Tiến Sĩ Thất Nghiệp

Chương 51




Sau một đêm dài, Lý Khắc Lập choàng tỉnh giấc. Anh đã có một giấc vô cùng kích thích và chân thật, nó chân thật đến nổi anh không phân biệt được đâu là hiện thực, đâu là mơ. Anh mơ hồ đánh giá khung cảnh xung quanh. Bản thân đang nằm trên một chiếc ghế sô pha mềm mại, đối diện chính là phòng thí nghiệm, tại đó, có một bóng dáng áo trắng nhỏ nhắn đang loay hoay bên đài thí nghiệm

Anh có chút sững sờ dõi theo bóng dáng bận rộn của Bình An, sau đó vô thức thì thầm hai tiếng: "Tiến sĩ." Anh đột nhiên có một loại xúc động muốn khóc, anh biết Bình An chính là Olivia Black, dù là tính cách hay diện mạo, hai người đều giống nhau như đúc, hơn nữa, trực giác mãnh liệt của anh cho biết cô chính là hình bóng mà bản thân đã theo đuổi cả đời trước.

Giấc mơ của anh là thật, khi anh tỉnh lại, thế giới này cũng là thật. Thế nhưng vì cái gì anh lại đến nơi này, vì cái gì tiến sĩ cũng đến nơi này. Lẽ nào trên thế gian thực sự tồn tại luân hồi chuyển kiếp? Lý Khắc Lập cảm thấy bối rối khó hiểu, nhưng nhiều hơn hết chính là cảm giác mừng như điên. Kiếp trước anh tranh đấu cả đời, trở thành người cuối cùng chiến thắng, đạp lên đỉnh của nhân sinh, nhưng lại không thể cùng tiến sĩ chia sẻ giang sơn mà anh giành được. Kiếp này anh sống bình phàm, chỉ làm một doanh nhân nho nhỏ, nhưng tiến sĩ lại chủ động xuất hiện trước mặt anh, trở thành người yêu của anh, hứa hẹn cả đời sẽ gắn bó cùng anh. Lẽ nào ông trời đã nghe thấu được lời nguyện cầu kiếp trước, kiếp này đem cô đến bên anh?

Lý Khắc Lập không biết cô có nhớ về kiếp trước như anh hay không, nhưng điều đó cũng không quan trọng, chỉ cần kiếp này cô mãi mãi không rời xa anh là đủ. Trong thế giới của Olivia Black, anh chẳng qua chỉ là một thực nghiệm thể yếu hèn, không làm chủ được nhân sinh của mình, cho nên cứ để cô quên đi cũng tốt, anh hiện tại là Lý Khắc Lập, là chỗ dựa của Bình An, là người tự tay chống lên một bầu trời để cô tự do bay lượn.

Nghĩ đến đấy, khóe miệng anh khẽ cong lên, không hề hay biết người yêu mình đã xuất hiện ngay bên cạnh.

"Tâm trạng anh rất tốt?" Phát giác Lý Khắc Lập đã thức dậy, cô tiến đến hỏi han.

Lý Khắc Lập lúc này mới phát hiện Bình An đã đứng bên cạnh mình. Anh ngồi dậy, tay chân luống cuống không biết làm sao. Ký ức hai đời gộp lại, khiến anh cảm thấy bối rối khi đối diện với Bình An, bên cạnh tình yêu nồng cháy không gì sánh kịp, còn có sự sùng bái cùng tôn thờ, tựa như cô là một tín ngưỡng thiêng liêng, không ai có thể xúc phạm.

"Anh sao thế?" Bình An khó hiểu xoa má anh.

Lý Khắc Lập vô cùng xúc động, đột nhiên trong đầu xuất hiện suy nghĩ: Một tháng không rửa mặt.

Anh lắc lắc đầu, cố gắng xóa bỏ ý nghĩ kỳ quặc đó đi. Bình An là tiến sĩ Black, nhưng cũng là người yêu của anh, người cùng anh mỗi đêm đầu ấp tay gối, anh muốn ôm thì ôm, muốn hôn thì hôn, cần gì phải kích động đến như thế.

Nghĩ là làm, Lý Khắc Lập kéo Bình An vào lòng, nhanh như chớp mổ lên môi cô một cái, sau đó híp mắt mãn nguyện cười. Bình An không phản ứng, để yên cho anh lên cơn động kinh, một hồi sau mới lên tiếng."Anh vui lắm sao?" Cô cảm nhận được tâm tình nhảy nhót vui sướng từ đôi mắt Lý Khắc Lập.

"Ừm, vui lắm, anh vừa nằm mơ, trong mơ có cả em nữa."

Bình An hài lòng nhếch miệng cười, ngay cả mơ cũng thấy cô, yêu cô thảm rồi chứ gì: "Anh mơ thấy em như thế nào?"

"Em rất tài giỏi, tài giỏi đến mức người khác phải ngước nhìn..."

Bình An gật gù đồng ý, giấc mơ này coi như không sai.

"Em là một người vĩ đại, có tấm lòng bao la, hy sinh cả tuổi trẻ vì tương lai nhân loại. Em sống cương trực, không khuất phục trước cường quyền, giữ vững tấm lòng son sắc dẫu cho bị đe dọa trước họng súng..."

Bình An hoa đầu choáng váng, anh đang nói về cô à? Sao cô không cảm thấy có điểm nào liên quan gì đến mình hết vậy.

"Em chính là tín ngưỡng của anh, là người mà anh thương yêu, sùng bái, trong lòng anh không ai có thể sánh bằng em."

Khụ...hóa ra anh thích mẫu người như vậy. Thôi anh thích thế nào thì cô liền thế đó đi. Trên thế giới đã xuất hiện vài trường hợp kháng kháng sinh, mở màn cho sự lụi tàn thời đại dùng chất kháng sinh bảo vệ sức khỏe, có lẽ cô nên ra tay sớm để ngăn cản thảm họa này, như thế có đủ vĩ đại chưa nhỉ? Hay làm thêm một dự án cấy ghép nhân bản vô tính nội tạng, cung cấp nội tạng cho những người bệnh hàng ngày phải chờ đợi sự sống từ người khác. Thật ra cô còn nắm trong tay rất nhiều công nghệ sinh hóa cùng y học mà thời đại này chưa có, chỉ cần cô chịu tung ra, muốn bao nhiêu vĩ đại có bấy nhiêu vĩ đại, đủ để Lý Khắc Lập tôn sùng cô cả đời. Cho nên đầu óc của Bình An lại bắt đầu đi ngã rẽ, vô hình trung tạo nên một thời đại huy hoàng cho nên y học của nhân loại, đưa tên tuổi của bản thân lên hàng vĩ nhân, thế nhưng mấy ai biết mục đích cuối cùng của Bình An cốt chỉ để xòe đuôi khoe khoang với người mình yêu, còn tương lại nhân loại vẫn là mây bay, thứ yếu không quan trọng.

Không biết Bình An đã nghĩ đến tận nơi nào, Lý Khắc Lập vẫn tiếp tục: "...Trong mơ, em tên là Olivia Black, mọi người đều gọi em là tiến sĩ Black."

Câu nói này như một chiếc búa tạ nên vào đầu Bình An, cô sững sờ xoay người nhìn anh, tự như đang muốn tìm tòi từ trong mắt anh sự thật.

"Rồi...sao nữa?" Cô cứng ngắc hỏi.

"Thế giới trong mơ anh đầy rẫy quái vật ăn thịt người mà nhân loại gọi là zoombie, một thế giới xung quanh đều là nguy cơ cùng chết chóc. Em chính là cứu tinh của nhân loại, tạo ra kháng thể với virus zoombie, khiến con người không còn sợ hãi lây nhiễm khi đối mặt với những quái vật đó nữa."

Bình An mấp máy môi, giọng nói có chút run rẩy: "Vậy...anh là ai trong thế giới đó?"

Lần này đến lượt Lý Khắc Lập nghẹn giọng, anh thật không muốn nói ra lịch sử đen tối của mình: "Anh...là Lý Lâm."

"Lý Lâm là ai?"

Mẹ nói, Lý Khắc Lập thầm chửi thề một tiếng, biết thế đã không nhiều lời.

"Trả lời em." Giọng nói Bình An có chút run rẩy.

"Anh là...thực nghiệm thể của em." Lý Khắc Lập trả lời ỉu xìu, cảm thấy thật mất mặt.Bình An trừng to mắt: "Anh là số mấy? 015, 007 hay 009?"

"007."Lý Khắc Lập cúi đầu trả lời, sau đó liền sửng sờ nhìn Bình An: "Chẳng lẽ em cũng..."

Hai người nhìn nhau thật lâu, cuối cùng Bình An mới lên tiếng phá vỡ không gian im lặng.

Nửa giờ đồng hồ trôi qua, Bình An vẫn ngồi yên trong lòng Lý Khắc Lập như lúc trước, nhưng bức màng mỏng manh về quá khứ của cả hai rốt cuộc bị xé bỏ, Lý Khắc Lập không thể không cảm thán an bài của tạo hóa. Nhưng dù Bình An có là đầu thai chuyển thế hay là xuyên qua thời không đi nữa, thì không phải cuối cùng vẫn cùng anh một chỗ hay sao, đó chính là chuyện tốt, không cần phải nghiên cứu sâu xa thêm nữa.

"Thế còn công trình nghiên cứu chuỗi DNA phá hủy gen virus, bọn Joanie có nghiên cứu thành công không?" Bình An bất giác nhớ đến con chip mà mình để lại trước khi đi đến thế giới này hưởng phúc.

Lý Khắc Lập lắc đầu tiếc nuối: "Vẫn không được, họ nghiên cứu theo phương hướng em đã vạch ra rất suông sẻ, nhưng tới thời điểm mấu chốt lại thất bại trong gang tấc." Sau đó anh lại bỏ thêm một câu đúng tính chất fan cuồng: "Thiếu em rồi họ chẳng làm được gì cả."

Bình An nhún vai không cho ý kiến. Cô không phải là chúa cứu thế, cô cũng chẳng quan tâm đến tương lai của nhân loại. Trong mắt cô, thời khắc cô hoàn thành tâm nguyện của giáo sư Hall thì cô đã làm tẫn trách nhiệm rồi.

Lý Khắc Lập làm sao biết được bản chất phản nhân loại của Bình An, cho rằng cô lo lắng anh liền an ủi: "Em đừng nghĩ nhiều. Từ khi vắc-xin được mở rộng tiêm phòng cho tất cả các căn cứ, quân đội đã tổ chức nhiều cuộc càn quét lớn, zoombie cũng không còn đáng sợ như chúng ta đã nghĩ. Thứ kia có nghiên cứu thành công hay không cũng không còn quan trọng."

Bình An thở dài, tất cả chỉ là quá khứ, thế giới trước kia ngoài giáo sư Hall ra cũng chẳng còn gì để Bình An lưu luyến. Hiện tại ở nơi này, có Lý Khắc Lập, có mỹ thực, cuộc sống cô đã đủ viên mãn rồi, cần gì phải bận tâm chuyện đã qua.

"À đúng rồi, em đã xét nghiệm máu của anh và Lâm An Đạt chưa?"

"Rồi."

"Có phát hiện gì không?" Anh bâng quơ hỏi, ngữ khí nhẹ nhàng tựa như đang hỏi thăm thời tiết. Mọi áp lực lúc ban đầu sau một giấc mơ dài đã không còn đọng lại một mống.

"Trong máu Lâm An Đạt quả thật có một thứ rất thú vị, may mắn là anh không bị nhiễm phải, trên tay anh có thể là vết xước ngoài ý muốn, không liên quan đến trợ lý của Lâm An Đạt."

Hai người còn định tiếp tục tâm tình, ông nội Hà bất chợt xuất hiện trước cửa phòng thí nghiệm với vẻ mặt nóng vội, tròng mắt cũng hằn tia máu.

Ông nội Hà ôm tâm tình lo lắng đến viện nghiên cứu tìm Bình An. Một đêm chờ đợi tin tức là quá dài đối với một người già như ông, hơn nữa tin tức này còn có liên quan đến thằng cháu trời đánh của ông.

Khi đến nơi, nhìn thấy hay đứa trẻ khiến mình lo lắng đang ôm nhau cùng một chỗ, nhàn nhã trò chuyện, không hiểu sao trong lòng ông lại có xúc động muốn đánh người, nhưng hơn hết là dấy lên một tia may mắn. Hai đứa nhóc này thản nhiên như thế, chắc là mọi chuyện đều ổn hết rồi."Ông nội." Lý Khắc Lập lên tiếng chào ông Hà, vẫn không có ý định buông Bình An ra.

Ông nội Hà gật đầu, chăm chú nhìn Lý Khắc Lập, cảm thấy đứa cháu này của mình hình như có điểm nào đó khác biệt so với trước kia, nhưng rốt cuộc không nhìn ra khác biệt ở chỗ nào.

Nhớ đến chính sự, ông lập tức hỏi Bình An: "Bình An, thế nào rồi cháu, thằng Khắc Lập có làm sao không?"

"Ông đừng lo lắng, anh ấy không bị gì cả."

Ông nội Hà lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Ơn trời! may mà không sao."

Lúc này ông mới có tâm tình mà quan tâm việc khác: "Thế còn chuyện kia, cháu có phát hiện điều gì không?"

Bình An gật đầu, gương mặt cũng nhuốm thêm phần trịnh trọng: "Quả thật có phát hiện, phát hiện lớn."

"Là chuyện gì?" Ông nội Hà gấp gáp hỏi, chợt nhớ ra Bình An vẫn còn ngồi trong lòng Lý Khắc Lập, liền trợn mắt trừng anh một cái: "Cái thằng này, mau buông con bé ra để nó nói chuyện, ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì nữa." Nguy cơ của Lý Khắc Lập được giải trừ, địa vị cháu đích tôn của anh trong lòng ông lại tụt xuống trở thành thằng cháu trai trời đánh.

Lý Khắc Lập luyến tiếc, không tình nguyện buông Bình An ra. Nhận thấy tâm trạng đang chùng xuống của anh, cô vươn tay xoa nhẹ lên lên má anh, đổi lại một nụ cười tươi rói của Lý Khắc Lập.

Bình An đứng dậy, dắt theo hai người tiến vào phòng thí nghiệm của mình. Đi đến màn hình được kết nối với máy quay của kính hiển vi.

"Mọi người xem, đây chính là thứ thú vị trong máu của Lâm An Đạt."

Trên màn hình là ảnh phóng to của một loại cầu khuẩn lông lá vô cùng xấu xí. Ông Hà cùng Lý Khắc Lập nhíu mày thắc mắc: "Đây rốt cuộc là thứ gì?"

"Là một loại virus mới chưa từng xuất hiện trên địa cầu. Trong suốt như vô hình, cháu phải dùng phương pháp nhuộn tiêu bản đặc biệt mới phát hiện được. Thời gian còn ngắn nên cháu chưa nghiên cứu sâu hơn về nó, chỉ biết loại virus này trong quá trình sinh trưởng sẽ khống chế hệ thần kinh con người, biến họ trở thành một cái xác không hồn, nhân rộng cảm giác đói khát nhưng lại mất đi những bản năng cơ bản của con người. Đặc biệt hơn, chúng sẽ khiến khứu giác của người nhiễm trở nên nhạy bén, bên cạnh đó cường hóa thân thể, biến họ trở nên cường tráng, khỏe mạnh hơn gấp bội so với trước kia."

Lý Khắc Lập nhíu chặt mày, lên tiếng: "Em đang miêu tả zoombie có đúng không."

Bình An gật đầu, không nói gì thêm.

Ông Hà cũng giữ im lặng, nỗi lo lắng tràn đầy vết chân chim trên khóe mắt. Đêm qua, lúc trở về ông đã lên mạng tra cứu thông tin về loài sinh vật giả tưởng tên zoombie, cũng tưởng tượng ra được thế giới sẽ trở nên kinh hoàng thế nào nếu thật sự tồn tại loài sinh vật này.

"Vậy cháu còn phát hiện ra điều gì khác? Virus này có dễ lây lang không?"

"Hiện tại chỉ biết chúng lây truyền qua đường máu, chưa được quan sát cụ thể người bệnh, cháu không biết trong nước bọt, tinh dịch cùng những dịch thể khác của họ có chứa vius hay không. Nhưng loại virus này đặc biệt ở chỗ chúng không có khả năng sinh sản."

Hai người còn lại trầm ngâm, lại không hiểu câu nói cuối cùng của Bình An có nghĩa gì.

Không để cả hai chờ đợi lâu, cô lại tiếp tục: "Nếu một loài sinh vật không có khả năng sinh sản, có nghĩa là chúng mất đi khả năng sinh tồn trong môi trường tự nhiên, bởi không có đời sau, đồng nghĩa với diệt chủng. Thế nhưng loại virus này vẫn ngang nhiên sống sót trong cơ thể người, điều này có nghĩa gì?"

Lý Khắc Lập nhanh chóng hiểu ý Bình An: "Sự tồn tại của chúng có sự nhúng tay của con người."

"Chính xác. Không phải trước kia anh vẫn luôn điều tra về nghiên cứu bí mật của ATEC sao, em nghi ngờ nghiên cứu của họ có liên quan đến loại virus này. Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán."

Ông Hà và Lý Khắc Lập ngây người trước suy đoán của Bình An, trong lòng kinh hãi không kể xiết.

"Đang yên đang lành lại đi nghiên cứu thứ chết người này làm gì." Ông Hà lầm bầm, không nén được sợ hãi.

Bình An nhún vai, vẻ mặt vẫn thản nhiên: "Không biết, chắc họ chê thế giới này quá yên bình."

"Khoan đã, em nói virus này không có khả năng sinh sản, nếu thế hoạt động của nó sẽ suy yếu đi khi truyền từ người này sang người khác, tác hại cũng sẽ không mạnh mẽ như ở..." Lý Khắc Lập im lặng, nuốt vào lòng hai từ mạt thế.

Bình An hiểu ý anh, gật đầu đồng ý: "Trên lý thuyết là như thế, nhưng anh xem..." Nói rồi cô chỉ vào vào hai khối cầu xấu xí trên màn hình.

"Anh thấy chúng có gì khác biệt nhau không?"

Ông Hà cùng Lý Khắc Lập chăm chú quan sát, một lúc lâu mới nhìn ra sự khác biệt rất nhỏ từ hai khối cầu khuẩn.

Bình An lên tiếng thuyết minh: "Cấu trúc sừng trên lớp vỏ khối cầu bên phải tinh vi hơn cái bên trái, điều này có nghĩa gì anh biết không?"

Lý Khắc Lập nhíu chặt mày, nặng nề thốt lên hai tiếng: "Tiến hóa."

"Đúng vậy, tiến hóa để thích nghi với môi trường sống là quy luật của tự nhiên, đặc biệt là đối với những loài sinh vật nhỏ bé thế này, năng lực tiến hóa của chúng càng mạnh mẽ. Cho nên nếu không kịp thời ngăn chặn, cơn ác mộng đó sẽ một lần nữa diễn ra tại nơi này."

Câu cuối cùng của cô chỉ có hai người hiểu, ôngHà thì cũng chẳng còn tâm trí để đi quan tâm hàm ý của nó làm gì, bởi trong đầuóc ông đã đầy ắp nỗi lo lắng vì loài virus mới.