Tiên Sinh! Có Mèo Của Ngài Đến Tìm Ngài

Chương 24: Có lẽ chỉ là đơn thuần (Trung)




Duẫn Hạ Thiên thời điểm bắt đầu chỉ cảm thấy Hôi Hôi vì câu dẫn Lê Hạo mà cố ý tỏ vẻ thanh khiết, nhưng là cậu càng xem càng thấy không đúng, loại ánh mắt trong suốt này, sâu thẳm bên trong lộ ra nét ngây thơ đơn thuần, không thể nào là diễn, vua điện ảnh cũng diễn không được.

Sau đó cậu liền bắt đầu oán giận, nhìn bóng lưng nhỏ bé của Hôi Hôi, trong lòng thầm mắng cái tên ti tiện Lê Hạo kia lại còn có thể vớ được giai nhân như vậy, thực sự là trời xanh không có mắt.

Giữa lúc cậu đang nghĩ sẵn trong đầu kế hoạch cải tạo Hôi Hôi, đột nhiên cảm giác sống lưng có chút lạnh lẽo, quay đầu lại nhìn, một chiếc Land Rover uy phong lẫm liệt chẳng biết từ đâu xuất hiện, nhìn thấy người kia từ trên xe bước xuống, có hóa thành tro cậu cũng nhận ra hắn, vậy nên ý nghĩ đầu tiên trong đầu Duẫn Hạ Thiên chính là −−−− Chạy.

Chỉ tiếc là chậm một bước, người kia thật giống như đã sớm biết cậu sẽ chạy, liền trực tiếp bước dài tiến lên giữ lấy cánh tay cậu, hung hăng nói: "Mạnh khỏe chứ hả Duẫn Hạ Thiên, con mẹ nó anh cho cậu học đại học, vừa học xong thì đến làm bảo mẫu cho Lê gia, hay là đến làm người tình của Lê Hạo hả! Con mẹ nó cậu cũng biết giữ thể diện cho Duẫn gia lắm!"

"Cái quái gì chứ." Duẫn Hạ Thiên vừa giãy dụa vừa mắng: "Tôi cũng không có như anh, con mẹ nó ngay cả em trai mình cũng không buông tha, Duẫn thiếu tướng ngài đây chơi đùa ai lại không chơi lại chơi đùa em trai mình, con mẹ nó anh lấy tư cách gì nói tôi, mau thả tay ra."

Duẫn Tuấn nhìn em trai nhỏ xù lông, nở nụ cười kéo cậu sát lại gần, nói thầm vào tai cậu: "Cậu chính là em trai của anh, cậu nếu không phải là em trai anh, anh đã sớm thượng cậu, cậu mười sáu tuổi năm ấy anh đã sớm thượng cậu."

"Cút mẹ anh đi, cút ngay, biếи ŧɦái chết tiệt." Duẫn Hạ Thiên động tay động chân.

"Cậu mắng nữa đi, mặc kệ là mẹ cậu hay là mẹ anh, dù sao đều đã chết hết có mắng cũng không nghe được."

"..." Duẫn Hạ Thiên cảm thấy người trước mặt này một thân quân trang, kỳ thực từ đầu đến cuối chính là một tên khốn, liền đổi sang mắng cha: "Cút cha anh đi, không được nói tới mẹ của tôi, anh không xứng."

"Ai ui, cha anh không phải cũng là cha cậu hay sao?"

"Không phải cha tôi, đó là cha anh, tôi không có cha."

"Cũng được, vậy cuối cùng trong lòng anh cũng không còn gánh nặng nữa."

Duẫn Tuấn khẽ cười một tiếng, bắt lấy cánh tay cậu muốn đẩy người vào trong xe, đột nhiên có một vật nhỏ đưa móng vuốt hung hăng cào lên mu bàn tay hắn, nhất thời nổi lên ba đường rướm máu, hắn phát bực quay người lại nhìn, liền thấy một đứa nhỏ đứng đó, dáng vẻ thật không tệ, khuôn mặt đỏ lên vì tức giận, chính là đang nhìn chòng chọc vào hắn.

Duẫn Tuấn quay sang nhìn Duẫn Hạ Thiên: "Đây là tiểu tình nhân của lão nhị Lê gia?"

Duẫn Hạ Thiên chặn ngang ôm sát Hôi Hôi vào ngực, nhưng là Hôi Hôi thật tức giận đẩy ra, nhìn chằm chằm Duẫn Tuấn, kêu lớn: "Không cho ngươi bắt nạt Hạ Thiên, cái người xấu này."

Duẫn Tuấn cười lạnh một tiếng: "Này là thể loại gì a, lão nhị Lê gia làm quái gì mà cái mặt hàng nào cũng đều nhận, đứa nhỏ này, cậu cũng chịu bỏ công sức giả vờ ngây thơ tinh khiết lắm, chỉ là đối với tôi không có tác dụng gì."

Hôi Hôi không thèm để ý tới hắn, một phát liền nắm lấy tay Hạ Thiên, khuôn mặt nhỏ khẩn trương, phi thường nghiêm túc nói: "Hạ Thiên, ngươi tránh xa người này một chút, hắn muốn cưỡng ép ngươi giao phối cùng hắn."

"Hả?" Đừng nói Duẫn Tuấn, ngay cả Duẫn Hạ Thiên cũng sửng sốt, run run rẩy rẩy nói: "Cậu nói cái gì?"

Hôi Hôi một bộ dáng vẻ ấm ức, sốt ruột nói: "Hạ Thiên, ngươi phải nghe Hôi Hôi, Hôi Hôi biết rõ lắm! Hôi Hôi biết, người này muốn cưỡng ép ngươi giao phối cùng hắn, ân..." Hôi Hôi cắn môi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: "Chính là cái mà các ngươi gọi là cưỡиɠ ɦϊếp, phải rồi, Hạ Thiên người này muốn cưỡиɠ ɦϊếp ngươi, ngươi chạy mau."

Vừa nói vừa che chắn trước mặt Hạ Thiên, quay về phía Duẫn Tuấn làm ra tư thế chuẩn bị công kích.

Này thế nhưng khiến Duẫn Tuấn bật cười: "Lê lão nhị quả thật vớ được cực phẩm a, vật nhỏ, tôi là anh của Hạ Thiên, cái sự cưỡng ép cưỡиɠ ɦϊếp mà cậu nói, tôi đây đều đã cưỡng qua rồi."

"Duẫn Tuấn anh có bệnh không, anh câm miệng lại cho tôi." Hạ Thiên nổi trận lôi đình, chỉ hận không thể tìm được cái lỗ để chui vào.

"Cái gì..." Hôi Hôi sửng sốt, nhất thời đôi mắt nhiễm một tầng hơi nước, nhìn thẳng Hạ Thiên, mở miệng: "Hạ Thiên, có phải là hắn đã ức hiếp ngươi không?"

Cả người Hạ Thiên như mất hết sức lực, vật nhỏ đem sự tình nghĩ đến thật nghiêm trọng.

Đúng vậy, Hôi Hôi đã đem sự tình nghĩ tới vô cùng nghiêm trọng, liền sau đó, Hôi hôi nhìn về phía Duẫn Tuấn, ánh mắt Duẫn Tuấn có chút sững sờ, lại không để hắn kịp phản ứng, vật nhỏ đã nhào đến trên người hắn.

Trên cổ Duẫn Tuấn lập tức hiện lên ba vết đỏ kéo dài, hắn hít sâu một hơi, giương tay muốn hạ xuống một bạt tai.

Tức thì nghe thấy Hạ Thiên đứng một bên lạnh lùng nói: "Anh dám, Duẫn Tuấn anh nếu dám đánh cậu ấy, tôi đảm bảo Lê Hạo sẽ không để yên cho anh."

Duẫn Tuấn cúi đầu nhìn thân thể nhỏ bé trước mặt, một bai tai này giáng xuống liền có thể đem lỗ tai đứa nhỏ này đánh điếc, suy nghĩ một lúc vẫn là hạ tay, Hạ Thiên rất nhanh kéo Hôi Hôi đang giương nanh múa vuốt trở lại bên mình, nói: "Hôi Hôi ngoan nào, ngoan, không được đánh người."

"Hắn ức hiếp ngươi a, Tiếu Thành nói, về sau nếu gặp kẻ ức hiếp mình thì Hôi Hôi nhất định phải đánh trở lại, Hạ Thiên ngươi không cần phải sợ, Hôi Hôi giúp ngươi đánh hắn." Sau đó hôi Hôi đột nhiêu bĩu môi một cái, nước mắt liền rơi xuống: "Hạ Thiên ngươi cũng không cần phải thương tâm."

Chính mình đột nhiên bị người anh trai mà bản thân cho là người duy nhất đối với mình không chút mưu đồ cưỡиɠ ɦϊếp, Duẫn Hạ Thiên có khoảng thời gian suýt chút đem chính mình bức điên, có nỗi khổ nhưng không thể nói ra.

Hôi Hôi nói ra một câu này liền khiến Duẫn Hạ Thiên muốn khóc, cậu quay mặt đi che giấu khóe mắt ửng đỏ, khe khẽ nói: "Không có chuyện gì, bảo bảo, không có chuyện gì, Hạ Thiên đã đánh trả rồi."