Tiên Quốc Đại Đế

Chương 380: Thiên hạ đệ nhất nhân




*Ong!*

Đại trấn giới bia rung lắc, như là đang đáp lại tiếng quát khẽ kia.

Chỉ thanh âm thôi gần như khiến tinh thần mọi người run rẩy.

Diêm Xuyên chợt ngẩng đầu, con ngươi co rút.

Khổng Huyền Thủy lộ vẻ sợ muôn chết.

Có lẽ người khác không biết thanh âm này, Khổng Huyền Thủy thì từng nghe qua, là Kinh Chiếu, thanh âm của Kinh Chiếu.

Kinh Chiếu đến rồi?

Khổng Huyền Thủy sợ muốn chết ngoái đầu nhìn.

Thanh âm đến từ chỗ Cổ Nguyệt Thánh Tử.

Cổ Nguyệt Thánh Tử quỳ lạy, pháp chỉ trong tay từ từ bay lên không tủng, thanh âm phát ra từ pháp chỉ.

Pháp chỉ từ từ bềnh bồng, tỏa ánh sáng hoàng kim, từ từ mở pháp chỉ ra.

Trên pháp chỉ không có chữ viết nào mà chỉ có ấn tỉ.

Ấn có tám chữ to 'Thụ mệnh vu thiên, ký thọ Vĩnh Xương'.

Diêm Xuyên nhướng mày:

- Thụ mệnh vu thiên, ký thọ Vĩnh Xương.

Tám chữ này là có trong tất cả ngự tỉ trên thiên hạ, ngự tỉ của đế vương, nhưng Kinh Chiếu chỉ là chủ thánh địa chứ đâu phải đế vương? Làm sao nàng sử dụng ngự tỉ đế vương chứ?

Bốn phía tu giả cung bái nói:

- Bái kiến Đại Chiêu thánh chủ!

Pháp chỉ bềnh bồng, đại trấn giới bia không nhúc nhích, hình như không chịu Khổng Huyền Thủy không chế nữa.

Khổng Huyền Thủy biểu tình hốt hoảng nhìn pháp chỉ, trên mặt như tro tàn, không chút máu.

Khổng Huyền Thủy cung kính nói:

- Thần Tông thánh địa, Quý Thần điện chủ, Khổng Huyền Thủy, bái kiến Đại Chiêu thánh chủ!

Trong pháp chỉ truyền ra tiếng quát lạnh:

- Hừ, lúc trước bản tôn sắp đặt đại trấn giới bia đã sớm báo cho thiên hạ, Khổng Huyền Thủy, ngươi dám vi phạm ý chỉ của bản tôn?

Thanh âm tràn ngập uy nghiêm vô cùng, là bá khí bễ nghễ thiên hạ.

Khổng Huyền Thủy biểu tình kinh hoàng nói:

- Đại Chiêu thánh chủ, là tại hạ đầu óc nóng lên, xin thánh chủ xử phạt nhẹ tay cho!

Pháp chỉ hiện lên trời cao, thanh âm kiêu ngạo nói:

- Biết rõ cố phạm, tội tăng gấp đôi. Nghĩ đến ngươi có lòng hối hận, bản tôn xử nhẹ, tự sát đi.

Ngươi, tự sát đi? Giọng điệu như ban cho ân huệ nào lớn lắm.

Nhưng lúc này rung động vô số người.

Khổng Huyền Thủy chính là thượng hư cảnh, cho dù là thượng hư cảnh nhất tầng thì đó là thượng hư cảnh! Kinh Chiếu kêu gã tự sát?

Cho dù là Diêm Xuyên cũng cảm thấy Kinh Chiếu bá đạo. Cách ức vạn dặm truyền đến một pháp chỉ, khiến một thượng hư cảnh tự sát? Đây là bá khí cỡ nào?

Khổng Ngạo Thiên hoảng hốt hét:

- Cha!

Khổng Huyền Thủy mặt xám xịt, vươn tay, lấy ra một khối ngọc giản nhét vào tay Khổng Ngạo Thiên.

Khổng Huyền Thủy quát:

- Cút đi, đều tại nghiệt tử ngươi, nếu không thì vi phụ sẽ không rơi vào tình trạng này!

- Cha!

- Còn không mau cút đi?

- Ta không đi!

Khổng Huyền Thủy hét với mấyc Trung Hư cảnh:

- Mấy tên kia, mang nghiệt tử này cút đi, dù chết ta cũng không muốn thấy nó!

Mấy Trung Hư cảnh đồng thanh:

- Tuân lệnh!

Khổng Huyền Thủy trách mắng Khổng Ngạo Thiên là vì bảo vệ gã.

Chính Trung Hư cảnh bắt lấy Khổng Ngạo Thiên, nhanh chóng bay đi xa.

Khổng Ngạo Thiên hét to:

- Cha, cha!

Tuy nhiên, gã không phải là đối thủ của Trung Hư cảnh.

Đoàn người chớp mắt biến mất.

Pháp chỉ lại phát ra giọng nói:

- Huyết mạch của ngươi đã đi rồi, Khổng Huyền Thủy, sao ngươi còn chưa tự sát?

Kinh Chiếu buộc Khổng Huyền Thủy tự sát?

Các tu giả xung quanh nhìn bầu trời nhưng không ai lên tiếng, trong Thần Tông thánh địa không có ai đi ra ngăn cản.

Uy danh thiên hạ đệ nhất nhân mạnh mẽ vang dội.

Khổng Huyền Thủy nhìn pháp chỉ, sắc mặt biến đổi.

Khổng Huyền Thủy nói với pháp chỉ:

- Đại Chiêu thánh chủ, Khổng Huyền Thủy biết uy danh của ngươi, cũng có thể thủ đoạn của ngươi rồi. Tự sát thì Khổng Huyền Thủy không dám phản kháng, nhưng sống chết trước mắt, tại hạ cuối cùng phải tranh thủ một phen.

Trong pháp chỉ truyền ra giọng tức giận của Kinh Chiếu:

- A?

Khổng Huyền Thủy hét:

- Xin lỗi!

*Vèo!*

Tiếp theo, Khổng Huyền Thủy không dám chần chờ, bước ra một bước bắn ngược lại hướng của Khổng Ngạo Thiên.

Trốn!

Khiến Khổng Huyền Thủy tự sát, gã không thể phản kháng, đội diện nghịch cảnh chết chóc gã chỉ có nước trốn. Chạy trốn tới chân trời góc biển, dù cho tránh ở một góc nào đó Khổng Huyền Thủy cũng không tiếc.

*Vèo!*

Tốc độ của thượng hư cảnh cực kỳ kinh người, chớp mắt đã hóa thành vệt sáng đến chân trời.

- Ở trước mặt pháp chỉ bản tôn, ngươi trốn được sao?

Trong pháp chỉ truyền ra tiếng Kinh Chiếu hừ lạnh, pháp chỉ bỗng tỏa ánh sáng vàng rực rỡ.

*Bùm!*

Như là một vòng mặt trời chiếu rọi khắp trời đất. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Diêm Xuyên thấy rõ dưới ánh sáng vô tận, một bàn tay vàng thò ra khỏi pháp chỉ, chộp hướng Khổng Huyền Thủy chạy tới chân trời.

Kim chưởng vung ra, uy thế to lớn.

Nếu nói lúc trước khí thế thiên phạt là mạnh mẽ thì khí thế một chưởng trượng mắt hơn thiên phạt gấp mười lần.

Dưới khí thế này, các tu giả sợ hãi từ tận đay lòng, họ quỳ lạy.

*Ầm!*

Bàn tay vươn hướng góc trời túm lấy Khổng Huyền Thủy bỏ trốn.

- Không, không! Chỉ là một pháp chỉ, ngươi làm sao có thể vạn dặm bắt ta? Cách nhau hàng ức vạn dặm, Đại Chiêu thánh địa ngươi sao có thể bắt được ta? Không!

Giọng của Khổng Huyền Thủy vang từ phía chân trời, bên trong chất chứa vô cùng bi hận.

Hư không phát ra tiếng gầm:

- Kẻ nghịch bản tôn pháp chỉ, chết!

Chân trời một ánh lửa cực kỳ đậm đặc xông lên trời, như là mặt trời vậy. Chưởng to biến thành mặt trời giam cầm Khổng Huyền Thủy.

- A!!!

Chân trời truyền đến tiếng hét thảm thiết của Khổng Huyền Thủy.

Các tu giả cơ mặt co giật, không thể tin điều mình trông thấy, càng kính sợ Đại Chiêu thánh chủ cách ức vạn dặm.

Diêm Xuyên nhướng chân mày, lòng kinh ngạc.

Thủ đoạn của Kinh Chiếu hoàn toàn vượt qua điều hắn dự đoán. Cách tới ức vạn dặm, chỉ dựa vào một pháp chỉ đã có thể bóp chết Khổng Huyền Thủy.

Thủ đoạn mạnh mẽ như vậy dù là Diêm Xuyên kiếp trước cũng không thể đạt tới.

- Thiên hạ đệ nhất nhân? Kinh Chiếu?

Diêm Xuyên lần đầu tiên chú trọng Kinh Chiếu.

Kim Đại Vũ biến sắc nói:

- Thiêu đốt Khổng Huyền Thủy là thái dương chân hỏa?

Chân trời Khổng Huyền Thủy liên tục hét thảm, mãi đến một phút mới biến mất.

*Bùm!*

Ánh lửa phía xa tán đi, Khổng Huyền Thủy hóa thành tro tàn.

Không có chút sức phản kháng, ở trước mặt Kinh Chiếu, dù là cường giả thượng hư cảnh cũng không có sức chống cự.

Phía xa mắt Cổ Nguyệt Thánh Tử lóe tia cực kỳ tôn sùng.

Ánh sáng vàng tán đi, pháp chỉ vẫn đang nổi trên trời cao.

Diêm Xuyên đúng lúc thu lại đại định thiên tỉ và bụi mây khổng lồ.

Pháp chỉ cao cao tại thượng bỗng nhiên hướng tới phái chính tây.

- Thần Tông thánh địa thần giới, tất cả người trong thần giới nghe đây, đặt đại trấn giới bia lại chỗ cũ, nếu có ai ăn trộm nữa thì bản tôn huyết tẩy Thần Tông thánh địa!

Các tu giả xung quanh ngây như phỗng.

Đây là uy hiếp ư? Huyết tẩy Thần Tông thánh địa? Thế này quá bá đạo đi?

Phía chính tây không khí rung động, đáp lại Kinh Chiếu.

Phía xa trong thần giới truyền đến thanh âm già nua.

- Kinh thánh chủ yên tâm, tông ta sẽ phái người trẫn giữ, đại trấn giới bia không bao giờ bị trộm nữa!

Trong pháp chỉ giọng Kinh Chiếu ra vẻ vừa lòng.

- Ừm.

Giọng Kinh Chiếu truyền ra từ pháp chỉ:

- Cổ Nguyệt!

Cổ Nguyệt Thánh Tử cực kỳ cung kính nói:

- Có!

Giọng Kinh Chiếu thản nhiên nói:

- Đem đại trấn giới bia đặt ở chỗ cũ, đặt pháp chỉ này ở bên cạnh.

Cổ Nguyệt Thánh Tử cực kỳ cung kính bái nói:

- Vâng, tuân chỉ!

Pháp chỉ từ từ bay hướng Cổ Nguyệt Thánh Tử, gã vô cùng cung kính đón lấy.

Cùng lúc đó, Cổ Nguyệt Thánh Tử cẩn thận bay lên, hướng tới đại trấn giới bia, bắt lấy nó.

Hơi thở của Kinh Chiếu biến mất, nhưng hiện tại các tu giả xung quanh vẫn ngây như phỗng, thậm chí có nhiều người quỳ lạy quên cả đứng dậy.

Mới rồi Kinh Chiếu uy hiếp cả Thần Tông thánh địa, vậy mà đám cường hùng trong thần giới không có ý đồ phản kháng? Thậm chí bảo đảm nữa?

Uy tín của Kinh Chiếu cũng mạnh quá đi.

Thần Tông thánh địa, Đại Chiêu thánh địa nên cùng đẳng cấp mới đúng, tại sao bây giờ giống như Đại Chiêu thánh địa cao hơn một cấp vậy?

Mọi người rung động nhưng không ai dám hỏi ra tiếng.

Tình hình mới rồi đánh sâu vào óc họ. Điện chủ Thần Tông bị Kinh Chiếu ở ngay sân nhà tiêu diệt mà nguyên thần giới không ai dám ra mặt bênh vực.

Thiên hạ đệ nhất nhân!

Không nói đến các tu giả quỳ lạy, chính đoàn người Diêm Xuyên cũng vô cùng rung động.

Mộng Hồng Anh mắt lóe tia kinh sợ:

- Thật bá đạo!

Diêm Xuyên vốn cũng như vậy nhưng trong lòng tăng thêm sự hưng phấn, một cách kỳ diệu. Cường giả? Cường giả không thể đè ép hùng tâm của Diêm Xuyên, ngược lại càng kích động hắn.

Rồi sẽ có một ngày mình cũng có thể như vậy, ra lệnh một tiếng, vạn tông khuất phục!

Che giấu đi kiên quyết nơi đáy mắt, Diêm Xuyên nhìn Tử Tử nói:

- Đi thôi, chúng ta tiếp tục lên đường.

Tử Tử gật đầu:

- Ừm.

Mọi người chậm rãi lên phi chu:

Diêm Xuyên nói với Mộng Hồng Anh:

- Hồng Anh thánh nữ, sau này còn gặp lại!

Mộng Hồng Anh nhìn mọi người, lòng lạc lõng nhưng vẻ mặt như thường, gật đầu.

Phi chu khởi hành, bay lên trên, bay hướng Đông Thần châu, không còn ai ngăn cản nó nữa.

- Cha, cha!

Phía xa trong một cánh rừng, Khổng Ngạo Thiên cực kỳ đau khổ khóc kêu.

Một ông lão Trung Hư cảnh mở miệng nói:

- Thiếu chủ, lão chủ nhân đã đi rồi, xin nén bi thương.

Khổng Ngạo Thiên nhìn mọi người, hỏi:

- Thiếu chủ? Cha ta chết rồi, các ngươi còn bảo hộ ta sao? Lúc trước ta đắc tội các ngươi như vậy.

Trải qua đoạn thời gian bị Diêm Xuyên bắt cóc, bệnh công tử của Khổng Ngạo Thiên đã bị đả kích nhiều, hiện tại phụ thân cũng chết, lòng gã vô cùng kinh hoàng.

Chín người bỗng quỳ một gối trước mặt Khổng Ngạo Thiên.

Ông lão dẫn đầu nghiêm túc nói:

- Thiếu chủ, mặc dù chúng ta là người Quý Thần điện nhưng còn có thân phận khác, đó là gia phó của Khổng gia, phụ trách để mạch thiếu chủ vùng lên. Lão chủ nhân đã chết, bắt đầu từ bây giờ ngài là chủ nhân mới!

Mọi người đồng thanh quát:

- Chúng ta thề sống chết hộ vệ thiếu chủ!

Khổng Ngạo Thiên lau nước mắt, hỏi:

- Khổng gia? Thế lực của Khổng gia ta lớn lắm sao?