Tiền Phu, Nhĩ Hảo (Chào Anh, Chồng Trước)

Chương 13: Như vậy chưa đủ.




Tựa đề: như vậy chưa đủ. Nội dung chính: đừng cho rằng sẽ quên đi như thế.

Tiêu Hoằng không khỏi vì vận may của mình mà reo hò, vừa về nước liền có thể tại cửa nhà thưởng thức màn kịch hay vừa mở màn, hai anh em nhà họ Lăng, một người đang truy vấn quản gia nhà y, một người thì cùng người yêu Phương Cạnh gọi điện thoại sai thủ hạ điều tra ghi chép xuất nhập cảnh.

Hô! Chuyện vui như vậy y không góp một chân thật là có lỗi với vận may của mình mà, cất cao giọng điệu khách sáo: “Các vị tiên sinh tại cửa nhà tôi chẳng hay có gì muốn làm chăng?”

Nghe thấy giọng nói đó, Lăng Dục Vũ quay lại, nhìn thấy anh của Sanh. Tổng tài trên danh nghĩa của Tiêu thị — Tiêu Hoằng đi đến, anh vội tiến lên phía trước, khẩn thiết hỏi: “Anh hai, anh có biết Sanh đi đâu không? Hôm nay em đến trường học đón tụi Duệ Duệ, thì được biết Sanh đã đón chúng nó đi rồi, quản gia nhà hai người nói Sanh mang theo hộ chiếu của ba người bọn họ cùng hành lý ra khỏi nhà, anh hai…”

“Ầy, ầy, dừng lại, ai là anh hai của cậu, tôi không nhớ tôi nhận đứa em trai xấu như vậy từ khi nào.”

“Ách, vậy… Tiêu tiên sinh, anh có biết Sanh đi đâu rồi không, anh có thể nói cho em được không?” Năm ấy chính anh tổn thương Sanh sâu như vậy, anh của Sanh hận anh cũng là lẽ thường.

“Tôi vì sao phải nói cho cậu, để cậu lại thương tổn em trai tôi chắc?”

“Tiêu tiên sinh” Lăng Dục Dương không đành lòng để em trai hối hận dâng đầy mắt, sốt ruột đan xen cùng nỗi đau: “Chuyện năm đó, Dục Vũ quả thật đã sai, cho nó một cơ hội đền bù Tiểu Sanh không phải tốt hơn sao, hơn nữa đối với hai đứa trẻ mà nói, thân tình từ nhỏ đã bị chia tách, đối với sự lớn lên của bọn trẻ cũng không tốt, anh đồng ý không?”

“Được rồi, coi như là vì hai đứa cháu đáng yêu của tôi.” Lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.

“Alo, A Sanh, bây giờ em đang ở đâu a? … Hiện tại anh đang ở trước cửa nhà chúng ta a … Em đi đâu vậy? Người ta có người tìm em tìm đến vất vả nha, a? … Em bảo sao? … Lớn tiếng lên! … Anh nghe không rõ lắm, … A? … Em ở đâu kia?” Tiêu Hoằng lớn tiếng khiến chim non trong khu nhà yên tĩnh không thể chịu nổi, phải tìm cành cây khác để đậu.

“Đồ ngốc, bây giờ em đang ở Hồng Kông, anh hét đến nỗi màng nhĩ em cũng phải thủng mất.” Trong điện thoại cũng bắt chước truyền ra cao âm gần như làm điện thoại nổ tung.

“Nga, anh nghe thấy rồi, em cũng hét thủng màng nhĩ anh rồi.” Sờ sờ cái tai bị cao âm hành hạ, xoay người: “A Sanh đang……” mở to mắt, kinh ngạc nhìn thấy Lăng Dục Vũ đã ngồi trên xe cột xong dây an toàn, “Cảm ơn anh, Tiêu tiên sinh”, lấy điện thoại ra: “Alo, hãng hàng không phải không, tôi muốn đặt chuyến bay nhanh nhất đến Hồng Kông…”

“Này, cậu còn chưa nghe tôi nói hết A Sanh đang ở đâu mà, A Sanh đang…” Lại bị người cắt đứt “Tiêu tiên sinh, cảm ơn anh, Lăng Dục Dương tôi nợ anh một cái nhân tình, khi khác sẽ đền ơn, hẹn gặp lại.” Dục Vũ đi nhanh như vậy dễ xảy ra nguy hiểm, nên nhanh chóng đuổi theo.

“Để tôi nói hết có được không, A Sanh đang…” Lúc này đáp lại hắn chính là chiếc xe đến đi bất ngờ, chỉ để lại khói xe phía sau.

“Tôi muốn nói, A Sanh đang nói dối a, các người vì sao không nghe tôi nói hết? Ai…” Khóe miệng hiện lên nụ cười gian kế đã đạt được, cầm lên điện thoại còn chưa cúp “Alo, A Sanh”

“Bọn họ đi chưa?!”

“Ừ, đi rồi, em cùng tụi Duệ Duệ đi chơi ở đâu thế?”

“Tụi em còn đang ở trong nước, đến làng du lịch Lăng thị ngâm suối nước nóng”

“Oa, anh cũng muốn đi!”

“Anh phải coi nhà!” Tút tút tút… Âm thanh đầu bên kia cúp điện thoại nhắc Tiêu Hoằng rằng kế hoạch đến quấy rối đã bị phá.

“A Sanh thối, đứa em xấu, bắt anh trai trông cửa, ……! A Sanh thối! Lưu quản gia, ông cười cái gì, không cho phép, thay tôi cầm những hành lý này vào trong… Ô, A Sanh thối”

May mắn nhất chính là quản gia của Tiêu gia, trước thì thưởng thức “Mắc lừa ký” của tổng tài Lăng thị, sau lại thưởng thức”Tinh tinh đấm ngực” của đại thiếu gia Tiêu thị.

———————-

“Sanh, tụi em đi đâu rồi…” Hai ngày nay, bản thân cũng sắp kiệt sức rồi, sau khi tới Hồng Kông, điều người tra ra được Sanh vốn chưa xuất cảnh, thở phào nhẹ nhõm, lại sợ rằng Sanh sẽ lại sử dụng phương cách đi đường thuỷ năm đó, mang theo hai đứa con rời đi. Cho rằng Sanh có thể vẫn còn ở Hồng Kông, liền phái người điều tra tất cả các bến cảng và bến tàu, lại đến những nơi du lịch nổi tiếng của Hồng Kông tìm kiếm, khi anh gần như tìm kiếm đến mức suy sụp thì anh Cạnh gọi điện thoại đến, báo với anh rằng Sanh đã về nhà rồi, bất chấp hai ngày chưa chợp mắt, vội từ Hồng Kông gấp rút trở về, đến thẳng Tiêu gia. “Sanh… Anh những tưởng em lại định không nói tiếng nào lặng lẽ mang theo hai đứa trẻ rời đi.” Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Sanh lại không dám nặng lời một điểm.

Còn đang than vãn lải nhải không ngớt thì bị giọng nói vang đến cắt ngang: “Cha, cha thua rồi nhé, đến cuối cha vẫn không tìm ra tụi con.” Tắm rửa xong, Tiêu Tiêu để nguyên tóc ướt chạy xuống lầu, nhào vào trong lòng cha mình.

“Tiêu Tiêu, con lại không lau khô tóc” Cầm lấy cái khăn trên cổ Tiêu Tiêu lau khô tóc hộ con trái: “Tiêu Tiêu, kể cho cha nghe, hai ngày qua các con đi những đâu, cha con tìm các con tìm rất vất vả nga, Tiêu Tiêu xem quầng mắt thâm của cha này, cha con sắp trở thành gấu trúc rồi, cha con đã hai ngày hai đêm không ngủ.” Khi nói đến câu nói cuối cùng kia, len lén chú ý phản ứng của Sanh, ô, Sanh cũng không thương cảm chút nào, thật là máu lạnh. Không đúng! “Tiêu Tiêu, con vừa nói cha thua rồi, vậy rốt cuộc là có chuyện gì thế, cha không hiểu, Tiêu Tiêu nói cho cha biết được không?”

“Hi hi, cha ngốc quá nha, pa pa nói không để cha biết tụi con đi đến đâu, cha quả nhiên không tìm thấy tụi con luôn. Tụi con đi tắm suối nước nóng nga, chính là làng du lịch mà năm trước cha đưa con đến, lúc đó cha còn nói rằng làng du lịch này chỉ dùng tên mẹ để đặt tên, cha ngốc, như vậy cũng không tìm thấy.”

“Các con đến làng du lịch Vũ Sanh?” Trời ạ, ngay tại sản nghiệp của gia đình mình, Sanh thật thích trêu người, ai oán nhìn về phía người vợ đã đùa giỡn anh đến xoay mòng mòng, nhưng lại nhận được một ánh nhìn châm biếm khinh thường.

“Pa pa, trò chơi trốn tìm này rất vui nha, tuần sau có chơi nữa không ạ?” Tiêu Tiêu không hề biết những lời này của mình đã khiến nhịp tim của người cha thân yêu bắt đầu đập nhanh hơn. Vui vẻ hỏi pa pa kế hoạch cuối tuần sau.

“Tiêu Tiêu thích trò chơi này à?” thoả mãn nhìn nhìn mồ hôi lạnh mơ hồ rỉ ra trên trán chồng trước, tâm tình vui vẻ mà nở nụ cười: “Bất quá trò chơi mà chơi nhiều quá, sẽ không còn cảm giác mới mẻ nga.”

Lăng Dục Vũ thở phào một hơi, lại trông thấy Duệ Duệ đã tắm xong, ngồi bên cạnh em trai, dạy bảo em: “Tiêu Tiêu, pa pa nói đúng đó, trò chơi mà chơi nhiều quá, sẽ không thú vị nữa” đối với nhãn tình cảm kích và nhẹ nhõm đang toả đến của cha, ý nghĩa bất minh mà cười cười, lại bày tỏ: “Ý tứ của pa pa là một năm chơi một lần thì hay hơn, pa pa, con nói đúng chứ?”

“Đúng, đứa trẻ thông minh”

“Ặc, Duệ Duệ, con thực sự muốn cha mắc bệnh tim sao?” Ai oán nhìn con, trong đầu đã nghĩ cần phải phái nhiều người “bảo vệ” ở trường học và Tiêu gia hơn nữa.

Tiêu Sanh nhìn biểu tình của chồng trước liền biết ngay suy tính trong bụng người kia, bên miệng lấp lánh nét cười, ôm lấy Tiêu Tiêu, xoa miết vùng lông mày bởi vì không được chơi trò chơi mà ủ rũ của Tiêu Tiêu, dịu dàng cười: “Tiêu Tiêu, chúng ta cuối tuần sau không chơi trò trốn tìm, chơi trò chơi khác được không?” “Được ạ, pa pa thật tốt!” Vẻ mặt rạng rỡ của Tiêu Tiêu vừa vặn làm nổi bật gương mặt cứng đờ nhất thời chuyển xanh của cha cậu bé, “Sanh, em vừa nói trò chơi khác là chỉ……” Sống lưng bắt đầu lạnh, có dự cảm không lành.

“Lăng tổng tài, thời gian đã khuya rồi, chúng tôi cũng phải nghỉ ngơi rồi, đi thong thả không tiễn, tạm biệt!” Tên này lấy danh nghĩa muốn gặp con, do chạng vạng vẫn ở lỳ đây đến bây giờ vẫn còn không nỡ rời đi, chính mình buộc phải hạ lệnh đuổi khách vậy.

“Sanh, em lại đuổi anh đi nữa rồi, anh hai ngày nay nơi nơi bôn ba để tìm tụi em mà chưa hề chợp mắt, bây giờ anh là ngủ không đủ giấc siêu cấp suy nhược tinh thần a! Anh cứ như vậy lái xe trở về, rất dễ xảy ra chuyện đó, em nhẫn tâm để con trai không có cha sao?”

“Ừm, thế cũng đúng” nhìn vẻ mặt tức khắc hớn hở của chồng trước, xoay người đối quản gia nói: “Chú Lưu, cho người đưa Lăng tiên sinh về nhà.”

“A?”

——————————————–