Tiên Quốc Đại Đế

Chương 347: Tát mặt




Xung quanh Âm Dương điện vây quanh nhiều tu giả.

Đệ tử nội ngoại Phong Thủy Nam tông, thậm chí là tông chủ một số tông môn trung đẳng đều chứng kiến ván cược.

Chính giữa quần hùng bày một bàn cờ, Diêm Xuyên ngồi một bên. Đám người Phụng Âm Dương, Hoắc Quang, Tham Lang đứng đằng sau hắn.

Diêm Xuyên nói:

- Thương Hải viện chủ, mời!

Lý Thương Hải chỉ vào Minh Lục bên cạnh mình, nói:

- Ha ha, Diêm Hoàng hiểu lầm rồi, không phải ta cùng Diêm Hoàng đánh cờ mà là học sinh của ta, Minh Lục!

Minh Lục tiến lên, vẻ mặt khinh thường.

Diêm Xuyên híp mắt:

- Minh Lục?

Diêm Xuyên lạnh lùng nói:

- Thương Hải viện chủ, ngươi cho rằng Diêm Xuyên ta không đủ tư cách đánh cờ với ngươi ư?

Kiểu hai phe tranh phong thế này theo đạo lý nên là đứng đầu bước ra, nhưng hiện tại Lý Thương Hải chỉ phái một đệ tử, cái này chẳng phải là ngay mặt mọi người xem thường Diêm Xuyên ư?

Minh Lục khinh khỉnh nói:

- Đối phó với ngươi cần gì lão sư ra tay? Một mình ta đủ rồi!

Diêm Xuyên cười khẩy nóiL

- Ngươi ư?

Minh Lục kiêu ngạo nói:

- Trừ năm đó thua Tư Mã Vân Thiên một ván cờ, Minh Lục ta ở Nhạc Sơn thư viện chưa từng thua ván nào! Lão sư chưa bao giờ ra tay, ngươi cũng không có tư cách khiến lão sư ta ra trận!

Diêm Xuyên nhìn Minh Lục, bỗng nở nụ cười, hắn nhìn Lý Thương Hải, nói:

- Thương Hải viện chủ, ngươi không sợ Minh Lục thua sao?

Lý Thương Hải tự tin nói:

- Minh Lục được chân truyền của ta, không thua được!

Diêm Xuyên cười nói:

- Ha ha ha, ngươi không sợ, nhưng ta thì lo lắng!

Lý Thương Hải nhíu mày hỏi:

- Ngươi lo lắng cái gì?

Diêm Xuyên lạnh lùng nói:

- Ta lo có một số người thua mà không chịu nhận, cưỡng từ đoạt lý, điên đảo càn khôn!

Minh Lục hét to:

- Diêm Xuyên, ngươi nói cái gì đó? Ngươi nói là chúng ta sẽ chơi xấu hả!?

Diêm Xuyên mặc kệ Minh Lục, hắn nhìn hướng Lý Thương Hải.

Lý Thương Hải khẳng định nói:

- Ta lấy danh nghĩa Nhạc Sơn thư viện bảo chứng!

Diêm Xuyên đứng dậy, nói:

- Nhạc Sơn thư viện? Nó đáng giá bao nhiêu? Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi? Lý Thương Hải, nếu ngươi không có thành ý thì thứ cho Diêm Xuyên không phụng bồi!

Nhạc Sơn thư viện đáng giá bao nhiêu?

Lý Thương Hải nét mặt sa sầm.

Xung quanh các đệ tử kinh ngạc nhìn Diêm Xuyên.

Lời của Lý Thương Hải chính là bảo đảm, vậy mà Diêm Xuyên cuồng vọng đế tận đây?

Không phải Diêm Xuyên cuồng vọng mà vì không muốn vô duyên vô cớ ngậm bồ hòn. Dựa vào cái gì Lý Thương Hải ngươi cao hơn Diêm Xuyên ta một đầu? Dù đổi làm Minh Lục thì khả năng Diêm Xuyên thắng lớn hơn, nhưng làm đế vương, hắn chưa bao giờ sợ nghênh chiến cường địch! Giờ phút này Diêm Xuyên đại biểu là Đại Trăn hoàng triều, mặc dù phía nam chưa có danh tiếng gì nhưng một ngày nào đó Đại Trăn sẽ vang vọng thiên hạ.

Lý Thương Hải lạnh lùng nói:

- Diêm Xuyên, ngươi đang sợ thua ư?

Diêm Xuyên nói:

- Ta đã bảo rồi, không phải sợ thua mà là lo danh dự Nhạc Sơn thư viện của ngươi sẽ khiến ta uổng phí thời gian!

Minh Lăng Thiên quát:

- Khốn kiếp, Diêm Xuyên...!

Diêm Xuyên quát lạnh với Minh Lăng Thiên:

- Hừ, Minh Lăng Thiên, đây là chuyện giữa trẫm với Lý Thương Hải, khi nào thì ngươi được xen vào? Lau mặt sạch đi, chờ lát nữa ăn đòn!

Minh Lăng Thiên tức giận đến mặt đỏ như trái cà chua:

- Ngươi...!

Lý Thương Hải lạnh lùng nhìn Diêm Xuyên, giờ gã đã nhìn ra hắn khó đối phó.

Lúc này quảng trường Âm Dương điện tụ tập ngày càng nhiều người.

Một cường giả la hét nói:

- Ta đảm bảo cho Thương Hải viện chủ!

- Ta cũng đảm bảo cho Thương Hải viện chủ!

.........

...

Trong đám người phút chốc vang lên chín giọng nói.

Diêm Xuyên nhìn sang.

- A?

Chín cường giả bước ra.

Phụng Âm Dương nhỏ giọng giải thích:

- Chín người này là chín tông chủ tông môn trung đẳng của Nam Thần châu.

Diêm Xuyên mỉm cười nói:

- Chín tông chủ ư?

- Diêm Xuyên, ta cũng đảm bảo cho Thương Hải viện chủ, thế nào? Lý Thương Hải lại không phải loại người thua rồi quỵt!

Âm Dương điện lại vang lên thành âm, mọi người nhìn sang, đó là một ông lão áo trắng.

- Mạnh Tử Thu?

Lý Thương Hải con ngươi co rút kinh ngạc nhìn Mạnh Tử Thu.

Mạnh Tử Thu cười nói:

- Thương Hải viện chủ, hữu lễ!

Mặc dù Lý Thương Hải kinh ngạc Mạnh Tử Thu xuất hiện nhưng đè nén nỗi kinh ngạc dưới đáy lòng.

Lý Thương Hải cười nói:

- Vậy thì đa tạ Mạnh viện chủ!

- Ừm.

Mạnh Tử Thu gật đầu rồi nhìn hướng Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên nhìn xung quanh, chín chủ tông môn trung đẳng, Mạnh Tử Thu.

Có một đám người bảo chứng thì tình hình đã khác đi. Bởi vì tình hình lúc trước Lý Thương Hải phái ra một tiểu bối đối chiến với Diêm Xuyên có ý khinh thường hắn.

Hiện tại tập hợp mười tông môn bảo chứng, nâng lên địa vị của hắn, không còn vẻ coi thường hắn nữa, cho dù có thì nếu hắn thắng, mượn đại vị nâng cao ngược lại đè bẹp hình tượng Nhạc Sơn thư viện!

Diêm Xuyên lại ngồi xuống, nói:

- Nếu các vị đã bảo đảm thì Diêm Xuyên tin tưởng Nhạc Sơn thư viện một lần, mời!

Minh Lục nhìn hướng Lý Thương Hải, gã gật đầu.

Minh Lục cũng ngồi xuống.

Diêm Xuyên cười giễu:

- Trừ Tư Mã Vân Thiên ra thì không thất bại? Ngươi có biết Tư Mã Vân Thiên cũng là bại tướng dưới tay trẫm không?

Minh Lục khinh thường nói:

- Hừ, ngươi thắng hắn chỉ là về mặt thư họa mà thôi, trận đó đánh cờ là người tên Dịch Phong, mà chỉ thành thế hòa với Tư Mã Vân Thiên!

Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn Minh Lục, nói:

- Ta còn nhớ lúc ở Bạch Lang thành thì ngươi định dồn chúng ta vào chỗ chết, cuối cùng trẫm từ bi tha cho, không giết ngươi, vậy mà ngươi cứ dây dưa không ngớt?

Minh Lục hừ lạnh:

- Hừ!

*Kịch!*

Diêm Xuyên đặt quân cờ.

Minh Lục khinh thường nói:

- Thiên nguyên? Ha ha ha, ngươi vậy mà cũng chơi cờ! Thật là dơ bẩn chữ 'cờ'!

(Ghi chú: bàn cờ vây kẻ nhiều ô nhưng có chín điểm nằm dọc hai bên bàn cờ, chín điểm đó được gọi là thiên nguyên. Nước đầu đi thiên nguyên là một bước mạo hiểm, nếu chơi hay thì hoàn toàn nắm chắc cả bàn cờ, đè bẹp đối thủ, nếu chơi dở thì sẽ lung tung không ra cái gì cả. Kiểu gọi chín năm, hai bốn vân vân là chỉ những ô vuông để đặt quân cờ. Bạn cứ đăng giải thích này cho đọc giả hiểu thêm về cờ vây nhé ^^)

Quân thứ nhất đặt ở thiên nguyên? Người xung quanh cũng thấy không tốt, Mạnh Tử Thu thậm chí nhíu mày.

Chỉ có Lý Thương Hải bỗng nheo mắt, kinh ngạc nhìn Diêm Xuyên.

Lý Thương Hải lẩm bẩm:

- Cờ đạo của đế vương? Không, chắc là trùng hợp thôi.

*Kịch!*

*Kịch!*

*Kịch!*

Diêm Xuyên đặt cờ rất nhanh, buộc Minh Lục không thể không nhanh theo.

Minh Lục đặt một quân cờ Diêm Xuyên liền theo sát sau đó, không cho lão cơ hội thở dốc.

*Kịch!*

*Kịch!*

Hai người mau chóng đặt cờ, càng lúc càng nhanh.

Diêm Xuyên không có ấn tượng tốt với Minh Lục nên không nương tay.

- Bàn cờ này sao thấy lung tung quá?

- Thì đó, Diêm Xuyên không biết đánh cờ thì thôi, Minh Lục không phải gọi là Nhạc Sơn thư viện chưa thua trận nào ư? Đánh cờ kiểu gì vậy?

- Hai người đều là chơi cờ dở?

............ truyện được lấy tại TruyenFull.vn

......

...

Xung quanh vang tiếng xôn xao.

Chỉ có Mạnh Tử Thu, Lý Thương Hải, một số ít người nhìn thấu. Minh Lục đặt cờ hoàn toàn bị Diêm Xuyên dẫn dắt, không cùng đẳng cấp đánh cờ.

Nhìn Diêm Xuyên lần lượt đặt cờ, hai viện chủ cũng bị giật mình.

Mạnh Tử Thu kinh ngạc nói:

- Sức cờ sắc bén quá. Năm đó khiến Dịch Phong đánh cờ với Tư Mã Vân Thiên không phải vì Diêm Xuyên không giỏi chơi cờ mà là không muốn ư?

*Kịch!*

*Kịch!*

Một canh giờ sau, Minh Lục mắt đỏ sậm nhìn bàn cờ, toàn thân tâm đều chìm đắm vào, như đang ở trong sa trường, bốn phương tám hướng toàn là kẻ thù giết tới mình.

- Sao có thể chứ!

Minh Lục đặt quân cờ xuống, biểu tình càng điên cuồng.

*Kịch!*

Diêm Xuyên lại đặt xuống quân cờ.

Minh Lục nhìn bàn cờ, lắp bắp nói:

- Không, không có khả năng, không đúng, các ngươi phản bội ta?

Lý Thương Hải cười khổ nói:

- Minh Lục, ngươi thua rồi, dừng lại đi!

Minh Lục nhìn chằm chằm bàn cờ, hét to:

- Ngươi câm miệng lại! Ta không thua, ta còn chưa có thua!

Ngươi câm miệng lại? Cái này là nói với Lý Thương Hải?

Lý Thương Hải nét mặt sa sầm.

Minh Lăng Thiên mắng:

- Nghiệt tử, sao ngươi dám nói vậy với lão sư!?

Lý Thương Hải lắc đầu, nói:

- Kéo Minh Lục ra đi, hắn nhập ma rồi!

- Ừm.

Minh Lăng Thiên gật đầu, tiến lên kéo Minh Lục.

*Ầm!*

Minh Lục giãy khỏi Minh Lăng Thiên, hét to:

- Đồ khốn kiếp, đừng cản ta!

Minh Lăng Thiên cơ mặt cứng ngắc, nhi tử ở trước mặt nhiều người dám mắng lão?

*Kịch!*

Minh Lục lại đặt xuống một quân cờ.

Minh Lục điên cuồng nói:

- Ha ha ha, để ta xem ngươi còn có cách gì!

Diêm Xuyên cầm cờ đen lạnh lùng cười.

*Kịch!*

Một quân cờ, Diêm Xuyên lần thứ hai đặt ở vị trí chín năm.

- Ta...ta, a, khốn kiếp!

Minh Lục nhìn bàn cờ, người như phát điên lên.

- Phụt!

Minh Lục nôn ra búng máu, bỗng ngất xỉu.

Người xung quanh nhìn tình hình, chơi cờ mà khiến đối thủ bị trọng thương? Đùa gì vậy?

- Lục nhi!

Minh Lăng Thiên hốt hoảng ôm lấy Minh Lục.

Lý Thương Hải lạnh lùng nhìn Diêm Xuyên, nói:

- Diêm Hoàng, ngươi cố ý khó xử Minh Lục đúng không? Khiến hắn chìm trong van cờ, nôn ra máu thương thần, phá hỏng hồn phách của hắn?

Diêm Xuyên quăng quân cờ trong tay, đứng lên hỏi:

- Không chịu thua?

Lý Thương Hải mặt trầm xuống.

Lý Thương Hải lạnh lùng nói:

- Ha ha ha, tốt lắm, Diêm Xuyên chứ gì? Sức cờ giỏi! Sức cờ của ngươi mạnh hơn Tư Mã Vân Thiên mấy phần, ở thiên thụ đại hội Đông Thần châu ngươi che giấu sâu như vậy! Ý chí của tham lang tinh? Ngươi cứ giữ đi. Chúng ta đi!

Diêm Xuyên lại kêu lên:

- Chậm đã!

- A?

Đám người lạnh lùng liếc Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên lạnh lùng nói:

- Mười tông môn bảo chứng cho ngươi không lẽ tựa như lúc trước ta đã đoán, Thương Hải viện chủ thật tính bỏ trốn?

- A?

Lý Thương Hải nheo mắt lạnh lùng trừng Diêm Xuyên.

Người xung quanh giật mình, nhớ lại ban đầu đánh cuộc trừ không truy cứu ý chí của tham lang tinh ra còn có tát Minh Lăng Thiên mười bạt tai.

Minh Lăng Thiên hét to:

- Diêm Xuyên, ngươi đừng khinh người quá đáng!

Diêm Xuyên kêu người đứng sau lưng mình:

- Tham Lang, qua đây!

- Tuân lệnh!

Tham Lang đi đến gần.

Diêm Xuyên nói:

- Chính là người này nhiều lần mắng ngươi 'tiểu súc sinh', trẫm đã nói với hắn rồi, từ ngươi tát hắn mười bạt tai làm trừng phạt!

Tham Lang cung kính nói:

- Tuân lệnh!

Nhìn Tham Lang từng bước một đi đến, biểu tình của Minh Lăng Thiên cực kỳ khó coi.

Minh Lăng Thiên cầu cứu nhìn hướng Lý Thương Hải:

- Thương Hải viện chủ!

Lý Thương Hải mắt chớp lóe, hình như định bùng phát nhưng tay siết chặt như là cố nén điều gì. Rồi thì Lý Thương Hải nhẹ lắc đầu với Minh Lăng Thiên, như là kêu lão đừng giãy dụa làm gì.

Minh Lăng Thiên không được Lý Thương Hải giúp đỡ, vẻ mặt cực kỳ khó xem.

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

- Minh Lăng Thiên, đứng thẳng đó, không được nhúc nhích, Tham Lang, vươn tay ra!

Xung quanh có vô số đôi mắt nhìn chằm chằm, dường như không thể tin.

Phong Thủy Nam tông, đệ nhị đại đệ tử, Minh Lăng Thiên, cường giả Trung Hư cảnh đứng im không nhúc nhích để một tiểu tử Khí cảnh tát tai? Cái này là sự thật ư? Làm sao có thể?

*Chát!*

Tham Lang không chút khách sáo một bạt tai mạnh tát vào mặt Minh Lăng Thiên, để lại năm dấu tay!

Một bàn tay đánh xuống, cơ hồ là tát trên mặt mọi người, hình như không ai tin tưởng điều mình trông thấy.

Đây chính là Minh Lăng Thiên nha!

Phong Thủy Nam tông, đánh đại phong thủy sư? Hơn nữa còn bị đánh trước mặt nhiều người như vậy?

Mắt ta bị hoa sao?

*Chát!*

Lại một cú tát, Minh Lăng Thiên nghiến răng hung tợn trừng Tham Lang.