Trong lòng ta lo sợ bất
an, bàn tay ở trong đầm nước, nhất thời cũng quên lấy ra, không nghĩ đến chuyện
rút ta đến khi ta muốn rút, lại không rút ra được .
Nước trong đầm tựa như
biến thành băng, mà tay của ta đã bị đông cứng bên trong.
Ta vận chân khí trong cơ
thể, muốn phá vỡ khối băng, kết quả khối băng không hề phản ứng, ta quan sát
kỹ, phát hiện rõ ràng đó cũng chẳng phải khối băng, càng giống như một mặt
gương.
Tay của ta bị kẹt trong
gương.
Trong lòng ta hoảng hốt,
hai tay dùng sức muốn tránh thoát, không ngờ là khi ta dùng một chút lực, trong
gương đột nhiên sinh ra một lực lớn hơn, như muốn kéo cả người ta vào bên
trong, ta lập tức không dám động nữa, chỉ yên lặng ngồi ở nơi đó.
Nếu là gương, vậy vật ấy
chẳng lẽ là thiên địa Hiên Viên kính? Lời đồn gương này là thần vật thượng cổ,
dĩ nhiên có linh trí, có lẽ có thể nói chuyện với nó không chừng?
Nghĩ thông suốt điều này,
ta miễn cưỡng quỳ xuống, đập đầu về hướng gương.
"Thiên địa Hiên Viên
kính, tùy ý đến thăm hỏi, thật có lỗi, chỉ là ta muốn biết tung tích đứa con
người bạn đã mất của ta thất lạc nơi đâu, mong người chỉ điểm."
Gương không có chút phản
ứng, ta lại dập đầu về phía gương.
"Cứu người một mạng
còn hơn xây bảy tầng tháp, đứa trẻ mới sinh kia bị yêu ma bắt đi sống chết chưa
rõ, xin người chỉ điểm phương hướng, cho ta đi cứu nó." Nói tới đây, ta
liền nghĩ đến dáng vẻ sắp chết của Cẩm Văn, đôi mắt nhất thời đau xót, nước mắt
cũng lăn dài xuống, ta lại ‘oành oành’ dập đầu, chỉ mong gương này có thể cảm
nhận được thành ý của ta, chỉ cho ta tìm được đứa con của Cẩm Văn.
Cũng không biết dập đầu
bao nhiêu lần, ta chỉ cảm thấy bản thân đã đầu váng mắt hoa, trán vô cùng đau
đớn, nhìn chiếc gương kia một cái, rõ ràng phát hiện lúc này tóc ta đã tán
loạn, trán sưng đỏ xướt da, hơn nữa còn thấm máu.
Chẳng lẽ đây không phải
là thiên địa Hiên Viên kính? Đáng tiếc thứ nhất pháp thuật của ta không tinh,
thứ hai kiến thức thiển cận, lại không nhớ chút gì về kiếp trước, đương nhiên
không cách nào nhận ra, hơn nữa bây giờ ta cũng không có cách nào rút hai tay
ra, chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc nhất...
Ta không biết bản thân đã
dập đầu đến lần thứ mấy, chỉ nhìn thấy trên gương mặt kia, đã dính đầy vết máu.
Ngay lúc ta đang chán
nản, đột nhiên phát hiện mặt gương hơi hơi chấn động một chút. Bề mặt gương
kính bỗng nhiên trở lại thành nước, mà máu của ta bắt đầu từ từ lan ra trong
làn nước kia, theo từng vòng sóng nước mà nhuộm màu, lan ra, giống như một đóa
huyết hoa từ từ nở ra trên mặt nước.
Ta trợn mắt há hốc mồm mà
rút hai tay ra khỏi làn nước, ngay sau đó liền nhìn thấy vết máu biến mất hoàn
toàn trên mặt nước, tựa hồ có người nói nhỏ bên tai, ta dựng thẳng lỗ tai lên
lắng nghe nhưng cũng không nghe rõ là nói cái gì, cuối cùng, chỉ nghe một tiếng
thở dài yếu ớt.
Trên mặt nước, xuất hiện
một bức tranh.
Đó tựa hồ là thành trấn
nhân gian, một hàng ba người đi vội vàng, trong đó có một nữ tử đang bế một đứa
trẻ sơ sinh, mà người mặc áo xám bên cạnh nữ tử đó bỗng nhiên quay đầu thoáng
nhìn qua, ánh mắt âm lãnh kia khiến cho ta không khỏi sợ run cả người.
Người nọ ta biết rõ, đó
chính là yêu ma đã đả thương ta ở nhân gian.
Hay là đứa trẻ kia chính
là con của Cẩm Văn?
May mắn còn sống, chỉ là
yêu ma này đang bế con của Cẩm Văn đi là muốn làm cái gì đây? Ta thì thào nói
nhỏ, không ngờ vừa dứt lời, liền phát hiện hình ảnh trên mặt nước biến đổi.
Lần này, trên đó chỉ có
gương mặt của đứa trẻ đang được yêu ma kia bế trong lòng. Tay chân đứa trẻ cứng
ngắc, sắc mặt xanh tím, nhìn không ra chút hơi thở của sự sống. Trong lòng ta
căng thẳng, chẳng lẽ đã chết ?
Tựa hồ biết suy nghĩ của
ta, mí mắt đứa trẻ kia đột nhiên mở ra, ta lập tức kinh hô ra tiếng, trong đôi
mắt, căn bản không có đồng tử. Mặc dù kiến thức của ta nông cạn, nhưng cũng
biết đứa trẻ mới sinh kia đã bị độc thủ. Nữ ma kia lấy tay xoa gò má đứa trẻ sơ
sinh, sau đó nàng ta hơi hơi ngẩng đầu, cười rạng rỡ. Chỉ là nụ cười kia lạnh
lẽo không hề có độ ấm, như là một lưỡi kiếm sắc bén đâm vào trong lòng ta.
Ta lui về phía sau hai
bước, suýt nữa ngã ngồi đến trên đất.
Đứa con của Cẩm Văn đã
chết, mà đám yêu ma kia ôm thi thể của nó, không biết có âm mưu gì...
Hai tay ta ôm bả vai,
nguyện vọng lúc còn sống của Cẩm Văn, mà ta cũng không có thể thực hiện thay
nàng ấy, bây giờ ngay cả xác của con này ấy cũng không thể bảo toàn, ta thật sự
là vô dụng!
Hiện tại nên làm cái gì
bây giờ?
Ta lo lắng trùng trùng
không biết bắt đầu làm gì nữa, trong lúc mờ mịt không biết làm sao, lông chim
trong tay áo đột nhiên rơi xuống, bị gió thổi qua, liền bay vào trong đầm nước.
Ta vội vã chạy theo, lông
chim bị nước làm ướt, toàn bộ lông vũ mềm như nhung kia đều dán dính với nhau
úp dài theo cọng lông, ta không khỏi nghĩ đến dáng vẻ toàn thân sư phụ ướt đẫm,
nhất thời nhếch miệng cười, chẳng qua tâm trạng bây giờ thật buồn khổ, nhìn mặt
nước, ta nhìn thấy nụ cười của mình còn khó coi hơn so với khóc.
Không biết là bị mau xui
quỷ khiến hay là vì lý do gì khác, ta bỗng nhiên quỳ xuống, nói nhỏ với đầm
nước kia: "Thiên địa Hiên Viên kính, ngươi có biết hồn phách của Thủy Dạng
thượng thần bây giờ ở nơi nào?"
Ta liều chết nhìn chằm
chằm mặt nước kia.
Sóng nước nhẹ nhàng lay
động, chân ta như nhũn ra, chỉ cảm thấy trái tim mình thắt chặt.
Trên mặt nước, lại xuất
hiện ba yêu ma kia.
Ta ngẩn ngơ, hay là cơ
duyên của ta chỉ có một lần? Thiên địa Hiên Viên kính chỉ trả lời ta một vấn
đề? Đang trong lúc buồn bực, hình ảnh bắt đầu chuyển đổi, khoảng cách kéo gần
lại, ta nhìn thấy bình Tử Sa trong tay người mặc áo xám.
Trên mặt nước, một đôi
tay tái nhợt, ở nhẹ nhàng chạm vào vuốt ve bình Tử Sa kia. Ta tựa hồ nghe được
có người ở gọi, "A La, A La..." Lông chim trong tay không biết từ khi
nào rơi vào trong nước, bồng bềnh trôi nổi trên mặt nước, sóng nước dập dờn,
hình ảnh cuối cùng biến mất không thấy.
Ta vẫn quỳ ở nơi đó như
cũ, trong đầu trống rỗng.
Nếu như ta là Thủy Dạng
thượng thần chuyển thế, trên mặt nước đương nhiên sẽ hiện ra chỗ của ta. Mà
hiện thời, trên mặt nước hiện ra cũng là bình Tử Sa kia, mặc dù ta muốn lừa
mình dối người, cũng tìm không ra lý do gì.
"Đúng, đây không là
thiên địa Hiên Viên kính, khẳng định không phải!" Ta đứng lên, lớn tiếng
nói: "Yêu nghiệt phương nào, dám nhiễu loạn tâm trí của ta, mau chóng hiện
ra phân cao thấp với ta!"
"Ngươi mau ra
đây!"
Bên trong hố sâu, chỉ
vọng lại giọng nói của ta, một lần lại một lần, khiến ta cảm thấy vô cùng chói
tai.
"Là giả, nếu ta
không là Thủy Dạng thượng thần chuyển thế, vì sao có thể được tảng đá đồng ý
cho vào phủ đệ của Thủy Dạng. Nếu ta không là nàng ấy, vì sao có thể tinh thông
pháp thuật thủy hệ, nhất định là sai rồi, nhất định là sai rồi..."
Ta như con ruồi bọ không
đầu di chuyển lung tung trong hố sâu đó, không biết được té ngã bao nhiêu lần,
cũng không có tìm được cửa ra. Có lẽ phía dưới đầm nước chính là đường ra, nghĩ
đến đây, ta vọt tới bên đầm nước, lập tức nhảy xuống, cũng không nghĩ rằng nước
rất cản, chỉ tới mắt cá chân của ta. Rõ ràng thoạt nhìn thật sâu thẳm, khó nhìn
thấy đáy a...
Vì sao như vậy?
Ngay lúc lòng ta đang
hoảng loạn, bên tai lại xuất hiện một tiếng thở dài.
"Ngươi vốn cũng
không tâm ma, cũng không ngờ ở chỗ này sinh ra ma chướng."
"Ai, ai đang nói
chuyện?" Ta nhìn bốn phía xung quanh, giống như chim sợ cành cong.
Lòng bàn chân đứng trong
nước lạnh lẽo, hơi lạnh theo chân mà dâng lên, toàn thân ta không ngừng phát
run, dù cho dùng linh khí hộ thể cũng không hề có tác dụng.
Hay là lần này vào núi,
ta sẽ không thể trở về?
Ta từ từ ngồi xuống bên
cạnh hồ nước, nhìn mặt nước yên lặng không nói gì, không biết qua bao lâu, ta
đạp một cái trong mặt nước nhẹ giọng nói, "Thiên địa Hiên Viên kính, người
có biết, rốt cuộc Viêm Hoàng Thần Quân người yêu ai?"
...
Thật lầu sau mà mặt nước
không hề có động tĩnh, ta càng ngày càng lạnh, mí mắt cũng là càng ngày càng
nặng.
"Ta có khả năng biết
mọi chuyện trên trời dưới đất, nhưng không cách nào thấy rõ lòng dạ của con
người."
Đây là câu nói cuối cùng
mà ta nghe được trước khi rơi vào hôn mê.