Hồ Phỉ thấy sư phụ buông
tay, vẫy đám mây lành lôi kéo ta nhảy lên trên.
Sư phụ lạnh lùng nhìn, ta
nhìn ánh mắt người có chút khiếp đảm, cũng liền tùy ý để cho Hồ Phỉ kéo lên đụn
mây, mặc kệ thế nào, vẫn nên rời khỏi trước mới ổn.
Đợi đến ngồi yên ở trên
đụn mây, Hồ Phỉ niệm khẩu quyết, kết quả làm đi làm lại hồi lâu cũng không thấy
động tĩnh, hắn tức giận quay đầu quát sư phụ: "Ngươi đã lớn đến vạn năm
tuổi, khi dễ vãn bối chúng ta vậy là đang tính toán gì, buông ra nhanh
chút."
Sư phụ căn bản không nhìn
hắn, chỉ không nói một lời nhìn ta, ánh mắt của người thâm trầm, như là có một
luồng gió lốc nổi lên ở bên trong.
"Miêu Miêu, nàng
muốn rời khỏi ta?"
Hồi lâu sau, người mới
nói ra vài chữ này. Tay phải người đặt trước ngực, ngón út hơi hơi cong lại, đó
là tư thế bấm tay niệm thần chú. Đám mây ta đang ngồi không thể di chuyển một
chút nào, tuy rằng tu vi sư phụ không bằng trước kia, nhưng so với đứa nhỏ như
Hồ Phỉ, vẫn cách biệt một trời như cũ.
"Miêu Miêu, đừng hờn
dỗi nữa." Người đi về phía ta, tay trái vươn ra muốn nắm lấy tay ta, ta
nghiêng người chuyển một bước, có chút cảnh giác nhìn người.
Tay người chạm đến khoảng
không, sau khi cứng ngắc ở không trung hồi lâu, vẫn như cũ dừng ở trên vai ta.
Người ấn bờ vai ta, vẫn
lặp lại câu đó: "Miêu Miêu, nàng muốn rời khỏi ta?"
Ta kinh ngạc nhìn người,
nơi bả vai bị ấn giống như bị một tòa núi lớn đè xuống, trong lòng ta đau khổ,
suy nghĩ trong đầu cũng hỗn loạn. Hồ Phỉ bên cạnh muốn đá người, kết quả ngón
tay sư phụ hơi hơi động, tư thế đá chân của hắn được duy trì dừng lại ngay tại
chỗ, ngay cả đôi mắt cũng không thể nhúc nhích, lời mắng lúc tức giận bỗng
nhiên cũng bị cắt đứt.
Làn gió trong lành nhẹ
thổi qua, mang theo từng cảm giác mát lạnh. Ta cảm thấy khóe mắt có hơi ươn
ướt, sau khi hít sâu thì đẩy tay người xuống, tiếp đó nhẹ giọng nói: "Nói
đi, sư phụ, ta còn phải làm gì."
Là thủ đoạn gì có thể đổi
Thủy Dạng thượng thần ra? Hoặc là có thể đổi linh hồn của nàng ấy ra? Mấy vị
thượng thần bọn họ biết được thần thuật bí thuật chú pháp viễn cổ đều là những
thứ mà ta không có cách nào lý giải, nhưng ta biết rõ ràng sư phụ tất có mưu
tính.
Ta ngủ vẻn vẹn một trăm
năm.
Lúc trước, lòng ta đã như
tro tàn. Tỉnh lại liền cảm thấy chuyện cũ trước kia giống một giấc mộng dài,
giống như một màng kịch trong thế gian, mà ta chỉ là diễn một đào kép mặt áo
vằn (đóng
vai hề) trong vở diễn đó, tuy rằng diễn
xướng cực kỳ ra sức, lại chỉ bị người ta cười chê. Tay của ta nắm chặt thành
nắm tay, thân mình cũng run nhè nhẹ.
"Sư phụ, người còn
muốn ta làm gì?" Ta ngẩng đầu nhìn người, quá khứ mà ta tận lực lãng quên
đột nhiên hiện lên trong đầu, câu nói của sư phụ lúc linh hồn bị lấy ra, càng
giống như một cái thiết chùy, đánh vào trong lòng ta.
"Miêu Miêu, nàng rời
đi đi, Miêu Miêu, ta biết nàng là người lương thiện nhất ."
Đúng vậy. Ta quả thật rất
thiện lương, nghĩ đến đây ta nở nụ cười, cố nghênh ngang kiêu ngạo hất cằm lên
với sư phụ, "Nếu là người thành tâm thực lòng cầu xin ta, ta sẽ suy nghĩ
đôi chút."
Sắc mặt sư phụ biến đổi,
mày người hơi hơi nhíu lại, môi mỏng nhếch lên, nhìn dáng vẻ này của người,
nghĩ đến mấy lời muốn nói lại cảm thấy cực kỳ khó mở miệng.
Ta cảm thấy ta cũng đoán
được tám chín phần, đúng lúc này, tay người run nhè nhẹ kéo cổ tay ta lại,
"Cầu nàng..."
Ta đột nhiên ra tiếng
đánh gãy lời của người, "Sư phụ, người còn có lương tâm không?"
Người khóa chặt mày, vẻ
mặt hơi có chút khổ sở. Ta nghiêng mặt đi không nhìn người nữa, "Ta từng
đã thật thích người, từng muốn thành thân với người, ta nghĩ người cũng thích
ta ..." Nói tới đây, ta hơi hơi bị ngừng lại, "Cũng không đúng, kỳ
thực ta biết, người luôn luôn thích chỉ Thủy Dạng thượng thần, đối xử tốt với
ta, chẳng qua là xem ta thành Thủy Dạng thượng thần chuyển thế, nhưng cuối cùng
ta vẫn cho rằng, người vẫn sẽ thích ta một chút chứ. Sư phụ, có một chút nào không?"
"Miêu Miêu..."
Giọng nói của sư phụ tắc nghẹn.
Ta không nhìn người, phất
tay đánh gãy lời người, "Hãy nghe ta nói xong đã. Ta luôn luôn ôm một chút
ảo tưởng như vậy, mãi đến khi trong phút chốc linh hồn bị lấy ra kia, khi đó ta
rất đau đớn, nhưng mà đau nhất cũng là câu nói của người, người bảo ta rời
đi."
"Ngươi bảo ta rời
đi..." Ta thì thào lập lại một lần, sau đó quay đầu không hề chớp mắt nhìn
người, ta hít sâu, lạnh lùng nói: "Ta vốn cho rằng bản thân sẽ chết, không
nghĩ tới lại còn sống, tuy rằng đó không phải cơ thể của ta, nhưng ta còn sống,
đã còn sống, ta đã nghĩ bắt đầu lại một lần nữa, sống cho thật tốt. Nhưng Thủy
Dạng thượng thần bị phong ấn, cho nên, người đối xử tốt với ta như vậy, rốt
cuộc là muốn ta làm gì? Đi đến Tỏa Yêu Tháp đổi cho Thủy Dạng thượng thần ra?
Yêu ma kia lại biết phương pháp huyết tinh đổi hồn như vậy, có phải người cũng
muốn ở mở trận bên ngoài Tỏa Yêu Tháp, làm cho ta cùng Thủy Dạng thượng thần
trao đổi linh hồn?"
Ta càng nói càng nhanh,
cuối cùng nhưng lại biến thành tiếng gào thét, đợi đến khi thét xong, ta mới
chú ý tới sắc mặt sư phụ trắng xanh, đột nhiên người ôm ta vào trong lòng, tay
phải giữ lấy cằm ta, sau đó hung hăng hôn lên. Môi ta bị hàm răng của người
chạm vào, vừa tê dại vừa đau đớn.
"Miêu Miêu..."
Tay kia của người đặt ở sau đầu ta, trong cổ họng phát ra âm tiết mơ hồ. Ta chỉ
cảm thấy trong đầu như bị khuấy thành hồ tương, hoàn toàn không có cách nào suy
nghĩ.
"Miêu Miêu..."
Hắn lại mơ hồ nỉ non, ta theo bản năng ‘ừ’ một tiếng, kết quả đầu lưỡi của
người lọt qua hàm răng ta, thuận thế tiến vào trong miệng.
Ta trừng lớn mắt nhìn
người, thân thể cứng ngắc thành một đầu gỗ. Lúc này ta đã không cách nào có thể
suy nghĩ, cũng đánh mất năng lực hành động, chỉ có thể cảm nhận được, tim mình
đang ‘bùm bùm’ kinh hoàng, như là muốn bật ra khỏi cổ họng.
Hồi lâu sau, người mới
buông ta ra, ta còn chưa nhả ra một hơi, đã bị người ôm, đầu ấn vào cổ người.
"Miêu Miêu, cầu xin
nàng..." Người dồn dập tiếng hít thở dừng ở trong lỗ tai ta, ta vươn hai
tay đẩy người ra, trong lòng chỉ cảm thấy có chút ghê tởm, thế nhưng còn dùng
sắc dụ sao? Vừa rồi ta thế nhưng bị người làm cho u mê.
"Cầu xin
nàng..."
"Đừng rời khỏi
ta."
Sư phụ nói cho hết lời,
ta sững sờ ở nơi đó, hai tay còn vẫn duy trì tư thế đẩy người.
Hồi lâu sau, ta mới run
run rẩy rẩy mở miệng, hơn nữa vừa nói, liền thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi,
"Người, người, người có ý gì?"
Sư phụ buông ta ra,
"Miêu Miêu, chúng ta thành thân, có được không?"
Ta lảo đảo lui về phía
sau nửa bước, nét mặt cảnh giác quan sát người, "Rốt cuộc người muốn làm
gì?"
Sư phụ cười chua chát,
"Miêu Miêu, nàng không tin tưởng ta như vậy sao?"
Ta theo bản năng gật gật
đầu, di chuyền một chút về bên cạnh Hồ Phỉ đang bị định giữ, sau đó ta liền
nhìn thấy sư phụ đột nhiên cười to, người ngửa đầu nhìn trời, sau đó cười điên
cuồng không ngừng, chẳng qua một lúc sau tiếng cười kia đứt quãng, vỡ vụn thành
âm thanh kỳ lạ.
Sau một lúc lâu người mới
bình tĩnh lại, "Miêu Miêu, nàng sẽ không bao giờ tin ta nữa ?"
Ta cực kỳ do dự, tuy rằng
thoạt nhìn người vô cùng đau khổ, mà bây giờ tâm trí ta kiên định, quyết sẽ
không bị dễ dàng bị lay động, chỉ là, rốt cuộc muốn tin hay không?
"Ta... Ta bất quá
chỉ là một cây lúa nước sống ba trăm năm, sao lại được lão phượng hoàng mấy vạn
năm coi trọng." Ta nhẹ giọng nói, sau đó thoáng nhìn qua Hồ Phỉ,
"Người, người có thể cởi bỏ cấm chế cho hắn không, mặt hắn đều đỏ lên
rồi."
Ta vẫn chưa thấy rõ sư
phụ có động tác gì, lại phát hiện Hồ Phỉ đột nhiên có thể động đậy rồi, hắn
nhào tới phía ta, giọng nói vội vàng, "Miêu Miêu, nàng không sao
chứ!"
Ta lắc lắc đầu, bây giờ
ngoại trừ môi có chút tê dại, trong lòng có một chút rung động, cũng là không
có chuyện gì khác.
"Đi!" Hồ Phỉ
thúc giục đụn mây bay lên, mà trong lòng ta cảm thấy là lạ, như là bị cái gì
lắp đầy, khiến cho ta thở hồn hển, giữa không trung, ta quay đầu nhìn thoáng
qua, sư phụ xoay người đứng ở nơi đó, lúc trước ta tựa hồ nghe đến một hai
tiếng ho khan, mà hiện tại, ta nhìn thấy người ho ra một ngụm máu tươi.
Ta không cần nghĩ ngợi,
nhảy xuống đụn mây, "Sư phụ người làm sao vậy?"
Người ngẩng đầu nhìn ta
một cái, khóe miệng cong lên một nụ cười đạm, sau đó cả người mới ngã xuống
đất.
...