Tiên Pháp Đạo Kinh

Chương 70: 70: Thâm Thù Đại Hận





- Thần ma đồng đạo, thiện ác tại tâm.

Tâm chính ma đạo không sinh, tâm kiên ma đạo không tồn.

Không sợ ma đạo thâm sâu khó đoán, chỉ sợ bản tâm chính khí không đầy.

Tâm thanh tịch, thấu vô minh, quán thiên địa, thông vạn pháp.

Lưu lạc giữa tinh hà vạn giới, không cầu thân ta bất diệt, chỉ cầu đạo ta trường tồn.

Nhất niệm sinh, nhất đạo khởi, mười kiếp trầm luân còn không khuất phục, há lại bại dưới một chủng ma tâm.

Lịch đại kiếp, chứng đại đạo.

Hàng đại kiếp, hóa hư vô.

Lựa chọn thế nào đều do ngươi cả!
Chợt trong đầu Phá Thiên xuất hiện một tràng thanh âm sâu xa thâm thúy.

Tràng thanh âm này xuất phát từ khu vực thức hải có chứa Loạn Đả Cân Kinh rồi hóa thành linh thức trong đầu hắn, dù không phát ra âm thanh như chẳng khác nào âm thanh, dù không phải đang đọc sách nhưng lại giống như mặt chữ, như in như tạc vào tâm thần của hắn một loại đạo lý thâm huyền tối nghĩa.
Theo dòng linh thức phát sinh, một tia thần lực từ sâu trong tâm khảm theo lời nói này cũng bị k1ch thích, chợt vùng thức hải có Loạn Đả Cân Kinh kim quang dậy sóng, nhất thời tấn công vào cỗ ma khí đang hừng hực muốn ồ ạt xông ra kia.

Ngay cả ma khí trong thân Phá Thiên cũng bị cỗ lực lượng này cưỡng ép đào thải, nhất thời khiến tu vi của Phá Thiên loạn hết cả lên, trồi lên sụt xuống không kiểm soát được.

Phá Thiên tự dưng cảm thấy hai mắt hoa lên, đầu óc choáng váng, thần trí loạn động, nối tiếp đó là một cơn đau khủng khiếp từ thức hải truyền tới khiến cho toàn thân hắn căng cứng như điện giật.
- Aaaa!
Hai bàn tay Phá Thiên bất giác ôm đầu, miệng khẽ rên lên một tiếng, gồng mình chống lại cơn đau đay nghiến thể xác trong khi khí lực trong thân đã loạn thành một đoàn.

Loại chiến đấu giữa hai loại lực lượng thần bí bên trong thức hải khiến cho ý thức của Phá Thiên bị rối loạn, nhất thời khiến đầu óc trở nên trống rỗng, tâm thần bấn loạn.

Hai tròng mắt lúc này đã biến thành hai màu khác nhau, vô cùng kinh dị.
Phá Thiên lùi lại mấy bước, thân hình chao đảo không ngừng, ma khí quanh thân lúc đậm lúc nhạt, khí cơ dao động thất thường.


Tiếng r3n rỉ không ngừng từ trong cổ họng hắn phát ra, càng lúc càng lớn và kéo dài.

Loại trạng thái nửa điên nửa tỉnh như tẩu hỏa nhập ma này khiến cho Đằng Thiếu Quân cũng sợ đến hồn phi phách lạc, toàn thân cứng như đông đá.

Cầm cự không được bao lâu thì Phá Thiên lại hét lên một tràng khác rồi bất thình lình ngã thẳng xuống đất ngất đi trước sự ngạc nhiên lẫn bàng hoàng của Đằng Thiếu Quân.
Đứng giữa màn trời xám xịt vừa gọi vừa chờ đợi hồi lâu, trong lòng Tuyết Liên thoáng nảy sinh ý định từ bỏ.

Đột nhiên nàng nghe được tiếng thét đầy đau đớn kia, trái tim nhỏ bé trong lòng ngực chợt nhảy thót lên một cái, giống như muốn xé lồ ng ngực mà nhảy ra ngoài vậy.

Sắc mặt Tuyết Liên chợt tái mét đi, mà tiếng gọi í ới của a Đào cách đó không xa cũng chợt tắt lịm.

Cả hai đều phát hiện ra âm thanh kia là của ai, trong lòng chợt dâng lên một tầng kinh hãi nồng đậm.
- Tiểu Hành, Tiểu Hành, ngươi sao rồi?
Tuyết Liên hét to rồi lập tức hướng nơi thanh âm vừa ra mà phi tới, toàn thân khí cơ bị điều động hết cỡ, trong màn đêm như tạo ra một dải lụa trắng phiêu phù trong gió, vô cùng ảo diệu.

Xuyên qua mấy gốc cây lớn cùng với hàng trúc dày, Tuyết Liên nhanh chóng phát hiện ra nơi mà Phá Thiên và Đằng Thiếu Quân đang lẩn trốn.

Chỉ cần đưa mắt nhìn qua, dù không cần hỏi nàng cũng đoán được nơi đây đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng cũng không có thời gian để nghỉ ngơi và phân tích, thấy bóng dáng Phá Thiên nằm dài trên mặt đất, trán nổi gân xanh gân đỏ, mặt đất dưới chân như bị cày xới lập tức khiến cho Tuyết Liên hồn vía lên mây.
Vèo một tiếng, Tuyết Liên đạp kiếm phi thẳng đến chỗ Phá Thiên ngã xuống, lập tức nâng người hắn ngồi dậy.

Khoảnh khắc nhìn thấy toàn thân Phá Thiên y phục không còn lành lặn, máu huyết chảy ra khắp người chỗ khô chỗ ướt, thân thể mềm nhũn vô lực, nhất thời khiến cho trái tim nàng như ngừng đập, miệng mấp máy nhưng chẳng biết phải nói gì.
- Tiểu Hành, Tiểu Hành, ngươi không sao chứ?
Tuyết Liên vừa lay người Phá Thiên vừa gọi, được một lúc lại vạch mí mắt của Phá Thiên lên xem, lúc lại đưa ngón tay kiểm tra hơi thở của hắn, chốc chốc lại nắm cổ tay kiểm tra mạch tượng.
- Tiểu Hành, ngươi làm sao thế này? Ngươi đừng làm ta sợ?
Tuyết Liên hốt hoảng gọi lớn, cũng không biết là đang hỏi ai nữa.

Phát hiện ra tu vi Phá Thiên trồi sụt thất thường, mạch đập lúc nhanh lúc chậm, sắc mặt lúc đỏ lúc đen, thân nhiệt lúc nóng lúc lạnh, Tuyết Liên cũng không biết hắn đã gặp chuyện gì, chỉ biết là đang ở trong tình trạng vô cùng nguy hiểm.

Tuyết Liên thở không ra hơi, gấp gáp đến độ nước mắt cũng muốn chảy ra rồi.

Nhưng khi nhớ lại ở đây vẫn còn một người nữa, nàng cố kiềm chế cảm xúc lo lắng, ánh mắt lạnh lẽo hướng Đằng Thiếu Quân nhìn tới.
- Họ Đằng kia, ngươi rút cuộc đã làm gì Tiểu Hành?

- Ta...
- Mau nói!
Đằng Thiếu Quân định bụng lên tiếng trả lời, nhưng đến khi nhìn thấy sát ý trong mắt Tuyết Liên gã lại thôi.

Gã biết hiện giờ gã có nói gì cũng vô ích, nhiều khi khiến cho Tuyết Liên nổi giận mà xuất thủ với gã nữa cũng không chừng.

Vừa rồi gã mới thoát khỏi bàn tay tử thần xong, hiện giờ còn chưa muốn gặp lại nhân vật nguy hiểm như thế lần nữa.

Bất quá dù thế nào đi nữa, Đằng Thiếu Quân bị Tuyết Liên liên tục quát mắng như vậy cũng bị chọc cho một bụng đùng đùng lửa giận.

Nếu không phải bản thân gã bị thương thì chắc là đã xông lên đánh cả hai người một trận rồi.

Đằng Thiếu Quân gầm gừ trong miệng nói không thành tiếng, miệng thì lầm bầm chửi rủa liên hồi.
- Đàn bà thối, hỏi ta làm gì hắn sao? Ngươi không xem hắn làm gì với ta rồi hẵng nói.

Mẹ kiếp, đúng là đám nữ nhân đều không biết dùng não.
Đằng Thiếu Quân mặt mày tối thui, dù biết bản thân không làm gì nhưng không cách nào chứng minh được, cuối cùng chỉ đành giữ lại điều muốn nói, im lặng nhìn Tuyết Liên ôm Phá Thiên ngồi thù lù ở đó.

Giả như lúc này Tuyết Liên cho gã cơ hội giải thích gã cũng không dám giải thích.

Làm sao có thể nói bản thân bị Phá Thiên đánh cho không bò dậy nổi, lúc sinh tử nguy cấp may mắn Phá Thiên tự nhiên ngã lăn ra bất tỉnh mới giữ được cái mạng nhỏ này.

Nói như thế ngày sau gã còn mặt mũi đâu mà đi tranh giành cái chức đệ tử chân truyền được nữa.

Cái nỗi nhục này, đến chết gã cũng phải mang theo, làm sao có thể nói ra được.
- Tiểu thư, Tiểu Hành ca ca bị sao vậy?
A Đào chẳng biết khi nào đã chạy đến nơi, thấy cảnh này cũng hoảng hồn khiếp vía, vội vàng hỏi một câu.

Chỉ là Tuyết Liên đang sốt sắng trong lòng, không biết Phá Thiên gặp phải chuyện gì mà nàng làm nhiều cách như thế vẫn không tỉnh lại, không có tâm trí đâu mà để ý đến câu hỏi của a Đào nữa.

Hai chủ tớ cứ nhìn chằm chằm Phá Thiên, sau một lúc lại đưa ánh mắt vô cùng ngoan độc nhìn Đằng Thiếu Quân khiến cho gã cũng buồn bực không thôi.

Đằng Thiếu Quân cay đắng ngồi bệt ở đó, chầm chậm gặm nhấm sự khinh bỉ và thù địch của hai người với sự tuyệt vọng không gì sánh nổi.
Gã bị thương nặng đến mức thân hình không nhúc nhích nổi thế mà chẳng có ai thèm hỏi thăm lấy một câu, còn cái tên tiểu bần tiện bị cả tông môn dè bỉu thì lại nằm trong vòng tay ấm áp và mềm mại của nữ nhân danh giá bậc nhất Cửu Chân quận.

Tiên sư nhà nó, đây là loại chuyện chó má gì chứ? Đằng Thiếu Quân vừa cắn răng chịu đựng cơn đau, từng bước điều hòa khí huyết, kiềm chế thương thế, cùng với đó là không ngừng chửi trời mắng đất, cảm thấy ông trời quá bất công với một anh hùng xuất thiếu niên như gã.
Phá Thiên ngất đi, mất khoảng một khắc sau cũng tỉnh lại.

Hắn tỉnh nhanh như thế là vì Tuyết Liên trong lúc lo lắng đã cho hắn uống đủ các thứ linh đan diệu dược đắt tiền cùng với không ngừng tác động vào các huyệt vị trọng yếu trên cơ thể hắn, giúp hắn điều hòa khí huyết nội thể.

Mơ màng tỉnh dậy trong vòng tay của Tuyết Liên, thân thể Phá Thiên khẽ nhúc nhích mấy cái, không lâu lắm đã có ý thức với thực tại.

Nhưng còn chưa mở mắt thì một mùi hương đầy ôn nhu và nữ tính đã tràn vào mũi xuyên qua màng phổi khiến hắn như vừa hít phải chất k1ch thích, toàn thân bồng bềnh như nằm trên một chiếc giường làm từ hoa thơm cỏ ngọt.

Không chỉ thế, bên trong mùi hương này còn chứa một loại mùi cơ thể vô cùng nồng đậm, mà mùi này như muốn đánh thức bản năng của hắn, khiến cho hắn cảm giác toàn thân rạo rực khó tả.

Còn chưa nghĩ được gì thì trên đầu lại đưa tới một cảm giác mềm mại và đàn hồi, đầu của hắn dựa sát vào b@u ngực của Tuyết Liên, cảm nhận rõ ràng được sự căng đầy của nó, cũng cảm giác được sự ấm áp nó truyền tới.

Một lúc sau, bên tai lại truyền đến âm thanh Tuyết Liên và a Đào trò chuyện, Phá Thiên mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra với mình.

Lúc này hắn không tỉnh giấc mà khẽ nhúc nhích cái đầu, khẽ áp tai và má vào hai hòn giả sơn kia, chầm chậm cảm nhận tư vị thân thể của nữ nhân tuổi mới lớn.
- Tiểu tử khốn kiếp, còn dám trước mặt người khác làm ra chuyện đáng xấu hổ.
Đằng Thiếu Quân từ đầu chí cuối luôn chú ý đến Phá Thiên, lúc này cũng là người đầu tiên phát hiện ra hắn đã tỉnh.

Nhìn Phá Thiên đã tỉnh mà giả vờ như đang ngủ mê, còn mượn cơ hội gần gũi vị tiểu thư Hàn gia, Đằng Thiếu Quân cũng không nhịn được khẽ thốt lên một câu, tức muốn nổ phổi.

Một hồi bị Phá Thiên đập bay đã đành, bây giờ lại thấy cảnh hắn cùng Hàn tiểu thư tình tình tứ tứ, loại cảm giác này còn khó chịu hơn bị người ta dùng dao róc da xẻ thịt gấp trăm gấp ngàn lần.

Đã thế từ đầu chí cuối Tuyết Liên thấy gã bị thương còn không thèm hỏi thăm một câu mới đau chứ.

Cái sự nhục nhã này khiến cho Đằng Thiếu Quân nhất thời hít thở không thông, buồn bực tiếp tục nôn ra một ngụm máu.

Chỉ qua mấy phút Đằng Thiếu Quân đã không chịu nổi nữa, lập tức cương gân cương cổ quát lớn:
- Tiểu tử thối, đừng có giả vờ giả vịt.

Ngươi tưởng ta không nhìn ra ngươi đã tỉnh rồi sao?
Bị Đằng Thiếu Quân nói trắng ra mọi chuyện, Phá Thiên đang hưởng thụ cái mùi thơm thân thể của Tuyết Liên bỗng chốc rùng mình, có một loại tức giận không hề nhẹ xộc lên tận não.
- Họ Đằng khốn kiếp, tha cho ngươi một mạng lại còn lắm mồm.
Nghĩ đến đây Phá Thiên cũng không giả vờ bất tỉnh nữa, khẽ ho khù khụ hai tiếng rồi mới cong người ôm ngực thở lấy thở để, làm như mình bị thương rất nặng khó khăn lắm mới tỉnh lại được.

Chậm chạp đưa đôi mắt khép hờ nhìn lên, hắn gượng gạo bày ra gương mặt ngạc nhiên lẫn vui mừng.

- Nha đầu, sao ngươi lại ở đây? Còn cả a Đào muội muội nữa?
- Tiểu Hành ca ca, huynh tỉnh lại rồi, thật tốt quá.

Huynh khiến ta và tiểu thư sợ hết cả hồn, cứ tưởng huynh bị sao rồi chứ.
- Cám ơn muội nhé, ta không sao cả.
Thấy Phá Thiên tỉnh lại, điều đầu tiên Tuyết Liên làm không phải là trả lời câu hỏi của hắn mà là dựa theo câu nói của Đằng Thiếu Quân tự nhìn lại mình.

Nhận thấy bản thân và Phá Thiên đang ở trong tư thế không phù hợp, Tuyết Liên khẽ đẩy người Phá Thiên ra xa hơn một chút, không để hắn tiếp xúc vào chỗ nhạy cảm của mình nữa.

Lúc này thay vì nàng ôm Phá Thiên thì đã đổi thành a Đào ngồi phía sau đỡ lấy lưng của hắn.

Điều chỉnh y phục và tư thế một chút, Tuyết Liên mới dùng đôi mắt chứa đầy sự bực bội nhìn Phá Thiên khiến hắn hơi giật mình.

Bất quá trong loại tâm trạng bấn loạn như hiện tại, Tuyết Liên dù không thoải mái về hành vi lợi dụng sự quan tâm để thân cận mình của Phá Thiên nhưng cũng không thẳng thừng vạch trần hắn ngay tại chỗ.

Nói đúng hơn thì nàng cũng không có cơ sở nào bắt bẻ Phá Thiên cả, bởi vì hết thảy những chuyện này là do nàng chủ động làm ra, Phá Thiên trong lúc bị thương vừa tỉnh làm ra chút sự tình kia cũng không hoàn toàn là lỗi của hắn.

Khách quan mà nói, Tuyết Liên cũng tự hiểu bất kỳ một nam nhân nào nhận được sự đối xử này của nàng cũng sẽ làm ra loại chuyện tương tự Phá Thiên vừa rồi mà thôi, có khi còn trắng trợn hơn hắn nữa là đằng khác.

Phù một tiếng, Tuyết Liên thở ra một hơi mạnh, thái độ đột ngột thay đổi trở thành dữ dằn thay vì lo lắng hốt hoảng như trước.

Nàng liếc mắt nhìn trên dưới trước sau thân thể Phá Thiên một chút, sau đó tiếp tục đảo qua chỗ Đằng Thiếu Quân với sự thù ghét khôn cùng, gằn giọng hỏi:
- Rút cuộc giữa hai người các ngươi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cứ phải sống chết không thôi như thế hả?
Nghe Tuyết Liên đặt câu hỏi với thái độ vô cùng kiên quyết, đại loại như nếu không nhận được câu trả lời sẽ không chịu bỏ qua.

Đối diện câu hỏi này của Tuyết Liên, Phá Thiên chỉ biết gãi đầu gãi tai, nửa ngày vẫn cứ ngồi lỳ dưới đất không chịu đứng dậy.

Khụ khụ, Phá Thiên ho lên mấy tiếng, cố ép hết tất cả chỗ huyết ứ còn sót lại trong cổ họng và khoang miệng nhổ ra ngoài, một lúc sau mới bất đắc dĩ nói:
- Tiểu nha đầu, ngươi có cần gấp gáp như vậy không? Đợi ta khỏe hơn một chút rồi hỏi cũng được mà?
Nhìn đám máu đỏ đông kết như tiết gà mới chọc ra chưa được bao lâu, a Đào cũng quay đầu nhìn tiểu thư nhà mình mà nói với giọng cầu khẩn:
- Đúng vậy tiểu thư, chúng ta đưa huynh ấy về trước đã, có chuyện gì ngày mai nói cũng chưa muộn mà.
Tuyết Liên lạnh lùng đảo mắt một cái, ngẫm nghĩ đánh giá tình hình hiện tại sau đó mới gật đầu chấp thuận.

Dù gì thì tình cảnh của Phá Thiên bây giờ nhìn cũng không dễ chịu cho lắm, ép hắn giải thích mọi chuyện trong hoàn cảnh này cũng không phù hợp.

Nghĩ thế Tuyết Liên mới thôi không dùng bộ dáng hung dữ như giám ngục tra khảo phạm nhân mà thở dài ra một hơi, tâm thần buông lỏng, nhìn a Đào ra hiệu.

Tuyết Liên cùng a Đào mỗi người một bên ôm lấy tay dìu Phá Thiên trở về, trước lúc rời đi cũng không thèm nhìn Đằng Thiếu Quân lấy một cái.