Tiên Sinh! Có Mèo Của Ngài Đến Tìm Ngài

Chương 23: Có lẽ chỉ là đơn thuần (Thượng)




Qua ngày hôm sau, Lê Hạo vừa từ giường đứng dậy ngáp một cái, dì Tần đến từ sớm, hiện tại đang bận rộn dưới bếp, hắn xoay người tiến vào phòng của Hôi Hôi, vật nhỏ vùi tại trong chăn thành một khối, Lê Hạo dùng tay chọt chọt, khối tròn kia bị chọt liền động đậy, hắn nhìn mà buồn cười, liền mang người ở bên trong kéo ra, hung hăng hôn xuống hai bên gò má, trực tiếp cọ cọ cái cầm còn chưa có cạo râu lên mặt Hôi Hôi, vật nhỏ thế nhưng vẫn không chịu mở mắt, miễn cưỡng nhắm chặt hai mắt ô ô giãy nãy, giơ móng vuốt đẩy mặt Lê Hạo ra.

Bên này Lê Hạo đang thực hài lòng, dì Tần lại từ phía sau đi tới đánh một cái vào lưng Lê Hạo, nhỏ giọng nói: "Đã thức dậy rồi thì xuống nhà ăn bữa sáng, ở đây quấy rồi người ta ngủ làm gì?"

Lê Hạo cười cười, thả Hôi Hôi trở lại chỗ cũ, sau đó cùng dì Tần ra ngoài.

Dì Tần nhìn Lê Hạo vùi đầu ăn sáng, vừa đem sữa tươi đặt lên bàn, vừa có chút trù trừ nói: "Nhị thiếu gia a, đứa nhỏ này...Cậu cùng đứa nhỏ này không có ở chung một phòng a."

Lê Hạo nhồm nhoàm nhai một hồi liền dừng lại, sau đó ngước mặt nghiêm túc nhìn dì Tần, nói: "Hiện tại thiếu gia tôi đây là muốn thả dây dài câu cá lớn, không cần vội không cần vội, người sớm muộn gì cũng là của tôi."

Vừa dứt lời, Hôi Hôi mặc áo ba lỗ cùng quần đùi nhỏ, mơ mơ hồ hồ từ trong phòng đi ra, hơi híp mắt lạch bạch chạy đến bên Lê Hạo, sau đó tay bò chân đạp treo lên trên người Lê Hạo, Lê Hạo liền nhanh đưa tay ôm lấy vật nhỏ kéo lên, để Hôi Hôi vùi ở trong lồng ngực nhắm lại hai mắt.

Dì Tần bật cười, lắc đầu một cái xoay người tiến vào bếp.

Lê Hạo bưng ly sữa tươi, đặt ở trước mũi Hôi Hôi, quả nhiên mèo nhỏ tham ăn khịt khịt mũi hai cái, mở mắt ra ngơ ngác nhìn sữa tươi, lại nhìn Lê Hạo, a một tiếng mở ra miệng nhỏ.

Lê Hạo cẩn thận từng chút một để ly sữa tiến sát đến bên miệng y, mãi đến tận khi mèo nhỏ đã uống no, mới lại tìm tòi cái địa phương thoải mái trong lòng Lê Hạo, nhắm lại hai mắt.

Lê Hạo không nhịn được cười mắng: "Lại lười nhát như vậy, bảo bảo, đứng dậy đi, mau chóng thay quần áo, dì Tần sẽ làm sandwich cá ngừ cho em."

Hôi Hôi vùi ở trong ngực hắn lắc đầu một cái không chịu đứng dậy, nửa ngày sau mới nói: "Hạo Hạo, muốn ngủ tiếp."

"Không được, nếu ngủ thêm nữa xương cốt đều sẽ rã hết." Lê Hạo dựng thẳng thân thể nhỏ bé, lại nhìn khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, có chút không nhịn được hôn hôn mấy cái, nói: "Lát nữa ở nhà cùng dì Tần và Hạ Thiên có được hay không?"

"Không." Hôi Hôi lại ôm lấy cổ hắn: "Em muốn cùng đi chơi với Lê Hạo."

Lê Hạo trước đây dưỡng qua rất nhiều người tình, cái dạng nào cũng đều có, thế nhưng đúng là vẫn chưa gặp qua đứa nhỏ dính người như vậy, thật khiến người ta hận không thể cất vào trong túi mang đi, nhưng vẫn là kiên trì nói: "Không được, em ở nhà viết chữ cùng Hạ Thiên, chờ đến khi viết xong, thì anh đã trở lại rồi."

"Anh lừa người, Hôi Hôi viết nhất định sẽ xong rất nhanh, còn Hạo Hạo thật lâu mới trở về." Hôi Hôi bĩu môi, lay lay cánh tay Lê Hạo năn nỉ: "Anh mang em theo đi, em nhất định sẽ ngoan mà."

Lê Hạo lại có chút khống chế không được, đứa nhỏ này là học làm nũng như thế này từ ai, liền cố ý sừng sộ lên, nói: "Còn nói mình ngoan, nếu như em ngoan, hôm nay phải ở nhà cùng dì Tần và Hạ Thiên."

Hôi Hôi dẩu môi từ trên người Lê Hạo trượt xuống: "Vậy anh phải sớm chút trở về."

−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−

Duẫn Hạ Thiên nhìn Hôi Hôi cứ chốc chốc lại đưa mắt nhìn ra cửa lớn, không nhịn được nói: "Uy, vật nhỏ, cậu sắp trở thành hòn vọng phu rồi."

Hôi Hôi quay đầu lại nhìn Hạ Thiên: "Hòn vọng phu là cái gì?"

"Một hòn đá."

"Hôi Hôi là người, không phải hòn đá."

Duẫn Hạ Thiên khép lại quyển sách, hỏi: "Có phải cảm thấy đặc biệt tẻ nhạt?"

"Tẻ nhạt là cái gì?"

"Chính là không biết phải làm gì, như thế nào cũng không thoải mái, muốn ra ngoài chơi đùa."

"Ân." Hôi Hôi nặng nề gật đầu.

"Vậy được, tôi mang cậu ra ngoài chơi." Hạ Thiên lôi kéo cậu, nói: "Đây là bài học sinh hoạt xã hội thứ nhất, cũng là kỹ năng mà thân là một nam sủng như cậu nhất định phải nắm giữ."

Dì Tần từ trong phòng bếp đi ra, nói: "Hạ Thiên thật là, cái gì mà nam sủng, thật khó nghe a."

"Hừ." Hạ Thiên có chút không cam lòng, âm dương quái khí nói: "Đứa nhỏ ngốc này không hiểu gì thì thôi, dì Tần đây chẳng lẽ cũng không hiểu sao?"

"Ai ~~~~" Dì Tần thở dài, không tiếp tục nói.

Duẫn Hạ Thiên lôi kéo Hôi Hôi, phi thường chính nghĩa nói: "Đi, tôi dạy cậu cách xài tiền, Lê Hạo từng cho cậu tiền bao giờ chưa?"

Hôi Hôi nghiêng đầu nghĩ, sau đó lạch bạch chạy vào phòng ngủ, đem ra ví tiền mà Lê Hạo đã đưa cho cậu, Duẫn Hạ Thiên cầm lấy mở ra nhìn nhìn đủ mọi loại thẻ trong ví, trợn tròn hai mắt: "Có chút ít hơn so với trong tưởng tượng của tôi a, bất quá như vậy cũng được rồi."

Móng vuốt nhỏ ở trên phố không ngừng giữ chặt lấy cánh tay Hạ Thiên, Hạ Thiên đi một hồi liền dừng lại nhét vào trong tay cậu một tờ tiền giấy chỉ vào tiệm kem phía trước, nói: "Đi, đến đó mua kem rồi trở lại đây."

Hôi Hôi nhìn quanh, có chút sợ sệt nói: "Không đi đâu."

"Không được, cậu phải biết, chẳng lẽ tiền cũng không biết xài, này không thể để Lê Hạo chơi đùa miễn phí a." Hạ Thiên đẩy cậu: "Mau lên, mao lên, tôi đứng đây đợi cậu."

Hôi Hôi bối rối cầm tiền, ngập ngừng hướng về phía tiệm kem kia.

Nữ nhân viên bán hàng vốn là giữa trưa ngủ gà ngủ gật, thời điểm chuẩn bị gục xuống, đột nhiên có một thanh âm rụt rè nho nhỏ vang lên: "Ta..Ta mua một cây kem."

Nữ nhân viên hai mắt phát sáng, vội vàng đứng lên sửa sang mái tóc, cười nói: "Xin hỏi quý khách muốn mùi vị gì?"

Hôi Hôi có chút ngập ngừng, quay đầu nhìn Duẫn Hạ Thiên, sau đó lại nói: "Muốn một cây kem."

"Tôi biết a, nhưng là quý khách muốn mùi vị gì, chúng tôi có vị xoài, vị dâu, quý khách muốn vị cái nào?"

"Ân...Ân..." Hôi Hôi nghĩ nghĩ: "Vậy thì vị dâu đi, muốn hai cây."

Sau đó đem tiền chìa ra, nữ nhân viên liền nhận tiền, chỉ trong chốc lát đã đưa đến trước mặt cậu hai cây kem, còn không quên thối tiền lại.

Hôi Hôi cầm tiền nhận kem quay đầu muốn tìm Hạ Thiên,nhưng là lại vừa vặn nhìn thấy Hạ Thiên bị một người lôi kéo, Hôi Hôi hoảng loạnném đi kem trên tay, rất nhanh co chân chạy đến.