tạm bợ cho chúng xong thì chúng đã vô duyên vô cớ chết luôn.

Mới đầu anh cho rằng mình vụng về nên hại chết chúng, đến sau này anh ôm một con sóc nhỏ bị thương tới tìm Hoàng đại sư, cầu ông cứu nó. Anh không dám đụng vào, sợ đụng vào nó cũng sẽ mất mạng.

Khi đó Hoàng đại sư nhận lấy con sóc, nghe thấy lời Tiêu Thiên thì có chút than thở xoa đầu anh: "Tiêu Thiên, này không phải là lỗi của con! Con đừng khổ sở!"

Con sóc nhỏ được Hoàng đại sư cứu sống, động vật rất có linh tính, chúng biết bọn họ là người lương thiện nên thường xuyên chạy tới tìm Tiêu Thiên chơi.

Thế nhưng Tiêu Thiên sát khí quá nặng, con sóc nhỏ cuối cùng cũng không thoát khỏi cái chết.

Tiêu Thiên khi đó đã khóc rất lâu, từ đó về sau anh hiểu được mình không thể chạm vào những sinh mệnh yếu ớt nhỏ bé này. Anh chạm vào, chúng sẽ chết, anh không thể làm người xấu.

Tam Hoàng mềm nhũn bằm trong lồng ngực cứng rắn của Tiêu Thiên, trong lòng bàn tay Tiêu Thiên là phần lông mềm mại của Tam Hoàng, xuống chút nữa là nhịp đập sinh mạng của nó.

Giật giật, vô cùng sinh động, tựa như con sóc nhỏ năm đó.

Tiêu Thiên hít sâu một hơi, biểu tình có chút cứng ngắc, theo bản năng muốn trả lại Tam Hoàng cho Tống Triết.

Tống Triết đang ôm Nhị Hoàng tươi cười vui vẻ, vừa sờ lại hôn, đơn giản là dính chặt tới mức chỉ hận không thể khảm nó vào lòng nữa mà thôi, nhìn hành động cứng ngắc của Tiêu Thiên cùng dáng vẻ uông uông muốn trốn của Tam Hoàng, cậu nhịn không được phì cười: "Tiêu Thiên, biểu tình gì vậy? Chó con đáng yêu như vậy mà anh không thích à?"

Tiêu Thiên giống như người máy răng rắc ken két lắc đầu: "Không, không phải, anh sợ..." Sợ nó xảy ra chuyện.

Tống Triết thuận miệng nói: "Sợ gì chứ? Có em ở đây, em chính là cao thủ nuôi chó a!"

Tiêu Thiên sửng sốt, theo bản năng ôm chặt Tam Hoàng, Tam Hoàng non nớt ngao ô ngao ô, đúng vậy, có Tống Tống ở đây, anh đã không còn là Tiêu Thiên cứ chạm vào động vật nhỏ sẽ hại chết chúng năm đó nữa.

Không có gánh nặng trong lòng, Tiêu Thiên nâng tay khẽ sờ đầu Tam Hoàng trong lòng, Tam Hoàng híp mắt, thực thoải mái, tốt lắm tốt lắm, cảm quan miễn cưỡng đạt yêu cầu.

Hai người ba chó cùng vào nhà Tống Triết, A Hoàng vừa vào cửa liền nhìn xung quanh, cái đuôi đong đưa lộ rõ vui sướng.

Tống Triết để Nhị Hoàng xuống để nó tự do hoạt động, quen thuộc hoàn cảnh.

Ngược lại Tiêu Thiên, sau khi không còn gánh nặng nữa thì bắt đầu luyến tiếc không nỡ buông Tam Hoàng mềm nhũn trong tay, đây cũng là lần đầu tiên anh biết hóa ra mình là một kẻ cuồng lông mao.

Tống Triết nhìn ra sự luyến tiếc trên gương mặt không biểu cảm của anh, thực muốn cười nhạo một phen, hôm qua lúc cậu nói muốn nuôi chó, Tiêu Thiên còn làm ra vẻ thờ ơ, chỉ cần cậu vui là được, có vẻ không hề có cảm giác đặc biệt với chó. Kết quả hôm nay vừa ôm chó con vào lòng liện lộ ra dáng vẻ vú em, có cần hài hước như vậy không a?

Hoàn cảnh mới làm một lớn hai nhỏ đặc biệt hưng phấn, Tống Triết dẫn A Hoàng đi tham quan nhà mình, thiết kế nhà ở trong tiểu khu không sai biệt lắm, trang hoàng thì tùy ý chủ nhà.

Lần đầu tiên tới nhà con mình làm khách, A Hoàng tỏ ra rất lễ phép, không chạy loạn, không đi loạn, chỉ theo sát Tống Triết, mắt không nháy chút nào.

Sau lưng nó, hai con chó con vẫn đang đánh đánh nháo nháo, cắn qua cắn lại, đá tới đá lui, đạp đạp búa xua, cả người béo mũm mĩm dây dưa với nhau, miệng còn phát ra tiếng gào gừ gây gổ.

Tống Triết cảm thấy thực thú vị, Tiêu Thiên đi theo sau mông hai con chó nhỏ, thấy chúng như vậy thì có chút lo lắng, anh chưa từng nuôi chó, không biết chúng chỉ đùa giỡn với nhau mà tưởng là tình cảm không tốt nên cắn nhau.

Mãi đến khi Tống Triết dẫn theo A Hoàng từ phòng ngủ đi ra, thấy Tiêu Thiên đang khổ sở không biết làm sao để can thiệp vào màn đại chiến của hai con chó nhỏ thì phốc một tiếng, suýt chút nữa đã cười ra tiếng heo.

Thực không ngờ Tiêu Thiên lại có một mặt ngây thơ đến như vậy.