Tiên Sinh! Có Mèo Của Ngài Đến Tìm Ngài

Chương 1: Tiên sinh! Có mèo của ngài đến tìm ngài




"Bây giờ muốn ta biến ngươi thành người, điều đó không phải là không thể." Một nam nhân cao lớn tuấn tú đứng đối mặt với mèo nhỏ xám xịt trên bàn, thật nghiêm túc nói: "Thế nhưng, sau khi ngươi thành người rồi, tuyệt đối không được cứ suốt ngày quấn lấy ta, không được nói ta là hôn phu của ngươi."

"..." Mèo nhỏ ngoẹo đầu như đang suy tư, sau đó khẽ gật đầu, nhỏ giọng: "Meo meo~~~~~"

"Là vị hoàng tử cuối cùng của bộ tộc Linh Miêu thế nhưng lại không nói được tiếng người, lớn lên liền trở thành một con mèo vừa đần vừa xấu xí. Kim gia bộ tộc phỏng chừng sẽ sớm lụi tàn thôi." Ngôn Tiếu Thành thở dài, lại nói: "Cũng may ta sớm tống cổ y đi, đã lớn đến vậy vẫn không biết tự biến thành người, thật thảm hại."

Thiếu niên tuấn tứ đứng bên cạnh liếc mắt nhìn hắn, phi thường khinh bỉ nói: "Nếu chốc nữa, hoàng tử Văn Thụy biến thành người xong liền trở thành một mỹ thiếu niên xinh đẹp, có phải ngươi sẽ vứt bỏ tiểu tình nhân, quay về ngoan ngoãn thực hiện đúng trách nhiệm của một vị hôn phu không?"

"Hừ! Lâm Tòng Sương ngươi với ta đánh cược đi, đánh cược về diện mạo của đống thịt màu xám xịt kia...." Ngôn Tiếu Thành đang nói, bỗng thấy Lâm Tòng Sương chăm chăm nhìn về phía trước, hắn nương theo ánh nhìn, liền ngây ngẩn cả người.

Lâm Tòng Sương nhìn về phía màn che, một thiếu niên với mái tóc màu xám bước ra, y lẩm bẩm nói: "Ngôn Tiếu Thành, lần này ngươi thua đậm rồi."

"Cái này...Cái này...." Ngôn Tiếu Thành nuốt xuống nước bọt, tầm mắt chẳng thể dời khỏi dáng hình xinh đẹp kia, nghi hoặc nói: "Cái này rõ ràng không khoa học a."

Trong lúc hai kẻ kia nước dãi rơi đầy, thiếu niên tóc xám liền thận trọng tiến về phía họ, bước chân có chút lảo đảo bất ổn tựa liễu yếu phù phong (cành liễu mỏng manh trước gió), khiến lòng người không khỏi thương tiếc, cậu mở miệng vội nói: "Tiếu Thành, ta muốn đi tìm Lê Hạo, ta đi hai ngày rồi, hắn nhất định sẽ rất lo lắng."

−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−

"Chạy mau, chạy mau, nghe nói con mèo xấu xí của Lê Hạo biến mất rồi, sáng hôm nay lật tung cả công ty lên, còn mất ăn mất ngủ tìm suốt đêm hôm qua."

"Sau đó thì sao?"

"Vẫn là không tìm được." Người nọ nhỏ giọng nói: "Quản lý của anh ta cũng hết cách rồi, không nhanh chân lên kẻo chốc nữa đại thiếu gia mà nổi nóng chúng ta sẽ bị vạ lây mất thôi."

Mèo của Lê Hạo đã biến mất!

Con mèo đó mấy tháng trước là do hắn nhặt được trong vườn hoa nhà mình, mèo tuy nhỏ lại thập phần tinh ranh, Lê Hạo thật cao hứng đặt tên cho nó là Hôi Hôi. Thế nhưng hiện tại mèo biến mất rồi, khiến hắn phi thường tức giận a!

Một mình hắn tìm kiếm suốt đêm qua, sáng nay lại tiếp tục tìm đến mức nổi đóa với nhân viên an ninh khu biệt thự, nhưng rốt cục, mèo nhỏ vẫn là không quay trở về.

Khiến cho một danh ca nổi tiếng như Lê Hạo đây giữa ban ngày ban mặt vốn luôn giữ gìn hình tượng, lại nhanh chóng trở thành đại thiếu gia cáu kỉnh khó hầu hạ, mọi người liền tránh như tránh tà, ai cũng vắt chân lên cổ mà chạy. Lê Hạo từ trong công ty đi ra, theo sau còn có một người, dáng vẻ đầy khổ sở ngậm đắng nuốt cay nói: "Tôi đã nói rồi, đó không phải chỉ là một con mèo thôi sao? Chúng ta ngay lập tức đi mua một con mèo khác thật đẹp mắt thật ưa nhìn về cho cậu nuôi, cần gì tới con mèo xám xịt kia chứ."

Lê Hạo phẫn nộ quay đầu lại trừng mắt, môi mỏng lúc này hé mở: "Cút"

"Đại thiếu gia của tôi, cậu bảo tôi phải cút đi đâu bây giờ đây." Thôi Hoa rốt cục cuống lên: "Tôi van xin cậu tôi quỳ lạy cậu, ngày mai là ngày tổ chức buổi họp báo ra mắt bộ phim điện ảnh sắp tới rồi, cậu có thể làm ơn bỏ cái vẻ mặt đáng sợ dọa chết người này đi hay không."

Lê Hạo không mảy may quan tâm, cầm chìa khóa xe trong tay liền nói: "Cậu đi nói với Tống đạo diễn, tôi vừa đánh mất mèo, phi thường bi thương, không có tâm trạng để thiên hạ ngắm nhìn hay phỏng vấn."

"..." Thôi Hoa thở hắt một hơi, cảm thấy có chút không trụ được, run rẩy chỉ tay thẳng về phía Lê Hạo, cả nửa ngày sau mới thống khổ thốt lên: "Cả bộ phim cậu chỉ đi quay có mấy ngày, những cảnh quay còn lại toàn là thế thân, lẽ nào đến cả buổi họp báo ra mắt phim cậu cũng muốn cử thế thân đi luôn."

"Cho nên mới nói, bọn họ căn bản chỉ muốn một Lê Hạo biết nhảy nhót huơ đao múa kiếm, vốn dĩ bọn họ không cần tới tôi."

Lê Hạo dõng dạc nói, Thôi Hoa chính là càng thêm sững sờ, mãi cho đến khi anh kịp phản ứng thì Lê Hạo đã lái xe đi mất từ lúc nào.

Kỳ thật Lê Hạo từ trước đến giờ chưa từng nuôi qua thú cưng, ngoại trừ con mèo xám ấy, nó vốn là khổ sở núp trong bụi cây ngoài hoa viên, nếu không phải đúng lúc hệ thống tưới nước tự động ở hoa viên bị hỏng đem nước xả tứ tung vào bụi cây khiến nó phải nhảy chồm ra, thì chắc hẳn nó đã chết vì đói vật vã rồi, thời điểm công nhân đem nó tới trước mặt hắn, chỉ thấy một thân mèo nhỏ ướt sũng, bộ lông xám tro bết dính vào nhau trông rất đáng thương, nãi thanh nãi khí (thanh âm phát ra từ cổ họng lí nhí ngây ngô giống con nít) hướng hắn kêu lên meo meo meo~

Lúc đó Lê Hạo cảm thấy rất hiếu kỳ, trong vườn hoa làm sao lại có mèo, hơn nữa còn là một con...một con mèo chẳng có gì đặc biệt, khu biệt thự hắn ở có không ít các quý bà thích nuôi mèo, nhưng bọn họ chỉ nuôi các giống mèo quý, mà con mèo này đây hiển nhiên không thể gọi là thuộc dòng quý hiếm được.

Công nhân sửa xong hệ thống tưới nước liền rời khỏi, để lại Lê Hạo một mình ôm mèo đứng ở cửa. Hắn đặt mèo nhỏ xuống đất nhìn một lúc, mèo này phỏng chừng vừa đầy tháng thôi, hắn ngồi xổm lấy tay chọt chọt, liền khiến mèo nhỏ mất thăng bằng nghiêng trái ngã phải, vật nhỏ nhất thời liền hướng hắn meo meo meo meo kêu gào trách móc, thật khiến Lê Hạo thích thú vô cùng, tuy màu lông có chút khó nhìn, thế nhưng dáng vẻ trông rất đáng yêu. Lê Hạo vươn tay bế mèo nhỏ vào nhà, vừa đi vừa nói: "Màu lông của mày đã như vậy nên gọi là Hôi Hôi nhé, từ giờ nhớ rõ, mày là mèo của Lê Hạo, sau này có thể vỗ ngực xưng tên cùng những con mèo khác rồi."

Trải qua mấy tháng, tình cảm giữa một người một mèo cũng trở nên phi thường tốt đẹp, nhưng giờ mèo nhỏ biến đâu mất rồi, Lê Hạo đem xe lái vào gara, vừa nghĩ đến Hôi Hôi không rõ tung tích, tâm tình của hắn lập tức trở nên khó chịu. Từ sau khi thu dưỡng Hôi Hôi, mỗi ngày về đến nhà đều thấy Hôi Hôi từ trong tủ giầy nhào ra lấy đà nhảy vào lồng ngực hắn, so với hình ảnh vợ ngoan mừng chồng đi làm về cũng không mấy khác biệt.

"Con mèo phá phách, lại xấu xí như vậy, vừa đần vừa ngu, ngoại trừ tao ra còn ai cần mày chứ." Lê Hạo một bên dùng sức mở toang cửa nhà một bên tức giận mắng: "Đừng có mà để tao bắt gặp mày đang tò te với con mèo cái nào khác đấy."

Vừa lúc đưa tay muốn đóng cửa, bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một người mặc đồng phục, Lê Hạo liền nhận ra đó là nhân viên an ninh khu biệt thự. Người nọ hớt hải chạy về phía Lê Hạo, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.

Anh ta nói: "Tiên sinh, tiên sinh, có mèo của ngài đến tìm ngài."

"A" Lê Hạo vừa nghe đến mèo của mình, hai mắt lập tức sáng lên: "Ở đâu?"

Người nọ lùi ra sau, nhường ra một chỗ, Lê Hạo rướn cổ nhìn, tự hỏi nơi đó làm gì có mèo, rõ ràng chỉ có một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi mặc quần áo trắng mà thôi. Bất quá thiếu niên nọ vừa nhìn thấy hắn, nhất thời đôi mắt xanh biếc lóe lên dư quang, nước mắt chực trào, vội vã chạy tới nhào vào lòng Lê Hạo, lớn tiếng khóc: "Chủ nhân, em không mở cửa được, cả hàng rào chen vào cũng không có lọt, suýt chút nữa là kẹt đầu ở trong đó, ô ô ô ô, đau quá đi, lại không có cơm ăn, rất đói bụng ô ô ô ô"

Nhân viên an ninh thấy thế liền như làn khói vụt biến mất, có trời mới biết anh ta hôm nay vì sao đối mặt với một thiếu niên xinh đẹp khóc đến lê hoa đái vũ mà tâm vẫn không loạn, thật có thể sánh ngang với Liễu Hạ Huệ* a. Mà hiện tại nếu không nhanh chân chạy, đợi đến lúc Lê Hạo kịp phản ứng, biết mình phát hiện được chuyện xấu của hắn thì khẳng định không còn đường để sống. 'Thiên vương Lê Hạo dưỡng nam sủng', nếu tin này lọt ra ngoài chắc chắn sẽ gây chấn động khắp nơi mất thôi, người nọ liên tục thở dài, hiện tại những kẻ nhiều tiền đều có những sở thích thật hoang đường a!

(Liễu Hạ Huệ: Một chính nhân quân tử sống ở thời Xuân Thu, điển tích nổi tiếng về ông có tên là "Tọa hoài bất loạn.")

Lê Hạo ôm thân người đẹp một hồi, trong lòng cũng có chút nhộn nhạo, thế nhưng kịp thời phản ứng nắm bả vai của thiếu niên giật trở ra, hắn trong giới giải trí đã gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng nhan sắc mỹ miều đến mức độ này thì quả thật chưa từng nhìn thấy, Lê Hạo lập tức hòa nhã hỏi: "Cậu là ai?"

Thiếu niên sửng sốt, tức thì nhăn mặt, khuôn miệng nhỏ nhắn hé mở, gào lên khóc tức tưởi: "Ô ô ô ô ô ô, em là Hôi Hôi, em là mèo của anh mà."

Lê Hạo hóa đá...

Hắn trước tiên tiêu hóa một chút, sau đó liền kéo thiếu niên kia vào nhà, Lê Hạo thế nhưng trước giờ bị mang tiếng có hành vi không đứng đắn, hiện tại trước cửa nhà lại xuất hiện một tuyệt sắc thiếu niên, nếu để người ngoài nhìn thấy nhất định sẽ cho rằng hắn là ăn rồi vứt bỏ không chịu trách nhiệm với cậu ta.

Lê Hạo nhìn thiếu niên trước mắt, vô cùng nghiêm túc nói: "Tôi thừa nhận rằng phương thức gây sự chú ý của cậu quả thật rất hiệu quả. Nhưng mà nhóc à! Có chút thái quá rồi, Hôi Hôi nhà tôi vốn dĩ là một con mèo."

"Đúng rồi." Thiếu niên thút thít nhìn hắn: "Em chính là mèo a, em biến thành người tới tìm anh, vậy là có thể cùng anh nói chuyện rồi."

Lê Hạo sửng sốt, hắn đúng là đã từng ôm Hôi Hôi nói qua: Nếu mày là người thì tốt rồi, có thể cùng tao nói chuyện. Hiện tại có người nói với hắn câu này trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, thế nhưng suy cho cùng cũng thật rất quỷ dị a.

Lê Hạo ngồi trên ghế sô phá, trợn mắt ngoác mồm nhìn thiếu niên tự xưng là Hôi Hôi nhà mình, đoạn thấy cậu ta đi một vòng trái phải quanh ổ của Hôi Hôi, khuôn mặt bất chợt xụ xuống nói: "Nhỏ quá, hiện tại Hôi Hôi lại lớn như thế này, ở không vừa nữa đâu."

"Khụ" Lê Hạo lấy lại hồn vía, sau đó lôi kéo người kia: "Cậu nói cậu là Hôi Hôi nhà tôi, hơn nữa còn biến thành người, vậy bây giờ cậu ngay tại đây mau biến lại như cũ cho tôi xem."

Thiếu niên nhìn hắn, bất giác ngoẹo đầu suy tư, lòng ngực Lê Hạo bỗng có chút động, hắn trước đây mỗi khi nói chuyện cùng Hôi Hôi, Hôi Hôi thường rất hay ngoẹo đầu sang một bên, bộ dạng suy tư vô cùng.

Lê Hạo như bị sét đánh toàn thân, trở mình lấy điện thoại ra, mở ảnh chụp Hôi Hôi lên so sánh với gương mặt của thiếu niên, lòng thầm kinh ngạc...

Đôi mắt nhạt màu này, ngay cả dáng vẻ đáng thương kia nữa, đích thị là Hôi Hôi nhà hắn, còn có, thiếu niên này tóc màu xám tro, lông Hôi Hôi nhà hắn cũng thế.

Lê Hạo còn đang suy xét, thiếu niên đã lại khóc nức nở: "A a a a , em không biết làm sao để biến trở lại, ô ô ô ô Tiếu Thành chưa dạy cho em, anh đừng bỏ rơi em, em thật là mèo của anh mà."

Cậu một bên khóc, một bên lôi kéo hắn khẩn thiết nói: "Anh xem đây là cái bát anh mua cho em, cái này là giường của em, còn cái này là chuông anh mua cho em ô ô ô ô, em thật là Hôi Hôi mà."

Sau đó túm áo Lê Hạo đi đến cửa, rướn người nhào lên tủ giày, nói: "Anh xem, anh xem, em còn có thể leo lên tủ giày, em mỗi ngày đều ở chỗ này chờ anh về nhà, anh vì sao lại không tin a."

Lê Hạo nuốt một ngụm nước bọt, vươn tay kéo thân thể nhỏ nhắn từ trên tủ giày xuống, phi thường đau xót nói: "Thật là Hôi Hôi đó sao?"

Thiếu niên ủy khuất gạt nước mắt, nặng nề gật đầu nói: "Thật."

Lê Hạo đẩy cậu ra, vô cùng khó hiểu quát lớn: "Làm mèo tốt như vậy không muốn còn đi biến thành người."

"Nhưng không ai cùng anh nói chuyện, tính khí của anh lại không tốt, em phải biến thành người mới có thể đường đường chính chính ở bên cạnh anh a."

"..." Lê Hạo vừa nhìn thấy đôi mắt kia ươn ướt, lập tức mềm lòng, nhanh tiến đến dỗ dành: "Được rồi được rồi, tôi biết rồi, vậy tôi hỏi em có bao nhiêu người biết em là mèo biến thành."

"Tiếu Thành, Tòng Sương, và vị ca ca vừa dẫn em tới đây."

"...Người dẫn em tới đây sẽ không nghĩ em là mèo đâu, anh ta chắc chắn cho rằng tôi là một tên hổn đãn." Lê Hạo cau mày nói, sau đó chán chường ngồi xuống ghế sô pha: "Nuôi một con mèo, nhưng từ trước đến nay chưa từng nghĩ qua sẽ nuôi một người a."

"Ân..." Hôi Hôi ngồi xổm xuống như mèo đợi cho ăn, vừa nghe hắn nói liền ngẩng đầu, mắt bởi vì vừa khóc nên trong suốt long lanh đến lạ, khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc điêu khắc nghiêng nước nghiêng thành hướng về phía hắn, hỏi: "Anh vừa nói gì cơ?"

Lê Hạo sững sờ, sau đó ngây ngô cười hai tiếng, nhìn Hôi Hôi từ trên xuống dưới, thập phần bỉ ổi nói: "Thật ra thì...nuôi một người cũng không phải là vấn đề gì to tát."