Sở Dung rúc vào trong ngực Lục Trạch Nhất, hít vào từng hơi từng hơi.
Cánh tay anh đặt ngay trước mặt, không chút che dấu cười nhẹ một tiếng, nói: "Ngốc không cơ chứ?"
Lại bị anh xem thường.
Sở Dung vươn ngón tay còn đang run rẩy, hữu khí vô lực kéo lấy cổ áo của anh, cậy mạnh nói: "Có, có bản lĩnh thì lại đến."
"Nếu không thở được, thì phải học." Lục Trạch Nhất dùng ngón tay cái chà xát khóe môi cô, nói, "Anh sẽ dạy cho em."
"Vậy sao anh lại giỏi thế?"
Không phải là học cùng với cô gái khác chứ.
Sở Dung vừa tưởng tượng ra cảnh đó, lông mày tức đến mức dựng thẳng lên.
"Thiên phú dị bẩm." Lục Trạch Nhất trả lời.
Nói xàm.
Sở Dung ra oai dùng sức hôn lên mặt anh, nói: "Hiện tại em còn chưa phải bạn gái của anh, anh vừa nãy chính là đùa giỡn lưu manh."
"Vậy vừa nãy em là mới?" Lục Trạch Nhất hỏi.
Sở Dung mặt không đỏ tim không loạn trả lời: "Đùa giỡn lại."
Nếu nghe kĩ giọng nói của cô còn có chút run run.
Thật là muốn mạng của cô mà.
Môi Sở Dung nóng lên, lỗ tai với mặt cũng đỏ cả lên.
Lúc trước đi học, cô từng học qua một câu, gọi là văn nhã bại hoại, Sở Dung tùy tiện kéo kéo cà vạt Lục Trạch Nhất, hiện tại cô mới có khả năng khắc sâu hiểu biết ý nghĩa của bốn chữ này.
Người này đích thực là một con sói.
Lục Trạch Nhất lấy từ trong túi hai đồng tiền xu bỏ vào máy, mở chốt cà phê, rót một ly cho Sở Dung, một khác ly thì cầm trong tay.
Ngay cả ngón tay cũng đẹp như vậy.
Một ý nghĩ táo bạo vụt lên ở trong lòng Sở Dung, cọ đến mức tim cô nhẩy bịch bịch không ngừng.
"Dạo qua một vòng, anh có muốn cái gì muốn nói với em không?" Sở Dung hỏi.
Lục Trạch Nhất không chút để ý dựa người vào tường, nói: "Chiêm Tri Hạ cùng Mạc Hạo Thành ở bên nhau."
Cái gì?
Động tác uống cà phê của Sở Dung ngừng lại.
Đây là?
"Ý anh là Chiêm Tri Hạ là nội gian?"
Lúc Chiêm Tri Hạ vừa tới công ty thực tập chính, thuộc khóa sinh viên vừa tốt nghiệp loại nhất, năng lực cực tốt, là cô gái thẹn thùng hay mắc cỡ.
Còn nhớ rõ lúc Mạc Hạo Thành theo đuổi cô ấy, cô nương này mặt đỏ như quả táo, nhát gan thực sự, sao có thể có dũng khí đi làm gián điệp thương mại?
"Việc này còn chưa chắc chắn."
Lục Trạch Nhất lắc đầu, nói: "Khách quan mà nói, cho dù Càn An với Khải Tiến có thù không đội trời chung, hai người cũng có thể ở bên nhau."
Lời này không sai.
Suy nghĩ của Sở Dung chậm rãi lắng xuống.
Lúc trước Chiêm Tri Hạ nhận được hoa, cũng có điểm khả nghi.
Lục Trạch Nhất nói: "Về sau, em cùng Chung Thừa Nhiên ít liên hệ lại đi."
Hả?
Sở Dung thò lại gần cười hì hì nhìn anh: "Anh ghen sao?"
Lục Trạch Nhất ngữ điệu vẫn như cũ, nói: "Nếu em lại bị chụp lén, những người xung quanh nhất định sẽ có nhiều suy đoán khác nhau."
Dù sao có anh ở bên, sợ gì cơ chứ?
Sở Dung nghiêng nghiêng đầu, tiếp tục truy vấn: "Còn có?"
Lục Trạch Nhất cúi đầu nhấp ngụm cà phê.
"Nếu em không nói, buổi tối hôm nay anh liền mời anh ta ăn cơm."
Lục Trạch Nhất thở dài một tiếng, giơ tay gõ gõ cái trán của cô: "Em cùng hắn ở bên nhau, anh không yên tâm."
Sở Dung cười.
Nói sớm không phải tốt hơn sao.
"Lại đây nào, cô bé." Lục Trạch Nhất mở ra một bên cánh tay, một bên ôm cô đi qua một bên nói, "Anh phải tới văn phòng rồi."
Nhanh vậy sao?
Sở Dung ôm lấy anh, đầu dùng sức cọ cọ vào ngực, hỏi: "Nếu anh trở thành luật sư cho Càn An, chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau đúng không?"
Lục Trạch Nhất gật đầu: "Theo lẽ thường thì đúng là vậy.
Sở Dung cao hứng đến mức nhảy dựng lên.
Nếu cô có đuôi, chắc có lẽ nó đang phe phẩy loạn lên.
Không đúng, từ từ.
Sở Dung bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề.
Cô từ trong lồ ng ngực anh chui ra: "Kia nếu chúng ta ở bên nhau, thì chính là tình yêu nơi công sở rồi?"
Trời ạ, tuy rằng công ty không có quy định về việc này, nhưng dựa theo kinh nghiệm tích lũy được nhiều năm của cô, nhất định sẽ bị làm khó dễ.
Lục Trạch Nhất đưa mắt nhìn cô, hắn hỏi: "Sợ sao?"
Lại là cái vẻ mặt thiếu nợ này.
"Mới không phải," Sở Dung hừ lạnh một tiếng, lại lần nữa nhảy vào trong ngực anh, "Cảm thấy k1ch thích."
Cô nói xong, lại bổ sung thêm một câu: "Nói nữa, hiện tại mấy người đó đều biết là anh đang theo đuổi em, em có đáp ứng hay không là một chuyện khác đấy."
Nói giỡn, nhìn vậy thôi chứ cô rất là kiêu ngạo đó.
Hai người từ phòng nghỉ đi ra, ánh mắt từ bốn phương tám hương như đạn bay, bắn Sở Dung thành một cái rổ.
Nhìn cái gì mà nhìn, đây là Kim Đồng Ngọc Nữ đó, hiểu không?
Sở Dung hất cằm đi về phía trước.
Tức chết các ngươi.
Sở Dung đưa anh đến cổng công ty, Lục Trạch Nhất nhìn cô gật gật đầu, nói: "Trở về đi."
Sở Dung túm chặt góc áo anh: "Em không nỡ."
"Nghe lời nào."
Không muốn nghe chút nào
Sở Dung cắn cắn môi, buông ra tay.
"Ngoan," Lục Trạch Nhất giơ tay xoa đầu cô, "Buổi tối gặp."
Nhìn đi, lời này có bao nhiêu ái muội.
Ái muội đến mức muốn bổ nhào về phía anh!
Sở Dung nhìn bóng dáng của anh ngày càng xa, vừa quay đầu thấy đồng nghiệp không hẹn mà cùng cúi đầu cột dây giày.
Mẹ nó!
Sở Dung giả lả cười, cứ như không quen biết gì mà đi qua.
Một bước.
Hai bước.
Quả nhiên, tới bước thứ ba, vài người không nhịn được mà cùng vọt lên, vây xung quanh cô thành vòng tròn.
"Anh, anh ấy vừa mới xoa đầu cô có phải không?" Một đồng nghiệp thét to.
"Trời ạ, tôi có phải nhìn lầm rồi không, anh ấy thế mà lộ ra vẻ mặt ấy!" Một người khác che mặt, lỗ tai đỏ bừng.
"Cô cũng thấy rồi!"
Hai người nháy mắt giống như tìm được tri kỷ, lập tức ríu rít vui mừng lên.
"Chẳng lẽ anh ấy thật sự đang theo đuổi cô?" Trong đó có một người hỏi.
Vài người lập tức yên tĩnh lại, chờ Sở Dung trả lời.
Vấn đề này cô nên trả lời như thế nào mới phải?
"Ách......"
Sở Dung một bên ấp úng ứng phó một bên hướng về phía văn phòng.
"Cái này nói ra thì rất dài."
-
Lục Trạch Nhất đi tới bãi đỗ xe, liếc mắt một cái liền thấy được người đang dựa vào xe của mình.
Cô ta mặc một chiếc váy ngắn màu xanh nước biển, đang cúi đầu chơi di động.
"Ở đây?" Lục Trạch Nhất đứng lại trước mặt cô.
Thường Thanh Hàm tắt màn hình, lười biếng mở miệng: "Nếu anh lại không tới nữa, vị kia nhà em lại ghen."
Lục Trạch Nhất hừ cười một tiếng, ấn vào nút chìa khóa xe.
Đèn xe nháy hai cái
"Lần trước cảm ơn em."
"Khách khí làm gì, tính anh nợ em một lần."
Thường Thanh Hàm một bên nhai kẹo cao su một bên nói: "Anh tính toán khi nào nói cho cô bé kia biết, chuyện này kéo dài mãi cũng chẳng phải ý hay."
Lục Trạch Nhất nói: "Còn chưa tới thời cơ."
"Yêu đương còn phải đợi thời cơ?"
Thường Thanh Hàm nhíu mày, tùy ý vẫy vẫy tay, nói: "Thôi, lần này em tới chính là nói cho anh biết, người em tìm được rồi."
-
Sở Dung dưới ánh mắt địch ý an phận ngồi làm việc.
Là cô xem nhẹ uy vũ của mấy cô nàng này.
Rốt cuộc cũng tới giờ tan tầm, Sở Dung vốn dĩ muốn cùng Lục Trạch Nhất cùng nhau ăn cơm, nhưng cô mới vừa lấy di động ra, một tin nhắn liền bắn tới.
**
Bệnh viện.
Sở Dung chạy chậm vào bên trong.
"Sao lại thế này?"
Thích Lam ngồi ở ghế nghỉ chân, lấy tay che mặt, thấy Sở Dung tới, lập tức ngẩng đầu lên.
Mắt cô ấy khóc đến sưng húp cả lên, như thể cuối cùng cũng nhìn thấy người thân của mình, dùng sức bắt lấy cánh tay Sở Dung.
"Úy Vĩnh Diệu đâu?" Sở Dung hỏi.
"Ở bên trong." Thích Lam khóc đến mức thở hổn hển, trên người cô còn mặc áo blue, Sở Dung bị màu máu đâm đ ến đau mắt, lập tức hỏi: "Máu này là của ai?"
"Là của anh ấy." Thích Lam một bên lắc đầu một bên nói, "Rất nhiều máu, Sở Dung, anh ấy chảy rất nhiều máu......"
"Không khóc không khóc nào." Sở Dung ôm lấy cô nàng, an ủi trong chốc lát, từ trong túi lấy ra điện thoại.
Là cuộc gọi của Lục Trạch Nhất.
Sở Dung một tay ôm Thích Lam, một cái tay khác nhấn nghe: "Vâng."
Bên kia nói gì đó, Sở Dung trả lời: "Em đang ở bệnh viện."
Tắt điện thoại, Sở Dung nửa ngồi xuống, nhìn chằm chằm Thích Lam hỏi: "Cậu có biết ai là người nào đánh anh ta không?"
"Nhất định người của Khải Tiến." Thích Lam lau nước mắt, chém đinh chặt sắt nói.
Sở Dung tay chậm rãi nắm chặt.
Cô biết cái vòng thương trường có đôi khi thực u ám, nhưng không nghĩ tới nó u ám như vậy.
"Chúng tớ ở quảng trường bên kia đi về, đi đến ngõ nhỏ, bọn họ liền cản lại, sau đó hỏi chúng tớ mấy vấn đề vụ án của Khải Tiến cùng Càn An."
Sở Dung thở sâu, nghiêm túc mà nghe.
"Úy Vĩnh Diệu không nói, bọn họ liền đánh......"
Thích Lam dùng sức nắm lấy cánh tay Sở Dung, thanh âm lại lần nữa mất đi khống chế: "......!Bọn họ thật sự đánh gần chết mới thôi......"
Khốn nạn!
Sở Dung thở ra, chân thành nói: "Thực xin lỗi."
Cô không tưởng tượng được rằng những người này lại can đảm đến mức làm tổn thương những người xung quanh.
Thích Lam lắc đầu, ánh mắt kiên định, nói: "Cậu nhất định phải cẩn thận."
Đúng là một cô gái tốt.
Sở Dung ngồi bên cạnh Thích La, lúc này, còn không quên quan tâm đ ến cô ấy.
Lục Trạch Nhất rất nhanh đã tới rồi, trạng thái của Thích Lam đã ổn định hơn vài phần, cái mũi cùng đôi mắt lại đỏ bừng, cực kỳ an tĩnh ngồi đợi bên ngoài cửa.
Anh hình như là chạy tới, thấy Sở Dung, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Anh đang lo lắng cô sao?
Sở Dung nghĩ.
"Có làm sao không?" Lục Trạch Nhất hỏi.
Sở Dung ngửa đầu nhìn anh, nghiêm túc kể lại toàn bộ quá trình.
"Làm sao bây giờ?" Sở Dung nói, "Nếu không chúng ta báo cảnh sát đi."
"Không có chứng cứ, cứ như vậy báo cảnh sát cũng chỉ là rút dây động rừng," Lục Trạch Nhất nói, "Em đừng lo lắng, cứ để anh nghĩ cách."
Sao có thể không lo lắng.
Sở Dung gật đầu: "Được."
Úy Vĩnh Diệu chậm rãi từ phòng bên cạnh đi ra, trên đầu của hắn là một vòng gạc trắng, cộng vs sự phụ trợ của đôi mắt to, sắc mặt càng tái nhợt.
Ngón tay hắn thon gầy lau đi nước mắtThích Lam, giọng nói khàn khàn nói: "Chỉ may có hai mũi, em khóc cái gì?"
Nước mắt Thích Lam trực trào ra
Đây là lần đầu tiên Sở Dung nghe thấy Úy Vĩnh Diệu nói một đoạn dài như vậy.
Đôi mắt hắn đen nháy không chớp mắt nhìn Thích Lam, cuối cùng thở dài một tiếng, ôm lấy cô nàng.
Sở Dung mím môi, đè cảm giác áy náy xuống dưới.
"Mấy ngày nay hai người phải cẩn thận." Lục Trạch Nhất nói, "Có việc nhất định phải gọi điện thoại, di động nhất định không đựo, biết không?"
Úy Vĩnh Diệu nghiêng đầu, yê ntĩnh gật đầu.
"Chúng ta đi trước." Lục Trạch Nhất kéo Sở Dung.
Sở Dung: "Chính là ——"
"Để cho bọn họ ít khung gian."
Cũng được.
Sở Dung đứng lên, hướng về Thích Lam làm động tác gọi điện thoại, thấy cô nàng có phản ứng, mới đi theo Lục Trạch Nhất.
Hai người đi hai bước, chờ Thích Lam cùng Úy Vĩnh Diệu nhìn không thấy, Lục Trạch Nhất mới dừng lại.
"Em khóc cái gì?" Anh xoay người.
Hả?
Sở Dung sờ sờ mặt, quả thực có vệt nước ở trên mặt.
"Không......"
Lục Trạch Nhất nói: "Ngồi xuống."
Sở Dung "Vâng " một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Lục Trạch Nhất ngồi xổm xuống trước mặt cô
Người đàn ông này như có một khí chất có thể khiến làm khác người an tâm, những xúc động trong cơ thể Sở Dung phảng phất như sắp bị vỡ tung thì lại được anh vuốt phẳng lại, tâm tư chậm rãi lắng xuống.
Một lát sau, Sở Dung cúi đầu, mở miệng nói: "Em thật sự hối hận."
Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức phát hiện ra điểm thích hợp.
Giọng của cô khàn đặc.
"Ừ."
Lục Trạch Nhất cầm lấy tay cô.
"Vụ án này thực sự quá nguy hiểm." Sở Dung lại nói.
Thanh âm này thật khó nghe.
Sở Dung mím môi, đôi mắt lã chã như muốn khóc.
Lục Trạch Nhất nói: "Cho nên về sau, em phải cẩn thận, biết không?"
Ý của cô không phải như này.
"Liệu anh có gặp phải nguy hiểm không?" Sở Dung hỏi.
Cái vấn đề ngốc thế này, lời vừa ra khỏi miệng, Sở Dung đã hối hận.
Loại chuyện này, ai có thể đoán trước được đến đâu?
Ai biết thế mà Lục Trạch Nhất lại nghiêm túc tự hỏi một chút, nói: "Sẽ không."
Nếu cô không kéo anh vào mấy chuyện này để rồi làm liên lụy anh thì tốt rồi!
Nếu hủy diệt tiền đồ của anh, hay động chạm đến tính mạng của anh, hoặc là cái gì khác......!
Vậy cô phải làm sao bây giờ?
"Trước kia em không phải như thế, lạc quan lên một chút nào," Lục Trạch Nhất trấn an hôn lên mu bàn tay cô, nói, "Đừng sợ."
"Lục Trạch Nhất......"
"Hửm?"
Im lặng không một tiếng động.
Một lát sau, bỗng nhiên Sở Dung ý thức được.
Từ từ, anh vừa mới nói "trước kia"?
Sở Dung ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, hỏi: "Trước kia, chúng ta có quen nhau sao?"
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, sau khi Lục Trạch Nhất nói những lời kia, cô hốt hoảng càng nhìn càng cảm thấy người đàn ông này quen thuộc.
Giống như trước kia đã từng gặp nhau
- ---------------------------
Mình quay lại r nè, mọi ng nhớ mình hổng?.