Tiên Phong Đạo Thê

Chương 18: Nhân gian




"Miêu Miêu."

Má của ta không biết vì sao mà đỏ ửng, tim đập như trống đánh, giờ phút này nghe sư phụ gọi, trái tim nhỏ suýt nữa muốn bật ra khỏi cổ họng, cảm giác kỳ lạ này khiến ta hơi có chút hoảng hốt, sau khi ấp a ấp úng trả lời thì đứng lên rụt rè sợ hãi chạy ra phía sau sư phụ.

"Sư phụ có việc vẫn phải lên núi, trên Linh Sơn ẩn giấu vô số nguy hiểm, không thể mang ngươi theo, ban đêm ta đã dùng con diều truyền tin, cầu Thái Thượng Lão Quân bảo dược đồng mang Tị Hàn đan (đan thuốc chống lạnh) đến đây, phỏng chừng sáng sớm ngày mai có thể đến, hôm nay trước hết chịu ủy khuất một chút." Sư phụ đã xoay người lại, kề sát gần ta, chóp mũi của ta suýt nữa chạm đến cằm của hắn, tim đập mạnh, ta rụt đầu lại, đơn giản chỉ có khoảng cách một ngón tay, rất giống như đang chôn ở trong lồng ngực của sư phụ.

"Lúc đó không nghĩ tới ngươi cùng đến, cũng chưa để ở trong lòng, thật sự chưa có an bày thỏa đáng, Miêu Miêu sẽ không trách ta chứ!"

"Sẽ không, sẽ không!" Ta ‘vèo’ một cái ngẩng đầu liên tục xua tay, "Là bản thân ta bất tài ngu dốt ngay cả pháp thuật đơn giản cũng học không xong, sư phụ người đừng ghét bỏ ta!" Bởi vì lúc này ta ngẩng đầu, dư quang khóe mắt thoáng nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Lưu Diễm tiên tử ở cửa, lúc trước nàng ấy rất là tức giận trách mắng chúng ta, mà sư phụ hoàn toàn không quan tâm đến nàng ấy, lúc này bị chúng ta gạt sang một bên không thèm nhìn ngoài cửa, càng tức giận đến mặt không có chút máu, ngực phập phồng kịch liệt, đối diện với ta, ánh mắt sắc bén kia, hình như muốn vọt đến xé nát ta ra, ta sợ tới mức run run, lại hơi co người, lấy sư phụ để che tầm mắt với nàng ấy.

Sư phụ ẩn chứa sự giận dữ nói, "Ta làm sao có thể ghét bỏ ngươi!" Ta hơi hơi ngẩng đầu, liền nhìn thấy trong đôi mắt của sư phụ lộ ra ánh sáng nhu hòa, bởi vì quá mức dịu dàng lại mang theo làn nước mờ nhạt, giống như là hồ nước sâu màu xanh thẳm, làm cho người ta nhịn không được mà say mê trong đó, ta có chút ngẩn ngơ, chắc là dáng vẻ ngây ngẩn khiến cho sư phụ bật cười, nụ cười kia, đó là một đóa hồng mai nở trong trời băng đất tuyết, tuyệt đẹp đến say lòng người. Ta còn đang thán phục, sư phụ lại đưa tay vuốt nhẹ chóp mũi của ta, "Khờ quá, chờ ta trở về!"

Ta cứng ngắc.

Sư phụ xoay người đi tới cửa, hình như thì thầm vài câu với Lưu Diễm tiên tử ở bên cạnh, chỉ thấy Lưu Diễm tiên tử kia phát ra một tiếng thét kinh hãi, "Làm sao có thể!" Sau đó nàng ấy lại nhìn ta một cái, ánh mắt phức tạp kia, giống như giận giống như kinh ngạc, khiến ta không hiểu ra sao, sau một lát, nàng ấy lại mỉm cười, hình như thở phào nhẹ nhõm, "Thì ra là thế, theo ý ta, vẫn là tìm Hiên Viên kính trước đi, rồi kết luận sau!"

Sư phụ bọn họ lại rời khỏi, Tuyết Vực đợi sau khi bọn hắn đi rồi mới bưng chậu than vào nhà, nhìn ta với dáng vẻ muốn nói lại thôi. Ta vốn đang tâm thần không yên, đương nhiên cũng không có cách nào bận tâm đến hắn, vì thế không nói gì, cuối cùng ngồi buồn tẻ một ngày một đêm.

Đợi đến sáng sớm ngày thứ hai, cửa phòng bị ai một cước đá văng ra, gió lạnh thổi vào, ta cùng với Tuyết Vực kia mới cùng nhau đứng lên, quay về hướng người ở ngoài phòng."Chắc là dược đồng đến đó!" Tuyết Vực dụi dụi mắt, nói thầm.

Ta đang bị đông lạnh, nghe được lời này trong lòng nhảy nhót, vội vàng nhảy bật đi ra ngoài, kết quả người ở ngoài cửa là dược đồng gì chứ, rõ ràng là tiểu bá vương Hồ Phỉ kia, trán ta giật giật, liền than thở hai tiếng ‘xúi quẩy’.

Lần trước hắn đánh ta một quyền, ta còn chưa trả thù hắn, lúc này tìm tới cửa, chẳng lẽ là muốn đến đánh luôn mắt trái của ta, hay là muốn đánh mắt phải, hừ, ta nhất xắn tay áo, ‘ta niệm tình ngươi tuổi nhỏ không hiểu chuyện cho nên không so đo với ngươi, như hôm nay còn đánh, xem ta giáo huấn ngươi như thế nào, cho ngươi hiểu được cái gì là tôn kính người lớn tuổi hơn mình!’ Ta căm giận suy nghĩ.

"Cốc Miêu Miêu!" Hồ Phỉ kia thấy ta, đôi mắt ‘vèo’ một cái hơi sáng rỡ, tựa hồ còn ẩn ẩn lộ ra lục quang. Ta hơi có chút run rẩy, nhỏ giọng hỏi Tuyết Vực, "Hồ ly ăn cỏ sao?"

Tuyết Vực còn chưa trả lời ta, Hồ Phỉ đã bật đến trước mặt ta, mấy ngày không gặp, hình như lại cao hơn một chút. Ta vội vã lui về phía sau một bước, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn, sợ hắn lại đánh ta một quyền.

"Gọi ngươi đấy, thái độ của ngươi là có ý gì!" Hồ Phỉ hừ một tiếng, không coi ai ra gì ngồi kế cái bàn, tự rót chén trà, mà chén trà kia, cũng là của ta vừa mới dùng qua.

Ta vội vã quát bảo hắn dừng lại, nào ngờ bị trách cứ chửi mát, "Một ly trà cũng luyến tiếc, keo kiệt quá đi, ngươi luyến tiếc, cái này ta cũng không cho ngươi!" Nói xong, hắn lấy ra một cái bình sứ từ trong tay áo, duỗi tay đưa ra trước mắt ta mà quơ quơ, vẻ mặt đắc ý." Tị Hàn đan a, ngươi muốn hay không?"

Sư phụ không phải nói cử dược đồng mang đan đến sao? Thế nào người đến lại là Hồ Phỉ? Ta đang rét lạnh vô cùng, tuy rằng kinh ngạc, lại vẫn đưa tay qua tiếp nhận bình sứ, cũng không ngờ Hồ Phỉ lại nhanh rụt tay về, "Muốn à, gọi ta một tiếng Ca Ca đi!"

Suýt nữa ta đã phun ra một búng máu.

Vốn định quát lớn hắn càn quấy, ta lớn hơn hắn gần ba trăm tuổi, thế nhưng lại đưa ra yêu cầu như vậy, đùa giỡn cái gì! Ngay sau đó lại suy nghĩ lại, nếu ta tranh chấp với hắn, ngược lại có vẻ bản thân mình không biết phân biệt lớn nhỏ, cố cắn răng lùi về bên chậu than mà ngồi xuống, không quan tâm hắn.

Thấy ta không hé răng, Hồ Phỉ nhất quyết không tha, chạy đến bên cạnh chậu than ngồi xổm xuống, "Này, nếu ngươi không cần?" Ta liếc khinh thường hắn, xoay đầu đi, giả vờ như không nghe thấy.

"Này, ta đang nói với ngươi đó!" Hồ Phỉ đưa tay nắm lấy cánh tay của ta, ta thật sự tức giận cực kỳ, liền đạp hắn một cước, trên áo choàng màu xanh đen của hắn để lại một dấu giày dính bụi.

Chờ sau khi đạp xong, ta lại âm thầm buồn bực bản thân mình dễ kích động, hắn lại đến quấy rầy ta, liền thở dài nói, "Ta cũng không chấp nhặt với đứa trẻ nhỏ như ngươi, ngươi thế nào lại không nghe lời như vậy, nhớ đến lúc ta lớn bằng tuổi ngươi bây giờ, ở dưới đáy biển, ta sống rất có quy củ đó!" Điều ta nói đều là sự thật, khi đó mỗi ngày ở đáy biển bị Cửu Anh đe dọa, bị Mặc Tương khi dễ, khiến cho ta nghe lời một cách ngoan ngoãn, bình thường có thể giả chết liền tuyệt đối sẽ không động đậy nhiều, nào có giống như Hồ Phỉ ồn ào như vậy!

Ta vốn tưởng rằng Hồ Phỉ sẽ hiểu rõ một chút về thiện ý của ta, nào ngờ hắn lại dựng lông, vì thế mắt phải của ta lại chịu độc thủ một cách thê thảm, lúc hai mắt đẫm lệ, Tuyết Vực thế nhưng chỉ ở một bên cười nhạo, ta thương tâm sâu sắc, lại bởi vì lạnh mà run run, đang lúc uất ức khó chịu mà nhớ đến sư phụ, bị một tiếng gầm của Hồ Phỉ mà chấn động đến ngẩn ngơ!

"Cốc Miêu Miêu!"

"A?" Miệng mở ra, liền cảm giác có cái gì nhét vào trong miệng ta, vào miệng thì liền tan ra, vừa mới nuốt xuống, thì có dòng nước ấm mạnh mẽ chảy khắp xương cốt tứ chi, chỉ một thoáng liền giải nỗi khổ bị đông lạnh của ta.

Hồ Phỉ nắm cái bình, trưng bộ mặt thối ra trước mặt ta, than thở nói, "Kêu một tiếng ca ca thì có sao đâu, ngươi xem bây giờ ta cao hơn ngươi! Ta mới không phải đứa trẻ nhỏ!"

Ta ấm áp liền mệt mỏi chỉ muốn ngủ, không muốn để ý hắn. Sau đó hắn đứng chắn trước cửa, ta đi ra không được, đành phải nhìn về phía Tuyết Vực xin giúp đỡ, kết quả, hắn thế nhưng đang ngủ gật ở bên bàn, ta yên lặng trợn trừng mắt, thầm nghĩ Tuyết Vực quả nhiên không đáng tin cậy.

"Miêu Miêu, ngươi có biết những tiểu tiên giống như ngươi muốn rời khỏi thiên cung một lần có bao nhiêu khó khăn không?" Nét mặt của Hồ Phỉ đứng đắn nói.

Rất khó sao? Kỳ thực ta cũng không nghĩ tới, rất là hoài niệm chiếc giường ở Nguyên Hoàng cung a!

"Lần này khó mà có cơ hội ra được, không bằng chúng ta ra ngoài dạo đi!" Hồ Phỉ nháy mắt, lông mi thật dài chớp chớp, khiến ta không khỏi nghĩ tới cây quạt của Mặc Tương.

Không đợi ta trả lời, hắn lại tiếp tục nói, "Ta dắt ngươi đi nhân gian có được không?"

Ta vốn định trả lời hắn rằng nơi nào ta cũng không muốn đi, nào ngờ nghe được hai chữ “nhân gian”, lại do dự .

Lúc này thổ thần ngủ gật kia cũng mở mắt , "Tốt tốt, mang về cho ta chút thức ăn ngon, đồ chơi vui, ta bị bắt ở chỗ này cũng ngột ngạt chết rồi!"

Ta thừa nhận ta có chút tâm động, nhưng mà ta vụng trộm chạy đi chơi, làm thế nào để ăn nói với sư phụ? Nếu trở về không thấy ta có nổi giận hay không? Ta hơi có chút lo lắng, sau đó thổ thần cam đoan với ta, nói là sẽ nói rõ ràng với sư phụ của ta, lại nói thời gian sư phụ bọn họ vào núi không xác định được, lần này chắc khoảng bảy tám ngày, bảo ta yên tâm đi chơi.

Sau khi ta do dự một phen, cuối cùng không chịu được sự cám dỗ của phàm trần kia, ngồi trên pháp khí của Hồ Phỉ, theo hắn một đường thẳng đến nơi có người ở.