Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 10: Báo ứng




Sáng sớm hôm nay Lý Yến Cương vội vàng thức dậy, vốn ông đã cài đồng hồ báo thức bảy giờ, sau khi dậy sẽ đi đón học viên rồi chạy tới trường thi. Nào ngờ không biết vì sao báo thức trên điện thoại lại không kêu, hôm qua ông dẫn theo bốn học viên luyện tập tới tận nửa đêm, về tới nhà đã gần mười hai giờ. Báo thức không kêu liền ngủ tới tận tám giờ.

Lý Yến Cương nghĩ một chút, dù sao trường thi cũng chia ra hai buổi thi sáng chiều, nếu trễ rồi thì cứ chuyển qua thi vào buổi chiều. Dù sao cũng không ảnh hưởng.

Nghĩ vậy, động tác của Lý Yến Cương cũng chậm lại, rửa mặt ăn sáng xong mới ra cửa. Vừa ra ngoài thì ù ù cạc cạc vấp phải bậc cửa lảo đảo ngã nhào tới chỗ chiếc xe đạp dựng bên cạnh.

Lý Yến Cương choáng váng, chờ đến khi có lại ý thức mới cảm thấy đau. Ông cắn răng chống eo bò dậy, trên người dính đầy bụi đất. Mùa hè mặc ít, cánh tay lộ ra ngoài bị cọ trầy da, hơn nữa lúc đi bộ đầu gối cũng đau đớn, Lý Yến Cương xắn quần lên xem thử thì thấy cũng trầy chảy máu, có chỗ còn rách thịt.

Lý Yến Cương phẫn nộ không thôi, hôm nay sao lại xúi quẩy như vậy! Ông khập khiễng quay trở về nhà, dùng thuốc sát trùng vệ sinh vết thương rồi băng bó một chút, sau đó thử giật giật chân, vẫn còn khá đau. Lý Yến Cương không dám đi xe đạp, chỉ có thể khập khiễng đi bộ.

Bình thường khi đón học viên ông sẽ tự lái xe tới, chân ga và chân thắng đều cần dùng chân điều khiển. Hiện giờ bị thương chân trái, khẳng định không lái xe được. Lý Yến Cương đang nghĩ xem có nên tìm vợ hỗ trợ hay không thì điện thoại reo vang, là nhóm học viên chờ đợi sốt ruột gọi điện tới hỏi vì sao ông vẫn chưa tới.

Lý Yến Cương nhịn không được nói: "Rồi rồi tôi biết rồi, tới ngay đây, mấy cô cậu chờ một chút!" Nói xong ông cúp máy, gọi điện cho vợ, từ sáng sớm vợ ông đã đưa ba học viên tới trường thi, hiện giờ đang trên đường.

Nhận được điện thoại của Lý Yến Cương, nghe nói chân ông bị thương thì liền dùng tiếng quê nhà chửi mắng một hồi, nói ông vô dụng, lúc quan trọng như vậy lại để bị thương. Hiện giờ bà đang trên đường, không có khả năng quay về đón người, bảo Lý Yến Cương tự tìm người hỗ trợ.

Lý Yến Cương bị mắng như con nhưng không dám cãi lại. Vợ vừa cúp máy thì học viên liền gọi tới, Lý Yến Cương trợn mắt phát tiết hết thảy bực tức vào người học viên. Mắng xong một trận, trong lòng Lý Yến Cương cũng thoải mái hơn, bắt đầu gọi cho huấn luyện viên khác trong trung tâm nhờ hỗ trợ.

Tìm một vòng, mọi người đều bận đưa học viên đi thi, không phải thi lý thuyết thì cũng là thi thực hành. Lý Yến Cương buồn bực, quyết định không có ai giúp thì tự mình lái xe. Chỉ cần chân phải khống chế chân thắng là được.

Cầm chìa khóa ra xe, lúc ngồi xuống Lý Yến Cương nhịn không được nhăn nhó, chân hơi cong một chút là đau. Lúc Lý Yến Cương tới nơi thì đã gần chín giờ rưỡi, nhóm học viên bắt đầu chờ từ tám giờ đã sớm mất kiên nhẫn. Liếc mắt nhìn mặt trời treo tít trên cao, biết rõ tính khí huấn luyện viên của mình nên nhóm học viên cũng không nói gì, trầm mặc nhẫn nhịn.

Nhóm Tống Triết cũng thi vào hôm nay, tối qua tập luyện tới nửa đêm, vì muốn tinh thần của bọn họ tốt hơn, Chu Thường Hà đặc biệt bảo bọn họ dậy muộn một chút, buổi chiều mới bắt đầu thi.

Chờ đến khi bọn họ xuất phát thì đã gần mười hai giờ, quét chứng minh nhìn thứ tự thì quả nhiên không ngoài dự đoán của Chu Thường Hà, còn phải chờ thêm một hai tiếng. Bình thường thi tới ba giờ chiều sẽ kết thúc.

Vương Vũ Dương thoải mái ngồi trong khu chờ bắt chéo chân vọc wechat, ngoài Vương Vũ Dương và Tống Triết thì tất cả mọi người đều rất lo lắng, so với thi đại học còn khẩn trương hơn.

Tống Triết nghe hai cô nữ sinh ngồi bên cạnh cổ vũ nhau cố lên, một cô gái khác đau khổ nói mình lo tới mức muốn đi vệ sinh. Có người tới sớm, chờ đến mệt mỏi rồi ngã ra ghế ngủ, bị nhắc nhở thì ngái ngủ bò dậy, chán chường chờ tên mình xuất hiện trên màn hình.

Vương Vũ Dương vỗ vỗ bả vai Tống Triết, câm nín nói: "Ông bạn cùng phòng của tôi đúng là xúi quẩy, bảy giờ sáng đã bật dậy, tám giờ chạy tới trước cổng trường chờ, chờ tới chín giờ rưỡi lão huấn luyện viên kia mới tới. Kết quả bây giờ còn hỏng xe giữa đường, lão huấn luyện viên kia sửa nửa tiếng rồi mà không xong, trực tiếp bảo bọn họ đón taxi tới trường thi, giờ còn đang ngồi trên xe, phỏng chừng hơn một tiếng nữa mới tới được."

Tống Triết cũng thầm than thở, vốn đi thi đã rất khẩn trương rồi mà nửa đường còn xảy ra chuyện như vậy, nếu tâm lý kém thì chắc chắn sẽ suy sụp, ảnh hưởng tới cuộc thi.

Bất quá nghe Vương Vũ Dương nói vậy thì Tống Triết biết Lý Yến Cương kia đã bắt đầu gặp xui xẻo.

Lý Yến Cương quả thực xui xẻo, đang yên đang lành xe lại hư, là huấn luyện viên nên ông cũng rất rành xe cộ, chiếc xe cổ mười năm ở trung tâm còn sửa được, thế nhưng chiếc xe mới tậu được một năm này lại mò mãi không ra vấn đề.

Bất đắc dĩ, Lý Yến Cương không thể làm gì khác hơn là gọi điện cho cảnh sát giao thông hỗ trợ kéo xe đi sửa chữa, tránh gây ra tai nạn.

Sau khi cảnh sát tới thì phát hiện dáng vẻ đi lại của Lý Yến Cương bất thường, hỏi ra mới biết chân Lý Yến Cương bị thương, vấn đề không lớn nhưng lái xe thì không được, rõ ràng là lấy mạng mình ra làm trò đùa. Quan trọng hơn là cảnh sát còn tra được Lý Yến Cương là huấn luyện viên lái xe, vừa nãy trên xe còn có bốn học viên, nếu thật sự xảy ra chuyện thì ông làm sao phụ trách?

Vì thế cảnh sát giao thông vung tay mang Lý Yến Cương về cục, phê bình giáo dục một phen, có thể nói là mất hết mặt mũi.

Chân bị thương như vậy vốn chỉ là chuyện nhỏ, cho dù cảnh sát giao thông bắt gặp cũng không quá so đo, dù sao chân phải vẫn bình thường, cớ sao đụng trúng ông lại xúi quẩy như vậy? Cả ngày hôm nay chẳng có chuyện gì thuận lợi.

Vất vả chờ đến khi vợ tới đón, dọc theo đường đi vợ lại tiếp tục mắng mắng mắng, Lý Yến Cương giống như con rùa rụt đầu, không dám lên tiếng.

Về tới nhà thì cũng đã muộn, Lý Yến Cương mệt mỏi cả một ngày liền dè dặt tiến vào phòng tắm, lúc mang dép đi ra liếc mắt thì thấy trong tấm gương bị hơi nước làm mờ xuất hiện một nữ sinh đang toét miệng cười, cười cười một hồi ngũ quan bắt đầu trào máu, Lý Yến Cương sợ tới trượt chân nặng nề ngã xuống sàn nhà, đau đớn kêu to.

Nghe thấy động tĩnh, vợ Lý Yến Cương vội vàng chạy vào đỡ. Lý Yến Cương sợ tới trắng bệch, không ngừng nói trong gương có quỷ.

Vợ Lý Yến Cương liền nhìn vào gương, chỉ thấy ảnh ngược là gương mặt mất kiên nhẫn của mình cùng hoảng hốt Lý Yến Cương, bà liền mắng: "Quỷ cái gì mà quỷ? Mắt ông mù à? Đang yên đang lành lại biến thành như vậy! Mau đứng lên xem có bị gãy chân không?"

Lý Yến Cương trước giờ vốn sợ vợ, bị mắng liền im thin thít, không dám nói có quỷ nữa, bất quá trong lòng vẫn rất sợ, vừa rồi ông rõ ràng nhìn thấy Văn Xảo Xảo ở trong gương. Lý Yến Cương nuốt nước miếng, ông biết chuyện Văn Xảo Xảo chết, bên trường đại học nháo lớn như vậy, trong số học viên của ông có người học chung trường với Văn Xảo Xảo, cộng thêm mấy ngày nay Phùng Lệ An không tới học, gọi điện thì nói là bạn cùng phòng xảy ra chuyện. Cứ vậy, Lý Yến Cương liền đoán được.

Ông độc mồm, mỗi ngày không biết mắng khóc biết bao nhiêu học viên, đối với cô nữ sinh Văn Xảo Xảo này quả thực từng mắng chửi quá đáng, cũng vì thế mà cô gái từng tranh cãi rùm beng một phen.

Chẳng qua chuyện nhỏ nhặt như vậy không đáng để tìm tới ông đi? Rõ ràng người hại chết cô ta là cậu bạn trai ngoại tình kia.

Lý Yến Cương đang nghĩ ngợi thì bị vợ quất một cái hoàn hồn, lúc này mới phát hiện chân mình đau dữ dội, nếu buổi sáng chỉ trầy da đau rát một chút thì lúc này là gãy xương đau tới thốn tim.

"Chân anh không phải bị gãy chứ?" Lý Yến Cương quýnh lên, hành trình mỗi ngày ông đã sắp xếp xong, có rất nhiều học viên, nếu gãy chân thì ít nhất là ba tháng không thể nhúc nhích a. Tiền cũng không có.

Vợ Lý Yến Cương tức giận không thôi, nghĩ tới vấn đề tiền bạc liền đỡ Lý Yến Cương ngồi xuống ghế sô pha, sau đó vừa mắng chửi vừa thay quần áo đàng hoàng chở Lý Yến Cương tới bệnh viện, sắc mặt thực sự không tốt.

Bác sĩ chụp X quang xong thì xác nhận là té gãy xương, ít nhất phải nghỉ ngơi ba bốn tháng, còn phải nằm viện mấy ngày.

Sau khi phẫu thuật nẹp thép vào chân Lý Yến Cương, bác sĩ bảo ông chú ý nghỉ ngơi, không nên đi lung tung. Lý Yến Cương buồn bực không thôi, vợ ông đang đi mua cơm, buổi tối về tới nhà còn chưa kịp ăn cơm đã gặp chuyện, giờ cũng hơn chín giờ, ông cũng đói cồn cào.

Lý Yến Cương ở trong phòng bệnh ba người, ngoại trừ ông còn có một bệnh nhân nằm trùm chăn ngủ, còn phát ra tiếng ngáy khò khò.

Lý Yến Cương nhíu mày, di động lại vang lên, là học viên gọi điện hỏi chuyện thi cử, ông buồn bực nên không thèm bắt máy, trực tiếp khóa máy.

Đột nhiên tiếng ngáy biến mất, bên tai xuất hiện tiếng cười khẽ của nữ nhân. Lý Yến Cương cảm thấy bên cổ lạnh lẽo, ông quay đầu qua thì thấy một gương mặt nữ nhân đầy máu me đang mỉm cười, Lý Yến Cương sợ tới nhảy bật lên, lăn một vòng muốn chạy ra khỏi bệnh viện, nữ quỷ cười hì hì hỏi: "Ông sợ tôi à? Lúc ông mắng tôi không phải rất vui vẻ sao? Còn nói trong nhà tôi có người chết, kết quả bà nội tôi yêu thương nhất liền qua đời, ông vui lắm đúng không?"

"Không không không, tôi không phải cố ý, tôi lỡ miệng, tôi chỉ lỡ miệng thôi. Oan có đầu nợ có chủ, cô nên đi tìm người giết cô a!" Nước mắt Lý Yến Cương giàn giụa, lê lết cái chân vừa được nẹp miếng thép của mình hệt như một kẻ ngốc.

Người đàn ông thấp bé mập mạp này trước đây không lâu còn hống hách vênh mặt chỉ mặt cô mắng chửi, thậm chí còn độc ác nói nhà cô có người chết, thế nhưng bây giờ lại hèn nhát khóc lóc cầu xin cô tha mạng.

Văn Xảo Xảo cười hì hì, trừng phạt xong một người, vẫn còn một người nữa, không vội a!

Chờ đến khi vợ Lý Yến Cương quay lại bệnh viện thì thấy Lý Yến Cương hệt như bị điên ngồi dưới đất quơ quào tay chân nói đừng tới đây, đừng tới đây.

Bệnh nhân giường khác thấy bà liền nói: "Đầu óc chồng bà có phải không được bình thường không? Đột nhiên giống như thấy quỷ ấy, chân bị thương cũng không thèm để ý." Ông đang ngủ ngon thì bị Lý Yến Cương dọa tỉnh.

Vợ Lý Yến Cương giận tới nhăn nhíu mặt, trước mặt mọi người hung hăng tát Lý Yến Cương vài cái. Sau khi chạy tới kiểm tra, bác sĩ nói vết thương trên chân đã nghiêm trọng hơn, cho dù trị xong cũng sẽ bị thọt.