Tiên Sinh! Có Mèo Của Ngài Đến Tìm Ngài

Chương 10: Hôi Hôi kể




Ta xưa nay đều biết bản thân cùng một con mèo bình thường hoàn toàn không giống nhau, bởi lẽ ta có thể biến được thành người, nhưng mà ta chính là luôn cảm thấy làm thân mèo tốt hơn rất nhiều, mặc dù không có mấy ai lại đi thích một con mèo xấu xí như ta.

Ta theo thói quen thuần thục cất bước giữa màn đêm tăm tối, ánh đèn đường yếu ớt chiếu bóng ta trải dài dưới những mái hiên nhà cũ kỹ. Bên con đê nho nhỏ, còn có băng ghế dài trong công viên, tất thảy đều từng lưu lại bóng hình của ta, ta thật ra chưa từng nhớ cha mẹ, bởi vì bọn họ qua đời ta thế nhưng lại còn quá nhỏ, nhỏ đến mức không kịp bi thương.

Từ lâu về trước, có rất nhiều người tựa khách qua đường cứ thế lướt ngang đời ta, bất quá chịu dừng lại nghỉ chân cũng chỉ có hai kẻ duy nhất, là Tiếu Thành cùng Tòng Sương.

Chuyện dây dưa giữa ta và Tiếu Thành ngay từ đầu vốn đã là một hồi náo kịch, thời điểm ta còn nằm trong bụng mẹ thầy bói toán đã nhận định cái thai là một nữ hài, liền sau đó khế ước hứa hôn tức khắc được thành lập, nói đến phân đoạn này thật có chút cảm thấy Tiếu Thành hắn cũng thiệt thòi không kém. Tổ chức* ngày trước...Tạm thời cứ gọi là tổ chức đi, tổ chức ngày trước nằm dưới trướng lãnh đạo của phụ thân ta hiển nhiên thập phần huy hoàng, mà vô luận là một gia tộc huy hoàng hay một đế quốc huy hoàng cách mấy cũng đều phải có thù địch, khi đó thù địch của chúng ta là loài người, về sau lượng thù địch lại tăng lên, hơn nữa lại có cùng một quần thể với chúng ta, bất quá bọn chúng từ nhỏ đã tự mình phân nhánh, trở về không mục đích gì khác ngoài dã tâm muốn đoạt vị.

*Tổ chức ở đây là nói về một hệ thống giống loài.

Quần thể giống nhau nhưng suy cho cùng vẫn là khác loài, nghe nói trải qua trận đại chiến kia toàn bộ tộc nhân của ta cơ hồ bị tàn sát hết, còn sót lại mỗi ta cùng Tiếu Thành và Tòng Sương, lúc ấy Tiếu Thành hắn đã sử dụng thành thạo hết toàn bộ đống phép thuật cùng thần chú phiền phức, những thứ mà Hôi Hôi ta đây mãi mãi cũng chỉ có thể ngắm nhìn chứ chẳng thể tiếp thu nỗi vào đầu. Ta cuối cùng đành nương tựa hai người họ, Tòng Sương còn đặc biệt nói ta nên ỷ lại vào Tiếu Thành, bởi vì chúng ta vốn đã định sẵn hôn ước, dù cho đó chỉ là một hồi náo kịch ngoài ý muốn.

Nhưng là, làm người lâu một chút, sẽ bắt đầu muốn có một cuộc sống yên ổn không phiền toái, mà Tiếu Thành trước giờ vốn không thích ta, trước giờ đều là vậy...

Thế nên một tối nọ, Tiếu Thành bèn thẳng tay túm lấy ta đang núp sau lưng Tòng Sương, đem ta giơ lên thật cao.

Rồi ta thấy chính mình như đang bay lượn, ta mãi mãi vẫn cứ thích nhất là khí trời đêm mùa Hạ, lẫn trong sự tươi mát chút hương vị hoa cỏ thanh tao đến lạ thường.

Đợi đến lúc ta đáp đất an toàn, ta liền biết, biết Tiếu Thành vứt bỏ ta, hắn rốt cục cũng vứt bỏ ta, đó cơ hồ nằm trong dự liệu, ta chưa từng nghĩ muốn trách hắn, bản thân mình không thích gì đó thì tốt nhất vẫn là nên quẳng đi.

Sau đó, ta ở trong bụi cỏ ở hoa viên nọ nằm suốt hai ngày, không muốn động đậy cũng không muốn làm gì, tuy ta không quá trách Tiếu Thành, nhưng mà trong lòng quả thật khó chịu.

Mãi cho tới lúc có một người kỳ quái đội mũ đem ta nhấc lên, đặt ta vào vòng tay của Lê Hạo, ta mới ngẩng đầu đầy nghi vấn nhìn người trước mặt, mà hắn cũng đầy nghi vấn chăm chú nhìn ta.

Thời khắc kia, ta đột nhiên rất muốn ở lại bên cạnh hắn.

Môi hắn mỏng, ánh mắt lại sắc bén, Tòng Sương từng nói những người như vậy đều có cái tôi lớn vô cùng, muốn lưu lại bên cạnh hắn, nhất định phải ngoan ngoãn, cũng nhất định phải bày ra bộ dạng giống hắn.

Ta đối với lời của Tòng Sương, xưa nay chỉ có tin tưởng chứ chưa từng hoài nghi.

Vậy nên, khi Lê Hạo hắn hết đưa tay chọc bên trái lại chọc vào bên phải ta, ta liền nỗ lực đối hắn phát hỏa, lại làm ra vẻ mặt thập phần đáng thương, tiếp theo đó...Ta đương nhiên thành công...

Hắn đem ta ôm vào nhà, đồng thời cũng tuyên bố ta là mèo của hắn, còn cấp cho ta một cái tên −−−−Hôi Hôi!

Danh tự này thật chẳng chút ý nghĩa, chỉ vì lông của ta màu xám nên hắn mới gọi ta là Hôi Hôi, nhưng dù sao so với "điện hạ" mà bọn Tòng Sương vẫn hay gọi thì lại có chút êm tai hơn.

Hắn không thích hợp nuôi sủng vật, thường xuyên để ta ở nhà một mình trong thời gian dài, thế nhưng ta không hề sợ phải cô độc.

Chỉ là cảm thấy hắn rất cô độc, ta liền nghĩ ta có thể biến thành người...Để hắn có người cùng trò chuyện...

Biến thành người đến tìm Lê Hạo, này nhất định là chuyện dũng cảm nhất mà ta từng làm, Tòng Sương liền hỏi ta, có phải đã thích Lê Hạo rồi hay không?

Ta gật đầu, ta thích nhất là cái ôm ấm áp của hắn, hắn so với bất luận người nào cũng đều rất thích ôm ta, đem ta đặt ở trên đầu, để ta cùng hắn xem ti vi, thậm chí giúp ta tắm rửa, mỗi bữa còn đút ta ăn, ta nghĩ là ta đã thật sự thích hắn.

Tòng Sương hết lời khuyên bảo lẫn thuyết phục nhưng ta vẫn một mực không nghe, qua một lúc, y bỗng thẳng tắp nhìn ta, ánh mắt ngập tràn trìu mến, gương mặt xinh đẹp mê người bỗng nhòe lệ, y chậm rãi quỳ một gối xuống trước mặt ta, ưu nhã đặt một tay lên ngực, nói với ta: "Điện hạ, thần hi vọng người sẽ hạnh phúc..."

Lúc đó ta liền nghĩ, ta nhất định sẽ hạnh phúc...

───────────────────────────────────────────────────────

"Hạo Hạo, móng vuốt của em khi nào mới có thể sử dụng trở lại?" Bác sĩ riêng của Lê Hạo vừa đi khỏi, Hôi Hôi liền cúi đầu, ngơ ngác nhìn móng vuốt của bản thân bị băng bó hệt như cái bánh bao nhỏ, thở dài: "Em thật ngốc nga, cũng không biết cá nhỏ giờ ra sao rồi?"

"Em cũng không thể vì vậy mà dùng tay không vọc miểng thủy tinh a." Lê Hạo không biết vì sao, chính mình nhìn thấy Hôi Hôi bị thương thế nhưng lại có chút tức giận, giữ lấy thân thể nhỏ bé, nghiêm túc dạy bảo: "Lẽ nào em không biết khi nhìn thấy vật gì đó sắc bén thì phải tự thân né tránh, em cho rằng bản thân còn là mèo, cho rằng da thịt em nạm kim cương hay sao?"

"Trước đây móng vuốt không dễ bị thương như vậy đâu."

Lê Hạo trừng mắt: "Còn dám mạnh miệng, nói nghe có lý quá nhỉ!"

Hôi Hôi tức khắc ngậm miệng, ngoan ngoãn nhìn hắn, đối với đạo lý hảo hán bất cật nhãn tiền khuy*, Hôi Hôi vẫn luôn hiểu rõ.

*Hảo hán bất cật nhãn tiền khuy: Hảo hán không chấp nhất cái bất lợi trước mắt.

Lê Hạo đưa tay vò vò mái tóc cậu, đoạn kéo người trước mắt vào lòng: "Có đau hay không?"

"..." Hôi Hôi lập tức ngẩng đầu, hai mắt ngấn nước: "Có, đau lắm đau lắm."

"Vậy em sau này có còn dám dùng tay chạm vào miểng thủy tinh nữa hay không?"

"Không dám nữa, vị ca ca mặc áo trắng vừa rồi dùng thứ nước gì lau cho em đau quá, cảm giác thật chẳng khác so với lúc bị miểng thủy tinh cắt vào."

"Vậy sao?" Lê Hạo có chút đau lòng kéo móng vuốt nhỏ tới nhìn, sau đó nói: "Mấy ngày này tốt nhất không được đụng vào thứ gì, đặc biệt là chuyện bắt chuột gì đó lại càng không được phép, hiện tại có muốn cũng chẳng thể bắt được."

Vừa nghe nhắc đến chuột, Hôi Hôi không khỏi đầy phấn khởi, nắm chặt bàn tay không bị thương lại thành quả đấm nhỏ, nói: "Con chuột đáng ghét kia, để em bắt được nhất định sẽ ăn sạch nó."

Lê Hạo chợt ngẩng đầu, đưa tay búng một cái vào trán cậu, quát: "Thử nói lại lần nữa xem!!!"

"A" Hôi Hôi bưng trán, nghe lời lặp lại: "Để em bắt được nhất định sẽ ăn sạch nó."

"Như vậy rất bẩn a, em bây giờ không phải là mèo, không thể ăn chuột được, sẽ mắc bệnh." Lê Háo túm lấy bả vai cậu, liều mạng truyền đạt: "Chuột là sinh vật rất dơ bẩn, cả ngày đào hang cùng chui ống cống cũng không hề tắm rửa, không cho phép em chạm vào, biết chưa?"

Hôi Hôi run rẩy gật đầu: "Biết rồi biết rồi."

Lê Hạo như có suy tư ngồi thẳng trở lại, nghĩ tới qua vài ngày nữa phải tìm người làm chứng minh thư cho cậu, sau đó còn phải mời về một lão sư, bằng không sẽ không thể sớm yên lòng với vật nhỏ này.

Hôi Hôi hơi mệt, vùi đầu vào hõm vai Lê Hạo, Lê Hạo quay sang nhìn cái đầu nhỏ của cậu, trong lòng nhất thời cảm thấy rất thỏa đáng, liền đưa tay ôm ôm khối mềm mại trước ngực, có chút lưu luyến cảm giác của hiện tại, không nỡ buông tay.

Giữa lúc hắn cho rằng Hôi Hôi đã chìm sâu vào giấc ngủ, đột nhiên có tiếng nói khẽ: "Hạo Hạo, cái người ngủ trên xe ngày hôm nay, trước đây cũng là mèo của anh à?"

"Ơ ~~~~~~" Lê Hạo nghẹn cả nửa ngày mới nói: "...Không phải."

"Nga"

Nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó liền thoát khỏi vòngtay của hắn, kỳ thực Hôi Hôi rất muốn nói, nếu không phải mèo của anh, anh vìcái gì lại còn ôm y, thế nhưng cuối cùng vẫn là không nói được, đành cúi đầu ủrũ đi về phòng mình, Lê Hạo trong lòng đột nhiên trống rỗng, hiển nhiên cảm thấycó chút lạnh lẽo, nhìn bóng dáng nhỏ bé kia khuất dần, tâm tư không hiểu sao lạihoảng loạn đến không thể diễn tả thành lời.