Tiên Pháp Đạo Kinh

Chương 9: 9: Loạn Đả Cân Kinh





Ngay ngày hôm sau, bốn người cùng nhau bắt đầu hành trình mấy trăm dặm đến Ứng Thiên Tông.

Tuyết Liên cùng lão Tiếu và a Đào ngồi trong xe, còn Phá Thiên thì giống như những thị vệ khác cưỡi chiến mã đi bên cạnh.
Từ cảnh nội ra đến cảnh ngoại Huyền Long thành, Phá Thiên nhận thấy được sự sầm uất của phố xá nơi đây.

Nếu đem sự thịnh vượng nơi này so với chốn quê nghèo của hắn thì có thể nói cách biệt một trời một vực, hoàn toàn không cách nào bì nổi dù ở bất kỳ phương diện nào.
Tuy nhiên ở Huyền Long thành cũng giống như các quận thành khác, càng xa trung tâm dân cư càng thưa thớt, cuộc sống người dân càng khó khăn.

Hơn nữa Phá Thiên từng nghe nói nạn dân ở Hắc Long thành lánh nạn tá túc ở khắp các quận thành khác, bây giờ tận mắt chứng kiến cảnh bọn họ lem luốc, sống lay sống lắt qua ngày cũng vạn phần thương cảm.

Những lần đó đều do Phá Thiên tự bỏ tiền túi ra bố thí, tuy số tiền không nhiều nhưng ít nhất có thể cho bọn họ một bữa no bụng.
Dọc đường đi, qua mấy trạm nghỉ chân, bốn người bọn họ đều tranh thủ đi dạo khắp nơi, nào là quán ăn, nào là tiệm vải vóc, nào là phố đồ cổ...!Đại tiểu thư Hàn gia đâu có thiếu tiền, cho nên hễ thích cái gì thì ăn cái đó, thích cái gì thì mua cái đó.
Ở trong Hàn gia phủ, Tuyết Liên đã quen sống trong cảnh không thiếu thốn thứ gì.

Bây giờ ra ngoài, đồ đạc không thể mang theo hết được, lúc này mới lộ ra tính tình hoang phí của mình.

Chỉ chưa đầy một ngày đường, đồ đạc nàng mua đã đủ chất đầy một cái rương lớn.

Ai nấy nhìn nhau thở dài, đồ đạc đã nhiều nay còn nhiều hơn, bọn họ phải hao tâm tốn sức nữa rồi.
- Mới một ngày đã như vậy, tính một tuần thì thế nào? Có khi lại phải sắm thêm một chiếc xe ngựa mới chuyên chở đồ mất thôi, lão Tiếu bất lực than thở.
Bất quá ngoài lão ra thì ở đây không ai dám phàn nàn nửa câu, mặc nàng tiêu pha thế nào tùy thích.

Đáng nói nhất là khắp nơi trong Cửu Chân quận, các chủ sạp quán thấy xe ngựa của Hàn gia phủ liền hô giá lên cao thêm một phần, còn liên tục thổi phồng về giá trị của món hàng mình rao bán hòng kiếm thêm chút ít.
Ấy vậy mà Hàn đại tiểu thư này không những không phản đối, ngược lại còn tiêu tiền như nước, nói là phá gia tử cũng không sai.

Lão Tiếu thấy, Phá Thiên cũng thấy, cũng nhiều lần cố tình nhắc nhở nàng, bất quá lần nào lần đó đều không có tác dụng gì, ngược lại còn khiến nàng cảm thấy hình như bản thân vẫn còn chưa mua đủ.
Đối với dân chúng dọc đường mà nói, chỉ cần nhìn thấy ba chữ Hàn gia phủ thì lập tức tránh sang một bên nhường đường, cho nên đoạn đường đi qua các quận thành rất suôn sẻ.
Cũng không lấy làm lạ, dân chúng thì chỉ là dân chúng, có ai dám đắc tội với các vị thành chủ quyền cao chức trọng cơ chứ.

Chỉ cần một lời nói cũng có thể khiến cho bọn họ nhà tan cửa nát, ngay cả thân quyến cũng chịu vạ lây.

Huống hồ thời gian gần đây số lượng xe ngựa đề biển như vậy qua lại không ít, cho nên việc cẩn trọng trong đi đứng và lời ăn tiếng nói đã trở thành thói quen hàng ngày.
Phá Thiên cưỡi ngựa băng qua không biết mấy trăm dặm đường, quãng đường đi qua không chỉ giúp hắn mở mang tầm mắt, còn gián tiếp dạy cho hắn bài học về bản chất nhân thế.

Trên đường đi, không biết có bao nhiêu cặp mắt lớn nhỏ hướng về phía chiếc xe ngựa có đính mấy chữ to "Hàn Gia Phủ" mà trầm trồ.

Ngay cả một gia nhân quèn như hắn ấy vậy cũng nhận được vô số ánh mắt ngưỡng mộ và ao ước của dân chúng bốn phương.
Quyền lực, tiền bạc, hai chữ này đã đi theo Phá Thiên từ nhỏ đến lớn, trước đây chính là nỗi ám ảnh của hắn, bây giờ lại là sự động viên đối với hắn.
Một tuần chóng vánh trôi qua, hôm nay đã là ngày thứ tám đi đường, bốn người từ sớm đã rời khỏi địa phận của Cửu Chân quận Cửu Châu thành.

Ngang qua một tiệm sách nhỏ ven đường, thực tế chỉ là ông lão với mấy cuốn sách cũ nát bày ra trên lề đường, ông lão đang loay hoay sắp xếp mấy cuốn sách bị khách hàng xáo trộn, xem dở không mua rồi phàn nàn.
Trước đây Phá Thiên không mấy hứng thú với sách vở, bởi hắn không phải người văn hay chữ tốt, đọc sách chữ hiểu chữ không.

Nhưng hôm nay chẳng hiểu sao khi gặp phải ông lão cùng đám sách cũ này hắn lại xuất hiện cảm giác hứng thú lẫn tò mò.
Cũng không phải vì ông lão kia kỳ quái hay vì đám sách cũ này chắc chắn có giá rẻ, mà một phần vì thời gian sống chung với Tuyết Liên hắn đã đọc được không ít tựa sách, trong sách có ghi lại nhiều lời văn ý thơ rất xúc động lòng người.

Hắn trước nay ăn nói vụng về, bây giờ ra ngoài hẳn nên đọc sách nhiều hơn, trau dồi ngôn từ một chút cũng tốt, tránh cho đến khi bái sư điển tịch công pháp đọc không hiểu thì khổ.
Phá Thiên đảo mắt nhìn quanh một hồi, ánh mắt hắn rơi vào cuốn sách cũ có dòng chữ mờ mờ ghi bốn chữ "Loạn Đả Cân Kinh", đáy mắt bỗng sáng lên một tầng linh quang rồi tắt lịm.

Phá Thiên dụi dụi mắt nhìn kỹ lại một lượt, phát hiện cuốn sách kia căn bản không có gì khác thường, có thể do bản thân hoa mắt mà thôi.

Chỉ là lúc này trong lòng Phá Thiên bỗng dưng phát sinh một loại cảm xúc khó tả, tựa như cuốn sách này nên thuộc về hắn, nói hắn phải chiếm lấy nó vậy.
- Này tiểu tử, ngươi muốn mua cuốn nào?
Ông lão bán sách dùng giọng điệu trịch thượng mời chào, trong lời nói hàm chứa ý tứ đây lại là một vị khách qua đường nữa.

Phá Thiên theo đó ngẩng đầu nhìn lên, bất giác nhìn vào đôi mắt sáng như sao của ông lão, cảm thấy bản thân non nớt bé nhỏ vô cùng.

Hắn cũng nhìn ra thần thái bên trong đôi mắt khác biệt hoàn toàn với dung mạo già nua bên ngoài của lão, chốc chốc ngượng ngùng chỉ tay vào cuốn "Loạn Đả Cân Kinh" rồi nói:
- Chính là nó.
Ông lão đưa mắt nhìn Phá Thiên một lượt, trong bụng không biết đang suy nghĩ cái gì, sau một hồi lâu mới thấy lão phản ứng lại, lão nói:
- Được thôi.
Lão đưa tay với lấy cuốn sách cũ rồi quẳng về phía Phá Thiên, nói:
- Thấy ngươi còn trẻ, ta chỉ tính ngươi ba đồng.
- Hả?
Phá Thiên hô lên một tiếng, nghe thấy lời ông lão nói liền mặt mày biến sắc.
- Ta có nghe nhầm không? Tận ba đồng một cuốn sách nát này ư? Cuốn này ở chỗ ta bình thường ngay cả một hào cũng không đáng.
Bất quá Phá Thiên chỉ nghĩ trong bụng chứ không dám nói ra thành tiếng, chỉ khẽ nhìn lại cuốn sách trong tay, lặng lẽ nuốt ực một ngụm nước bọt xuống bụng.

Ông lão nhìn ra ý tứ trong biểu tình của hắn, nói:
- Nếu không thích ngươi có thể không lấy.
Nhìn tới nhìn lui, Phá Thiên định để lại cuốn sách về chỗ cũ.

Chỉ là mỗi lần như thế hắn lại có cảm giác không thoải mái chút nào.

Khổ nỗi bỏ ba đồng mua cuốn sách này, hắn cảm thấy như thế thật quá đáng.

Chút tiền này của hắn phải tích góp rất lâu mới có được, tiền của Đàm vú nương cho hắn cũng là do bao nhiêu năm bà ấy dành dụm mới có.

Nếu hắn cũng như Hàn đại tiểu thư kia vung tay quá trán, như vậy thật là có lỗi với Đàm vú nương và chính bản thân mình.
Đắn đo hồi lâu Phá Thiên vẫn không cách nào quyết định được.

Hắn tần ngần đứng đó không chịu đi, mãi cho đến khi ông lão bán sách mất hết kiên nhẫn, cau mày hỏi:
- Này tiểu tử, ngươi có mua không? Nếu không thì mau trả lại cho ta, để ta còn dọn dẹp quầy hàng.
- Ta, ta?
Đang chưa biết phải đáp thế nào, bất chợt bả vai đã bị vỗ bộp một cái khiến Phá Thiên giật bắn mình.

Lão Tiếu không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh hắn, buồn bực hỏi:
- Tiểu thư cũng đi rồi, sao ngươi còn chưa đi?
Ông lão bán sách thấy thế nói chen vào:
- Hắn muốn mua cuốn sách kia của ta mà không có tiền đấy.

Ngươi mau mang hắn đi đi, đừng phá hỏng chuyện làm ăn tốt của ta.
Bên kia đường, Tuyết Liên đang chăm chú lựa chọn mấy cái khuyên tai, vòng ngọc ở cửa hàng cách đó không xa.

Chọn lựa nửa ngày mà vẫn chưa chọn được cái nào vừa ý.

Đang định tìm đám người lão Tiếu để tiếp tục lên đường thì vô tình phát hiện ra phía xa đang có chuyện không tốt phát sinh.
- Tiểu tử, buông ra, đừng có làm hỏng sách của ta.
- Đi, ngươi còn không chịu đi, có tin ta gọi người trói ngươi lại hay không?

Tiếng quát tháo của lão Tiếu và ông lão bán sách ầm ầm vang lên, không mấy khó khăn Tuyết Liên đã nhìn ra sự tình kia có liên quan đến người Hàn gia mình.
Ở phía xa, lão Tiếu đang nắm một cánh tay Phá Thiên cố sức kéo, Phá Thiên thì hai chân trụ vững nhất quyết không đi, còn ông lão bán sách thì không ngừng rầy la vì sợ hai người làm hỏng sách của mình.

Chỉ có như vậy thôi mà khiến cho con phố nhỏ trở nên lộn xộn hết cả lên.
Tuyết Liên không chần chừ, tức tốc tiến lại nơi xảy ra chuyện, sự có mặt của nàng vô tình thu hút rất nhiều sự chú ý của người dân xung quanh.
- Ngươi làm gì mà không chịu đi?
Tuyết Liên nhẹ giọng hỏi Phá Thiên, biểu tình vô cùng ngạc nhiên lẫn tò mò.

Cách cư xử này của Phá Thiên quá khác bình thường, nhất thời khiến nàng không biết hắn gặp phải chuyện gì.

Tuyết Liên đưa mắt nhìn Phá Thiên, chỉ thấy hắn ôm khư khư một cuốn sách nát, không nói lời nào.

Lão Tiếu thì giận đến mặt mày đỏ au, thở phì phò như bị ngộp nước.

Ông lão bán sách thấy thế mới giải thích:
- Cô nương, ngươi không biết đó thôi.

Cuốn sách kia của ta, ta bán hắn ba đồng.

Hắn không mua thì thôi, đằng này cũng không chịu trả lại, cô nương xem, có thể khuyên hắn một câu hay không?
- Cái gì, cuốn sách nát kia cũng có giá ba đồng sao?
- Chịu thôi, sách là sách của ta, ta muốn bán bao nhiêu thì bán chứ.

Bán hắn ba đồng, tuyệt đối không giảm một xu.
Tuyết Liên nhìn ông lão bán sách vẻ mặt nghiêm nghị rồi lại nhìn Phá Thiên, cuối cùng lại nhìn cuốn sách trong tay Phá Thiên thở dài ngao ngán.

Nàng không nói gì mà thẳng tay quăng ra ba đồng về phía ông lão nói:
- Ba đồng thì ba đồng, đủ rồi chứ?
Cũng không đợi ông lão đáp lời đã chộp lấy tay Phá Thiên kêu gọi:
- Đi thôi.
Ở đằng sau, ông lão nhìn về phía ba người, trong mắt lại hiện lên nét đăm chiêu.
- Đúng là ta chưa tính tới việc này.

Thôi! Bỏ đi, bỏ đi.
Hoàng hôn buông xuống, chân trời sắc tím nhuộm loang lổ, gió rét từng đợt từng đợt dội vào người khiến ai ai cũng bước nhanh chân trở về nhà.

Bốn người tiện ghé vào quán hủ tiếu bên đường để ăn tối, vừa đặt mông xuống bàn Tuyết Liên đã cất tiếng hỏi:
- Này Tiểu Hành, ngươi mua sách gì vậy, đưa ta xem một chút.

Phá Thiên tần ngần rút cuốn sách giấu trong ngực áo đưa tới tay Tuyết Liên rồi nói:
- Ta thấy thích nó.
- Chỉ là cuốn sách thôi, có gì đâu mà thần thần bí bí.
Tuyết Liên cầm cuốn sách trên tay, tấm bìa in đậm bốn chữ “Loạn Đả Cân Kinh” đập ngay vào mắt.

Sự tò mò trong lòng nàng lúc nãy chỉ một nay đã biến thành mười.

Nhanh tay lật mở một trang, dòng chữ đầu tiên nàng đọc được chính là:
- "Muốn luyện pháp môn này, trước tiên phải là người có căn cơ tinh thuần".
Tuyết Liên buột miệng tự hỏi:
- Pháp môn, đây chẳng lẽ là một cuốn công pháp lưu truyền trong dân gian ư?
- Căn cơ tinh thuần, phải chăng ám chỉ người chưa tu luyện qua bất kỳ loại pháp môn luyện khí nào?
Ba người Phá Thiên, a Đào và lão Tiếu đều nghe thấy nhưng không ai trả lời.

Thực ra trong bốn người bọn họ, ngoài nàng ra không ai biết nhiều về chuyện trong tu hành giới, tự nhiên không cách nào trả lời được.

Tuyết Liên lại đọc tiếp:
- "Người căn cơ không thuần nếu miễn cưỡng tu luyện nhất định sẽ bị phản phệ, khí tức phá toái, kinh mạch đứt đoạn mà chết".
- Giả thần giả quỷ!
Tuyết Liên cộc lốc phán thẳng một câu, mang theo sự bán tín bán nghi lật mở trang tiếp theo.
Trang thứ hai vừa mở thì nàng chỉ thấy duy nhất hình vẽ một ông già lộn ngược đầu, hai tay chống hai bên, hai chân dựng thẳng lên trời, vô cùng kỳ quái.
Bất quá hình vẽ mô phỏng là vậy nhưng từng chi tiết vô cùng cẩu thả, nét vẽ ngệch ngoạc trông chẳng ra thể thống gì.

Về hình thức có lẽ là hình ảnh mô tả thân pháp khi bắt đầu việc tu luyện, nhưng khi xem xét cẩn thận thì xác thực nó không có bất kỳ tác dụng gì.

Bởi vì ngay cả nửa lời chú thích cho việc làm này cũng không có.
Trang bìa khiến nàng hoài nghi, trang thứ nhất khiến nàng tò mò, đến trang thứ hai khiến nàng thất vọng.

Lật tiếp đến trang thứ ba, thứ tư, thấy tất cả đều trống không khiến nàng không khỏi hụt hẫng lẫn tức giận.

Tuyết Liên gấp mạnh cuốn sách lại, mặt mày nhăn nhó nói:
- Cuốn sách có vài ba chữ còn bày đặt giả thần giả quỷ, còn cả bức hình của một tên họa sĩ mèo cào lại hô giá tới ba đồng.

Bực mình!
- Tiểu Hành, ngươi mà cứ thích những thứ như này, bổn tiểu thư ta có ngày cũng phá sản vì ngươi mất.
Nói xong nàng vứt cuốn sách về chỗ Phá Thiên, hậm hực bưng chén đũa lên ăn, không quan tâm gì nữa.
Phá Thiên bị mắng chỉ biết ngậm chặt miệng, chậm rãi cất cuốn sách vào ngực rồi cúi đầu ăn cho xong bữa.