Tựa đề: thăm lại chốn cũ, trăm loại tư vị trong lòng.
Tóm tắt nội dụng: Tiêu Sanh, cậu là người đầu tiên khiến tôi phải nói ra từ ‘phục’.
Lần thứ hai bước vào ngôi nhà vừa lạ lẫm vừa quen thuộc của nhà họ Lăng này, bảy năm trước mình đã trải qua cuộc sống hôn nhân hạnh phúc vui vẻ hơn ba năm ở nơi, thăm lại chốn cũ, cảnh vật như trước, đáy lòng cũng đã thiên sang bách khổng(1), không còn lòng dạ nào nhìn những cảnh vật tràn đầy hồi ức, sốt ruột đi hướng phòng khách Lăng gia. Trên điện thoại nghe anh trai của anh ta nói rằng anh ta ho ra máu, tại sao lại có thể như vậy, anh ta không phải vẫn luôn luôn khoẻ như trâu sao? Lúc này anh ta ra sao rồi?
Thấy người kia đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, đau lòng mà xoa miết vùng lông mày dù đang ngủ nhưng vẫn nhăn tít lại của anh ta, tôi thực sự đã dồn anh đến mức này rồi? “Anh ta……?”
Lăng Dục Dương biết cậu muốn hỏi cái gì: “Bác sĩ nói mấy năm nay nó mệt mỏi quá độ, tâm thần bất ổn mới nghiêm trọng đến nỗi ho ra máu.” Nhìn em trai trên giường, nhìn về phía Tiêu Sanh: “Có thể nói chuyện không?”
Gật đầu, cùng Lăng Dục Dương vào phòng sách của Lăng Dục Vũ, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện trong phòng sách, ngoại trừ Phương Cạnh ra, còn có một cố nhân bảy năm trước —— Tống Kiệt!
“Tôi tin rằng tất cả chúng ta đều biết nhau rồi, cũng không cần giới thiệu nhiều, Tiểu Sanh, không ngại anh gọi em như thế chứ?” Thấy Tiêu Sanh mỉm cười lắc đầu sau, Phương Cạnh tiếp tục nói: “Tiểu Sanh, anh nghĩ chắc em đã đoán được mục đích bọn anh mời em tới?” Tiêu Sanh gật đầu, nhìn hướng cố nhân nọ.
Cảm thấy được ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Sanh bắn về phía mình, Tống Kiệt cũng biết cậu ta đối với mình không hề có bất kì cảm tình gì: “Đã lâu không gặp, Tiêu Sanh.”
“Đúng thế, đã lâu không gặp, không biết Tống tiên sinh trùng hợp xuất hiện ở nơi này có gì dạy bảo đây?” Ngữ khí lạnh lùng lại lịch sự không khách khí mà làm cho Tống Kiệt cảm giác rõ ràng ác cảm nơi cậu ta không hề che giấu.
“Ách…” Không nghĩ tới Tiêu Sanh vẫn luốn đối xử khôn khéo căm ghét mình đến nỗi ngay cả thái độ hoà nhã giả tạo cũng không có: “Khụ, trải qua chuyện năm ấy, tôi cũng biết cậu đối tôi không có thiện cảm gì, vậy tôi cũng không quanh co nữa, tôi đến là muốn làm rõ một vấn đề, năm đó tôi hại cậu đến vậy, tại sao cậu vẫn muốn giúp tôi chữa khỏi căn bệnh này?” Nếu là người bình thường, đối với kẻ đã từng hại mình như vậy, rơi vào kết cục như vậy, chỉ sợ không bỏ đá xuống giếng(2), cũng sớm đi Minh 21(3) đốt pháo ăn mừng khắp nơi. Huống chi là Tiêu Sanh luôn không cố kị, ăn miếng trả miếng, người trong thương giới đều biết vị “Thương giới kim đồng” ấy tuyệt đối sẽ không là người tốt bụng lấy ơn trả oán. Cậu hẳn phải ghét tôi còn không kịp chứ.”
Phương Cạnh cùng Lăng Dục Dương cũng không che đậy đôi mắt nghi vấn quan sát người mặc đồ trắng đang ngồi bên cửa sổ. Nếu là bọn họ, đối với kẻ hại mình như vậy, nếu bản thân không chết, chắc chắn sẽ hoàn trả gấp mười gấp trăm lần. Càng chẳng nói là một kẻ khiến mình cùng người yêu dằn vặt lẫn nhau bảy năm. Nói cậu ấy đã không còn thương(4) Dục Vũ, nhưng nhìn ánh mắt cậu ấy vừa mới nhìn Dục Vũ đau lòng không thôi liền bác bỏ nhận định này. Nói cậu ấy còn thương Dục Vũ, vậy vì sao lại chữa trị giúp cho hung thủ phá hoại hạnh phúc của cậu ấy và Dục Vũ. Cho dù là hai lão đại tung hoành ngang dọc hắc đạo hơn thập kỉ qua cũng không đoán được dụng ý của Tiêu Sanh.
“Anh nói không sai.” Nhìn Tống Kiệt, trong mắt bắn ra hận ý thật sâu: “Tôi há lại không căm ghét anh, ngay cả mang anh đi rán da chặt xương cũng không giải được hận.” Trên khuôn mặt như thiên sứ, trong mắt loé lên ngoan độc, ngay cả hai vị lão đại hắc đạo cũng không khỏi chấn động.
“Thế nhưng, tôi sẽ không chọn cách đơn giản lương thiện như vậy.” Chớp chớp mắt, chớp trôi oán hận nơi đáy mắt, dựa lưng vào sô pha, nhìn Tống Kiệt châm biếm: “Tôi không thể giết anh. Anh ở trong lòng Vũ tồn tại vị trí không đồng dạng, tình cảm anh em của anh ấy với anh hơn hai mươi năm, khiến cho anh ấy đối với kết cục năm ấy của anh áy náy vô cùng, theo tính tình anh ấy, bệnh đó của anh không khỏi, anh ấy áy náy cả một đời. Tôi không nói nhầm, tôi đích thực đối Vũ có ý niệm làm bạn đời, nhưng áy náy của anh ấy với anh, tựa như một mầm mống gieo tại đáy lòng anh ấy, vùi thật sâu ở trong lòng anh ấy, có một chút chất dinh dưỡng sẽ đâm chồi lớn lên cứng cáp. Cuộc sống của hai người lúc đó sẽ vì anh ấy áy náy với anh, sớm muộn cũng lại phát sinh vấn đề, phân áy náy này của anh ấy sẽ khiến chúng tôi dằn vặt đối phương. Cho nên ngay từ đầu tôi đã không thể để mầm mống áy náy này có cơ hội tồn tại, đó là nguyên nhân căn bản nhất chữa khỏi cho anh.”
Ngắm nhìn hai con trai ở vườn hoa dưới nhà tưới hoa, nhãn tình không khỏi dần dần nhu hòa: “Một nguyên nhân khác là vì suy nghĩ cho con trai của tôi. Sau khi biết mình sẽ làm cha, tôi lại càng kiên định hơn quyết định này. Đối với một người đàn ông mà nói, mất đi khả năng sinh dục không nghi ngờ gì là đả kích lớn nhất, một người đã bị đả kích lớn như thế trong một thời gian dài, tâm lý cũng sẽ trở nên dị thường cực đoan, căm hận người đời. Tôi không thể để con trai tôi sau khi về nước gặp phải quả bom nổ chậm đó, trước khi con tôi vẫn chưa đủ trưởng thành để có thể chống lại loại nguy cơ này, tôi nhất định sẽ vì nó quét sạch tất cả mối nguy tổn hại đến nó.” Dưới nắng chiều, thần tình từ ái của bậc phụ mẫu không tự giác lộ ra của Tiêu Sanh được bao bọc bởi ánh sáng rực rỡ thánh khiết.
“Tất nhiên, giúp anh như vậy, vẫn còn một suy nghĩ khác nữa.” Trong mắt lóe lên tia thấu suốt: “Trải qua chuyện năm đó, lại thêm phân ân tình này của tôi, Tống thị các người đối tôi vừa là vạn phần hổ thẹn vừa là cảm kích không gì sánh được, dựa vào điểm này, công việc của Tống thị, Tiêu thị vĩnh viễn không thiếu!” Tự tin trong mắt khiến Tống Kiệt không nén nổi tiếng thở dài.
“Nhưng anh cũng nói, tôi căm ghét anh còn không kịp, đương nhiên lúc ấy sẽ không lấy ơn trả oán, năm đó anh hại tôi thảm như vậy, nếu tôi còn lấy ơn trả oán với anh, ngay cả tôi cũng khinh thường chính mình.” Uống một ngụm trà, lạnh lùng nhìn về phía Tống Kiệt: “Đối với một người đàn ông mà nói, không có gì khuất nhục hơn là mất đi khả năng sinh dục, phương thuốc đã sớm tìm ra đồng thời thí nghiệm thành công từ bốn năm trước, nhưng tôi đã yêu cầu Thánh Văn năm nay mới bắt đầu chữa cho anh. Năm đó anh khiến tôi bị thương nặng như vậy, đi sang Mĩ, tôi đã khiến anh ôm tâm trạng thống khổ mà hối hận cùng nhục nhã suốt bảy năm.” Cậu không phải người tốt, cậu không làm được cảnh giới lấy ơn trả oán thần thánh.
“Cậu không sợ tôi không chịu giác ngộ tiếp tục mưu hại các người sao?” Tống Kiệt nhìn thẳng đôi mắt không che giấu việc trả oán kia: “Hiện tại cậu cùng A Vũ nháo(5) như vậy, cậu không sợ tôi lợi dụng cơ hội tốt này hại các người sao?”
“Vậy anh sẽ làm chứ?” Tiêu Sanh nhướn mày hỏi ngược lại.
“Ha ha ha, Tiêu Sanh, cậu là người đầu tiên khiến tôi phải nói ra từ ‘phục’.” Trải qua chuyện này, nếu như bản thân vẫn không chịu giác ngộ hại bọn họ, vậy ngay cả hắn cũng coi thường chính mình: “Đối tượng hợp tác của Tống thị, vĩnh viễn ưu tiên cân nhắc Tiêu thị!” Đứng lên, tiêu sái rời đi, bảy năm qua lần đầu tiên mỉm cười rạng rỡ vui vẻ, vì rằng hổ thẹn hối hận trong tâm rốt cuộc đã có thể buông xuống rồi.
*Chú thích:
(1) Thiên sang bách khổng: trăm sẹo nghìn thương.
(2) Bỏ đá xuống giếng: giống với dậu đổ bìm leo.
(3) Minh 21: để theo nguyện văn.
(4) “Thương”: theo nguyên tác là “ái” – yêu. Nhưng vì tớ tự thấy “thương” bao gồm nhiều tầng tình cảm hơn “yêu” nên đã để vậy. (theo lời thầy dạy Văn năm lớp 9)
(5) Nháo: ồn ào, ầm ĩ (cãi nhau).