Tiên Quốc Đại Đế

Chương 653: Nhất Mộng Năm Ngàn Năm




Lão nhân lắc đầu nói:

- Khốn kiếp, ngươi biết cái gì! Hơn ba ngàn năm trước thiên tài mạnh nhất của gia tộc chúng ta được thánh thượng chọn, nếu thiên tài đó trở về thì một người đủ chống toàn tộc chúng ta!

- Thiên tài đó ghê gớm như vậy sao?

Lão nhân trầm giọng hỏi:

- Ghê gớm? Hắn luyện công pháp giống như ngươi, ngươi luyện đệ nhất trọng bao nhiêu lâu?

- Mười năm!

Lão nhân trầm giọng nói:

- Mười năm? Ha ha, lão tổ tông đó của ngươi chỉ huyện một tháng!

- A? Làm sao có thể?

Lão nhân nói:

- Dù là vậy thì khi lão tổ tông của ngươi tham gia tuyển nhận nhân tài thiên hạ của thánh thượng suýt bị loại trừ!

Thanh niên trẻ tuổi giật mình kêu lên:

- Làm sao có thể!?

Lão nhân trầm giọng nói:

- Người như ngươi không thể ước đoán thánh thượng được. Quần tiên nhân này thật sự tốt như ngươi nói sao? Vạn Nho thánh giáo?

Thanh niên trẻ tuổi nói:

- Vạn Nho thánh giáo là đại hình đạo tràng, là bản thăng cấp của thánh địa, có được sinh vị thiên địa nghiệp vị, mạnh hơn Đại Trăn thiên triều!

Lão nhân trầm giọng nói:

- Sinh vị? Ha ha, ngày xưa Đại Tề thánh đình cũng là sinh vị thiên địa nghiệp vị, phái bao nhiêu người xuống dưới, kết quả lại như thế nào?

Lão tổ tông nói:

- Lão hổ không ở nhà, con khỉ xương vương, khỉ vĩnh viễn là khỉ, sẽ bị lão hổ đẩy hết!

Thanh niên trẻ tuổi la lên:

- Nhưng đi mấy ngàn năm còn chưa trở về, làm sao...

Lão nhân trừng mắt quát:

- To gan!

Lão nhân trầm giọng nói:

- Thiên tài nhất toàn tộc chúng ta ở Đại Trăn thiên triều chỉ là một tiểu quan, sao ngươi dám kêu thẳng tên của thánh thượng? Ta đã quyết định, nếu không thể ngăn cản vạn Nho thánh giáo thì chúng ta đi, di chuyển toàn tộc tới Trung Thần châu!

Thanh niên trẻ tuổi vẫn bướng bỉnh nói:

- A? Lão tổ tông, tại sao phải như vậy? Chúng ta tại đây có vạn Nho thánh giáo!

Lão tổ tông trầm giọng nói:

- Hừ! Kẻ không cùng toàn tộc rời đi thì cắt đứt quan hệ, từ nay không liên quan gì đến gia tộc chúng ta nữa!

Thanh niên trẻ tuổi sốt ruột.

Lão tổ tông phất tay áo, dẫn theo một đám người có uy vọng cao rời đi.

Mọi người ra đi, chỉ còn lại mấy thanh niên trẻ tuổi và một lão nhân.

Thanh niên trẻ tuổi cười khổ nói:

- Ngũ gia gia, chúng ta nói sai rồi sao?

Lão nhân lắc đầu nói:

- Mặc dù ta không trải qua Đại Trăn thiên triều ngày xưa nhưng ta biết là gia tộc chúng ta nổi lên toàn nhờ khối thiên bia đó, không có thiên bia thì chúng ta chỉ là tu giả tầng dưới chót. Đời các ngươi đã quên tri ân.

Nói xong lão nhân nhấc chân rời đi.

Các đại gia tộc trong thiên hạ không thể ngăn cản được thế lực của năm Tiên giới, vì biểu đạt quyết tâm, chỉ đành dời tộc.

Mặc dù hơn ba ngàn năm, nhưng ân huệ ba ngàn thiên bia phúc trạch đại địa, vô số tu giả vẫn đang trung với Đại Trăn thiên triều, cũng tin tưởng lời hứa của Diêm Xuyên.

Ngày càng nhiều gia tộc đi hướng Trung Thần châu.

Năm thế lực Tiên giới mở rộng lãnh thổ, tốc độ cực kỳ chậm.

Nam Thần châu, vạn Nho thánh giáo.

Hô Diên Bác Ngọc trầm giọng nói:

- Khốn kiếp, ta khiến các ngươi rộng rãi thu đệ tử vậy mà các ngươi nói những người đó không chịu gia nhập vào chúng ta?

Một đại nho nhíu mày nói:

- Đúng vậy. ảnh hưởng của Đại Trăn thiên triều thâm căn cố đế, nhiều gia tộc thà di chuyển cũng không muốn thần phục!

Hô Diên Bác Ngọc biểu tình cực kỳ khó xem, đã ba năm, trừ vũ lực cướp được thành trì, thu đệ tử ít đến đáng thương, cho dù cướp được thành trì thì rất khó quản lý.

Một đại nho trầm giọng hỏi:

- Phó giáo chủ, hiện tại chúng ta nên làm cái gì? Không bằng trực tiếp đi Cự Lộc thư viện, tiêu diệt nó, cắt đứt niệm tưởng của thiên hạ này!

Hô Diên Bác Ngọc trầm giọng nói:

- Không được, lại chờ đi. Năm thế lực tiến vào, diệt Cự Lộc thư viện chỉ là chim đầu đàn, trước giờ chim đầu đàn luôn chết sớm, ta không tin đã ba ngàn năm dân chúng thiên hạ vẫn hướng về Đại Trăn thiên triều!

- Vậy phải làm sao?

Hô Diên Bác Ngọc trầm giọng nói:

- Tiếp tục lớn mạnh giáo của ta. Ân huệ thiên bia? Chúng ta cũng lập thiên bia, thiên hạ này có rất nhiều hậu bối!

- Tuân lệnh!

.........

......

...

Năm thế lực không đi hướng Cự Lộc thư viện mà liên tục khuếch trương thế lực của mình.

Cự Lộc thư viện không ngăn cản, không phải không muốn mà là căn bản không ngăn cản được.

Cự Lộc thư viện.

- Có ba trăm gia tộc di dời từ Nam Thần châu đến.

- Có hai trăm gia tộc di dời từ Bắc Thần châu đến.

.........

......

...

Từng tin tức truyền đến Quần tiên nhân nhíu mày phân tích.

Mạnh Lăng Thiên nói:

- Ừm! Đi xuống di!

- Tuân lệnh!

Mọi người lui ra, chỉ còn lại quần tiên nhân, cả đám cười khổ.

Một tiên nhân cười khổ nói:

- Hơn ba ngàn năm mà sức hấp dẫn của Đại Trăn thiên triều vẫn lớn như vậy.

Mạnh Lăng Thiên gật đầu, nói:

- Đúng vậy. Xem ra còn có thể tiếp tục kéo dài.

Lại một tiên nhân cười nói:

- Năm thế lực sợ ném chuột vỡ đồ, thiên hạ này là khúc xương khó gặm, những người đó tại Tiên giới chỉ là cường giả thuộc hạ của thế lực nào đó, hùng tâm sao mà bằng Diêm Xuyên được?

Cuối cùng mọi người quyết định:

- Cứ kéo dài!

Cứ thế đến năm thứ bốn ngàn năm trăm từ khi Diêm Xuyên vào Tiên giới.

Năm thế lực ở các góc trong thiên hạ đứng vững gót chân, không ngừng tiến hướng Trung Thần châu.

Thiên hạ loạn thế lại sinh ra nhân vật kiêu hùng.

Từ chỗ vạn Nho thánh giáo thỉnh đắc sách và thiên sách, kiến quốc, kiến tông. Vạn Nho thánh giáo thấy những kiêu hùng nguyện ý loạn thì hết sức ủng hộ.

Phút chốc trừ năm thế lực Tiên giới ra, thiên hạ này xuất hiện thập quốc, hai mươi tông môn, phân tán bốn phương, vây Trung Thần châu.

Trung Thần châu từng cường giả thành tiên, ẩn nấp dưới Cự Lộc thư viện hình thành thế lực.

Nhưng thế lực này rất khó đối kháng với thế lực khác.

Lại qua gần năm trăm năm.

Năm thứ năm ngàn từ khi Diêm Xuyên vào Tiên giới.

Nam Thần châu, vạn Nho thánh giáo, trong một tòa cung điện to lớn.

Một đại nho trầm giọng nói:

- Cự Lộc thư viện vì ổn định dân tâm cường giả Bắc Thần châu mà là bọn họ nói là Diêm Xuyên rất nhanh sẽ trở về, nhưng đến bây giờ không thấy bóng dáng của Diêm Xuyên đâu.

- Lúc trước chúng ta suy đoán có lẽ Diêm Xuyên núp ở góc nào đó trên thế giới, nhưng xem ra không đúng. Năm ngàn năm rồi, hơn một ngàn vạn người núp đi đâu?

Hô Diên Bác Ngọc đồng ý:

- Đúng vậy. Cự Lộc thư viện không biết thời thế, tụ chúng quấy rối thiên hạ nghe nhìn. Hai ngàn năm, chúng ta đến giới này đã hai ngàn năm, chịu đủ rồi!

Một đại nho hỏi:

- A? Phó giáo chủ, vậy chúng ta nên làm cái gì?

Hô Diên Bác Ngọc nói:

- Nam Thần châu, vạn Nho thánh giáo ta đã đạt tới trăm vạn giáo chúng. Thông báo đi, ba ngày sau tiến tới Cự Lộc thư viện, vạch trần lời nói dối của Mạnh Lăng Thiên, thu gom vô tạn cường hùng ở Trung Thần châu.

Đám đại nho đồng thanh kêu lên:

- Tuân lệnh!

Vạn Nho thánh giáo, trăm vạn nho tu theo một đám tiên nhân dẫn dắt nâng thánh sơn, mang theo toàn thành trì, vân hải khí vận bay nhanh hướng Trung Thần châu, giống như năm đó Diêm Xuyên mang Yến Kinh bay đi vậy.