Tiên Sinh! Có Mèo Của Ngài Đến Tìm Ngài

Chương 4: Thúy Hoa ca ca




Thôi Hoa ở ngoài phòng khách bồn chồn hết ngồi rồi lại đứng, bây giờ đã mấy giờ rồi mà đại thiếu gia vẫn chưa chịu rời giường, giữa lúc bản thân tưởng chừng không còn chịu được chỉ muốn đem búa đến đập nát cửa phòng ngủ thì đột nhiên cánh cửa bật mở, một thân ảnh bé nhỏ bước ra.

Thôi Hoa vừa định nổi trận lôi đình, bỗng người nọ hướng anh mỉm cười, nhất thời ngây ngẩn cả người, nụ cười đẳng cấp thế này không phải mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, lửa giận trong lòng Thôi Hoa lập tức tắt ngay.

Cậu nhóc cất giọng trong trẻo chào hỏi: "Xin chào Thúy Hoa ca ca, Hạo Hạo nói anh ấy phải thay quần áo."

"À à à được, chào cậu, cứ để cậu ta thay quần áo, thay tới năm sau luôn cũng được." Thôi Hoa mở to mắt nhìn Hôi Hôi, xác định đứa trẻ này đích thực vừa từ trong phòng Lê Hạo đi ra, liền cho rằng này là người tình mới của Lê Hạo, những chuyện hoang đường xưa nay Lê Hạo làm đương nhiên anh biết rất rõ, mỗi lần như vậy Thôi Hoa đều phải đứng ra dọn dẹp, nhưng anh vẫn là chưa từng thấy qua người này, bản thân quả thật có chút không cam lòng, dung nhan tuyệt sắc đến thế lại bị tên khốn kia chiếm đoạt mất.

Nhìn Hôi Hôi mặc trên người chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của Lê Hạo cùng gương mặt hồng hào nhỏ nhắn nghiêng nước nghiêng thành, Thôi Hoa nhất thời cảm thấy thập phần thương xót: "Cậu bao nhiêu tuổi? Làm sao quen biết Lê Hạo? Lại còn quen nhau được bao lâu rồi? Tên đó đối với cậu có tốt hay không?"

"..." Thôi Hoa liên tục đưa ra câu hỏi, Hôi Hôi nghe đến sửng sốt, ngoẹo đầu chớp chớp mắt: "Ngươi hỏi ta bao nhiêu tuổi hả?"

"Đúng vậy."Anh chẳng mấy chốc liền bị cuốn vào đôi mắt trong veo, ánh mắt cùng dáng người thế này, Thôi Hoa tin tưởng Lê Hạo chắc chắn đã sớm lột sạch anh bạn nhỏ này rồi.

Thế nhưng điều Thôi Hoa ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới chính là tiểu mỹ nhân xinh đẹp chỉ vừa chớp chớp mắt mấy cái đôi mắt tức thì đã ngấn nước, không đợi Thôi Hoa kịp phản ứng, Hôi Hôi chợt oa lên một tiếng nức nở: "Ô ô ô ô ô ta không biết ô ô ô ô."

Thôi Hoa giật mình hoảng hốt, vốn Lê Hạo đang rất vui vẻ đứng ở trong phòng chọn lựa quần áo, vừa nghe thấy tiếng khóc liền vội vàng lao ra: "Sao vậy? Sao vậy? Sao lại khóc a?"

Hôi Hôi vừa nhìn thấy Lê Hạo liền nhào cả người vào lồng ngực hắn, lớn tiếng khóc: "Thúy Hoa ca ca hỏi em, nhưng mà em không biết trả lời."

Lê Hạo sốt ruột, ngẩng đầu tức tối nhìn Thôi Hoa: "Cậu đã hỏi cái gì hả?"

Thôi Hoa luống cuống: "Tôi...tôi không nói gì a."

"Cậu không nói gì mà cậu ấy lại khóc? Cũng may vừa rồi là ở trong nhà." Lê Hạo một bên nổi đóa với Thôi Hoa một bên nhẹ nhàng vỗ lưng Hôi Hôi, dỗ dành cậu: "Đừng khóc mà đừng khóc, Hôi Hôi đừng khóc, nói cho tôi biết, tên đó hỏi em cái gì?"

Hôi Hôi bị Thôi Hoa nhìn đến ngượng, cậu khẽ rướn cổ lên bận tâm nhìn về phía anh.

"Ô ô ô ô" Hôi Hôi vừa khóc thút thít vừa dùng móng vuốt lau nước mắt, nói: "Thúy Hoa ca ca hỏi Hôi Hôi bao nhiêu tuổi, nhưng mà Hôi Hôi không biết mình bao nhiều tuổi hết ô ô ô ô."

.........

"Ơ ~~~~~~" Lê Hạo một thân bất lực, sau đó hướng về phía Thôi Hoa mắng: "Con mẹ nó cậu có bệnh à? Cậu hỏi người ta bao nhiêu tuổi làm gì? Hôi Hôi nhà tôi là thần tiên sống đến vài trăm năm tuổi rồi, giờ có hỏi cũng chẳng nhớ đâu, không cho phép hỏi nữa."

Nói rồi quay đầu, ôn nhu dụ ngọt Hôi Hôi: "Ngoan a, Hôi Hôi đừng khóc, em xem đến tôi cũng không biết mình bao nhiêu tuổi nữa, ngày mai chúng ta cùng đi hỏi xem chúng ta đã bao nhiêu tuổi có được không?"

"Thật không?" Đầu nhỏ ngẩng lên, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn: "Hỏi ai cơ?"

"Hỏi... Ai cũng được, chắc chắn sẽ có ít nhất một người biết câu trả lời." Lê Hạo xoa xoa mái tóc cậu: "Hôi Hôi thông minh, đừng khóc, em khóc nhìn sẽ rất giống mèo con mít ướt."

"Hôi Hôi...Chẳng phải đó là tên của con mèo nhỏ xấu xí sao?" Thôi Hoa nghi hoặc nhìn hắn, hồi lâu sau vẻ mặt vô cùng tức giận chỉ trích Lê Hạo: "Lê Hạo! Cậu ngớ ngẩn lắm rồi đấy, không thể chỉ bởi vì bản thân đánh mất một con mèo mà lại đem cậu nhóc này về sắm vai mèo cho cậu, cứ cho là đứa nhỏ này không được thông minh đi, nhưng cậu cũng không thể làm vậy chứ, thật sự khiến tôi quá thất vọng."

"Mèo của cậu mới là xấu xí ấy, mèo của cả nhà cậu đều xấu xí, Hôi Hôi nhà tôi làm sao cũng không xấu bằng." Lê Hạo đẩy Thôi Hoa: "Mau cút về, hôm nay lão tử không muốn nhìn thấy cậu."

"Mẹ kiếp, cậu nghĩ tôi muốn nhìn thấy cái bản mặt của cậu hay sao? Nhanh vào thay đồ, bằng không buổi họp báo sáng nay tôi sẽ để mặc cho cậu tự lo liệu."

"Tôi đã nói là không đi."Lê Hạo chẳng thèm nhìn anh, cầm trên tay chuông nhỏ chơi đùa với Hôi Hôi vốn đã nín khóc từ lâu, đầu cũng không ngẩng lên, nói: "Hôm nay tôi dẫn Hôi Hôi đi mua quần áo, không có thời gian."

"Cái gì?" Thôi Hoa không tin vào tai mình: "Cậu nói cậu muốn quang minh chính đại dắt vật nhỏ này đi mua quần áo?! Lê Hạo, cậu hiện tại là muốn chọc tôi tức đến chết hay là muốn chọc cho tôi điên lên gϊếŧ cậu chết hả?"

"A, cũng đúng." Lê Hạo bừng tỉnh: "Lúc này mà dắt cậu ấy ra ngoài quả thật rất không ổn."

Liền suy nghĩ một chút, rồi lại quay sang nói với Hôi Hôi: "Hôm nay em ở nhà chờ tôi có được không?"

"Được mà, trước kia em cũng là ở nhà chờ anh đó thôi."

"Vậy em phải ngoan, không được phép bước vào phòng bếp." Lê Hạo nghiêm túc nói: "Người lạ gõ cửa cũng không được mở."

Trước kia còn ở dạng mèo, Hôi Hôi có lần nhảy vào phòng bếp nghịch ngợm, thiếu chút nữa đã thiêu trụi cả căn nhà, thời điểm mang hình dạng nguyên thủy đã gây họa như thế, hiện tại biến thành người lại càng không thuận tiện. Lê Hạo có chút không yên lòng, bất quả Hôi Hôi liên tục bảo đảm cậu nhất định sẽ ngoan.

Lê Hạo tạo phím tắt trên màn hình điện thoại, nói: "Có chuyện gì xảy ra chỉ cần nhấn vào cái phím này, vậy thì sẽ có thể gọi cho tôi ngay lập tức, nhanh đến thử xem."

Thôi Hoa chỉ biết há hốc mồm đứng nhìn Hôi Hôi rụt rè tiến lại nhấn nhấn, tiếp sau đó điện thoại di động của Lê Hạo liền vang lên, sợ Hôi Hôi sẽ giật mình hoảng hốt nhảy dựng, Lê Hạo rất nhanh vịn lấy vai cậu. Vật nhỏ tuy đã biến thành người, nhưng những tập tính cùng phản ứng của mèo vẫn còn nguyên đó, cái này hắn phải giúp cậu từ từ sửa đổi, Lê Hạo tin bản thân sẽ làm được.

Thử gọi đi gọi lại mấy lần, dặn dò thêm cả đống chuyện, cuối cùng Lê Hạo cũng đành miễn cưỡng bước ra khỏi nhà. Hôi Hôi ghé người lên cửa sổ, ánh mắt trong veo sáng ngời dõi theo hắn, cảnh tượng đó càng khiến Lê Hạo lưu luyến chẳng muốn rời.