Tiên Pháp Đạo Kinh

Chương 7: 7: Khởi Hành





Ngày tháng trôi qua yên bình, một ngày trời quang mây tạnh, Phá Thiên nằm trên một bãi cỏ xanh mướt, khẽ lấy một chiếc lá vàng đặt lên trán, ngước mắt nhìn trời cao ngẫm nghĩ:
- Cuộc sống của ta ở trong Hàn gia phủ so với hồi còn ở cái nhà rách kia quả thực tốt hơn gấp ngàn vạn lần.

Ở đây, dù ta thân phận chỉ là hầu nhân, song tiểu thư Hàn gia coi ta như bạn bè, cùng ta học bài, cùng nhau chơi đùa, thậm chí còn cùng nhau luyện võ.

Đàm vú nương đối xử với ta cũng rất tốt, lão Tiếu đối với ta cũng không tệ.

Nếu có thể ở lại đây mãi thì hay rồi.

Đáng tiếc, kỳ hạn một năm sắp hết, còn không biết tương lai sẽ thế nào nữa.
Phá Thiên vừa nghĩ, cảm xúc lại biến hóa liên tục, lúc vui lúc buồn, lúc cười lúc khóc.

Nói về võ thuật dù hắn chẳng biết võ vẽ là cái gì, cứ bị một thiếu nữ kém tuổi đánh cho bầm dập mặt mũi, thiếu đường gãy xương trật khớp nhưng cũng rất chi cam tâm tình nguyện.
Ngày ngày cùng Tuyết Liên tu luyện võ công, khi thì dùi mài kinh sử, học hỏi thêm được không ít điều mới mẻ.

Hơn nữa ở đây là phủ thành chủ, sơn hào hải vị không thiếu thứ gì, an ninh cũng vô cùng nghiêm cẩn, căn bản không phải lo ăn lo mặc, sợ sống sợ chết.
Chẳng mấy chốc Phá Thiên từ một thiếu niên gầy gò hốc hác đã trở thành một chàng thiếu niên khôi ngô tuấn tú, chẳng ai còn nhớ đến tên nhóc xuýt chết đói ven đường xưa kia nữa.
Tuy thời gian Phá Thiên sống ở Hàn gia phủ không lâu nhưng hắn cũng biết được không ít nội tình của Hàn gia.

Huyền Long thành có thể yên bình trong mấy trăm năm cũng không là chuyện tự nhiên mà có.

Cơ nghiệp của Hàn gia vững bền không chỉ nhờ một tay các đời thành chủ tận tâm gây dựng mà còn có cả sự đóng góp quên mình của các đời thành chủ phu nhân và những binh tướng gia nhân dưới trướng.
Cứ từ thực tại suy xét là thấy, Hàn thành chủ rất thường xuyên đi công chuyện, chỉ cần là đại sự có liên quan đến Cửu Chân quận thì đều tận tâm tận lực giải quyết.

Chuyện trong phủ lão hiếm khi để tâm nhưng Hàn phu nhân không giấu diếm bất kỳ việc gì, ngược lại còn thay lão xử lý chu toàn, chưa bao giờ oán thán kêu ca nửa lời.
Hàn phu nhân tính tình hiền thục đức độ, chẳng mấy khi to tiếng với gia nhân bên dưới.


Bởi vậy tính tình của những gia nhân trong phủ cũng vô cùng cởi mở và thân thiện, cách làm việc tỉ mỉ cẩn thận, hơn nữa vì không bị ai thúc ép cho nên phong cách làm việc cũng rất thong thả, nhưng không vì vậy mà biếng nhác.
Phá Thiên hằng ngày ngoài làm cỏ, bón phân cho cây, tắm cho ngựa, quét dọn sân vườn, sắp xếp một số đồ đạc ra thì chỉ theo nữ nhi của Hàn thành chủ học tập đủ thứ.

Những công việc như giặt giũ, nấu ăn, lau dọn bàn ghế đều đã có người khác thực hiện.

Thời gian này Phá Thiên học được không ít các thể loại võ công, thể trạng cũng tăng cường lên không ít.

Chỉ là mỗi lần như vậy, học phí có hơi đắt một chút.

Với sức vóc và thể trạng của Phá Thiên hiện nay có thể liệt vào hạng võ giả, dù không lên võ đài tỉ thí cũng có thể làm bảo kê cho mấy tiệm cờ bạc kiếm cơm qua ngày không có gì khó.
- Tiểu Hành, ngươi đang làm gì vậy?
Phá Thiên liếc mắt ngó lên, thấy Tuyết Liên đang từ phía xa chạy tới, đáp:
- Ta vừa mới tắm cho ngựa, đang còn cho nó uống nước, sắp xong rồi đây.
- Ngươi nhanh tay lên một chút, ta đợi ngươi đấy.
Phá Thiên đáp ừ một tiếng rồi tiếp tục đi ra hồ nước, cẩn thận chải chuốt bờm ngựa cho thật đẹp mắt, lau khô toàn thân rồi mới dắt ngựa về chuồng.
- Tiểu hồ ly này gọi ta gấp như vậy, khẳng định lại tìm ta đánh nhau không sai, hôm nay ta nhất định phải cho nàng ta biết tay.
Phá Thiên vừa nghĩ vừa cười, tay chân thoăn thoắt làm việc như cái máy, không lâu sau đã xuất hiện ở một trảng đất bằng phẳng.

Vừa nhìn thấy Tuyết Liên đã cất tiếng nói:
- Tiểu nha đầu, đến đến, hôm nay ta nhất định sẽ không thua ngươi.
Tuyết Liên ngạc nhiên đáp:
- Ta gọi ngươi đến đây đánh nhau hồi nào?
Phá Thiên ngớ người, nhất thời á khẩu.
- Không phải đánh nhau, thế thì ngươi gọi ta đến đây làm cái gì?
- Ngươi hỏi gì mà lắm thế, nhanh lại đây ta cho xem cái này.
Nói xong nàng lôi từ thắt lưng ra một chiếc túi nhỏ, đưa lên huơ huơ trước mặt Phá Thiên, thần bí nói:
- Ngươi đoán xem đây là cái gì?
Phá Thiên tò mò nửa ngày, lúc này nhìn thấy một chiếc túi đựng tiền rất đỗi bình thường, thậm chí còn xấu hơn cái bà dì ghẻ của hắn làm, thở dài đáp:

- Ta còn tưởng cái gì ghê gớm lắm, hóa ra chỉ là một chiếc túi đựng đồ, có gì lạ đâu.

Cái này mẹ kế ta thường xuyên mang ra chợ bán, cái bà ấy làm còn đẹp hơn cái của ngươi nhiều.
Haha, thiếu nữ cười phá lên nói:
- Vậy ngươi mở to mắt ra mà xem cho kỹ đây.
Dứt lời Tuyết Liên ngồi bệt xuống mặt cỏ, một tay thò vào trong túi, chậm rãi lấy ra từng thứ một.

Ban đầu nàng lấy ra một cái trâm cài tóc, tiếp đó là mấy chiếc vòng ngọc, sau đó là mấy cuốn sách, lại lấy thêm một hộp trang điểm nhỏ, tiếp nữa là một cây sáo ngọc dài trắng xóa, sau đó lại lấy ra một thanh đoản đao, cuối cùng là một túi tiền lớn.
Vô số vật dụng đủ loại được Tuyết Liên lấy ra chẳng mấy chốc đã chất thành một đống lộn xộn trước mặt.

Phá Thiên ban đầu thấy rất bình thường, một đoạn sau là ngạc nhiên, tiếp đó là kinh hoàng, cuối cùng là khủng hoảng tinh thần dữ dội, miệng há ra không ngậm vào được, ấp úng hỏi:
- Tiểu nha đầu, cái này là thứ quái quỷ gì vậy, sao nó nhỏ như thế mà chứa được nhiều đồ như vậy được chứ?
Thiếu nữ gương mặt hếch lên, bộ dạng đầy tự tin và lãnh ngạo đáp:
- Ta đã nói rồi, tại ngươi kiến thức quá nông cạn thôi, đây gọi là túi hỗn độn.
- Túi hỗn độn, nó là cái gì? Tại sao ta chưa từng nghe thấy?
Thiếu nữ trừng mắt bĩu môi đáp:
- Ngươi không phải người trong đạo môn làm sao mà biết được chứ.

Ta cũng chỉ biết cách sử dụng loại túi này thôi, còn làm thế nào chế tạo ra nó thì ta không biết.
Phá Thiên chép chép miệng, trong lòng cũng nảy sinh h@m muốn, cũng ao ước có một cái túi như vậy.

Nếu có cái túi này, chẳng phải hắn có thể nhét tất cả đồ đạc vào một chỗ mà vẫn có thể nhẹ nhàng mang theo bên người hay sao, thật là tốt.
- Tương lai ta nhất định phải mua một cái!
- Mua một cái, ngươi biết nó có giá bao tiền không? Với thân phận của ngươi hiện nay, đoán chừng có làm đến cuối đời cũng không mua nổi sợi dây buộc của nó ấy chứ.
Tuyết Liên cao giọng khẳng định, lời này của nàng khiến Phá Thiên đang hưng phấn bỗng dưng chùng xuống.


Trong một khắc kinh ngạc hắn mới lỡ miệng phát ngôn, ấy vậy thiếu nữ này cũng không giữ lại cho hắn một tẹo mặt mũi nào.

Phá Thiên buồn bực nói:
- Ngươi có thể cho ta xem một chút được không?
- Đây, ngươi xem đi.
Tuyết Liên đưa túi tới, Phá Thiên cầm chiếc túi trên tay, cảm giác không có chút trọng lượng nào, tinh thần không khỏi chấn động.

Quan sát một thôi một hồi không tìm ra điểm gì khác biệt, hắn mới cùng Tuyết Liên để đồ vào lại trong túi.
- Tiểu nha đầu, ta cảm thấy Đàm vú nương đối xử với ta tốt hơn bình thường thì phải?
Thiếu nữ không ngờ hắn lại nói lảng sang chuyện khác, hơi do dự đáp:
- Có gì đáng ngạc nhiên đâu, người đối xử với ta cũng rất tốt.
- Không, ý ta không phải vậy.

Ý ta là dù sao ta cũng là người ngoài, nhưng Đàm vú nương lại đối xử với ta giống như con ruột của người vậy, khiến ta rất khó xử.

Ngươi nói xem, có phải ta suy nghĩ nhiều quá rồi không?
Tuyết Liên ngẫm nghĩ một chút, không lâu sau hai mắt sáng bừng, gật gật đầu nói:
- À, ta hiểu rồi.
- Hiểu cái gì, mau nói ta nghe đi.
- Chuyện này phải bắt đầu từ khi Đàm vú nương đến nhà ta.

Ta cũng không biết rõ đâu, chỉ nghe mẹ ta kể lại thôi.

Nghe nói khi ấy Đàm vú nương đến nhà ta cầu xin giúp đỡ thì thân thể đã vô cùng tiều tụy, thần trí không còn minh mẫn nữa.

Lúc đó trong tay bà ôm một đứa trẻ sắc mặt đã tím tái, còn luôn miệng nói cứu con tôi với, xin cứu lấy con tôi.

Khi mẹ ta biết chuyện cũng có lòng muốn giúp đỡ, chỉ đáng tiếc đứa trẻ trong tay bà lúc đó không còn thở nữa.

Nếu đứa bé kia sống thì hiện nay cũng tầm tuổi như ta và ngươi bây giờ đấy.
- Lúc đó mẹ ta đang mang thai ta, cha ta vì biết trong phủ đang lúc cần người nên giữ bà ở lại.


Từ đó bà nhận chăm sóc ta, coi như vú nương trong phủ.

Hơn nữa lúc ta và mẹ ta đưa ngươi về, tình trạng của ngươi cũng không khá hơn là mấy.

Thân thể gầy nhom, khí sắc tiều tụy, y phục rách nát, lại còn nhiễm phong hàn.

Ta đoán vú nương vì nhìn thấy hoàn cảnh của ngươi giống như bà ngày trước cho nên mới động lòng trắc ẩn, đối xử với ngươi tốt như vậy thôi.
- Ngươi có điều chưa biết, trong mấy ngày mấy đêm ngươi ngủ mê kia, chính là Đàm vú nương tự tay giúp ngươi tắm rửa thay đồ, lại đích thân đi gọi đại phu kê thuốc, tự tay sắc thuốc bón cho ngươi đấy.

Chính nhờ một tay bà ấy chăm sóc ngươi mới có thể nhanh chóng bình phục như vậy.

Bằng không với sức khoẻ của ngươi lúc ta bắt gặp trên đường, hơi thở tựa như chỉ còn một tia yếu ớt như vậy, đừng nói là đi bái sư, ngay cả tỉnh lại cũng không có cơ hội đâu.
Nghe thiếu nữ kể ra toàn bộ đầu đuôi sự tình, lúc này Phá Thiên mới hiểu ra nguồn cơn mọi chuyện, trong khóe mắt lóe lên một dòng cảm xúc bi thương.

Hắn chợt suy nghĩ về những chuyện đã phát sinh trong thời gian vừa qua.
Bình thường hắn sẽ ăn cơm cùng Đàm vú nương và lão Tiếu ở nhà bếp, nhưng mỗi lần như vậy hắn đều có cảm giác không thoải mái.

Bởi vì vào bất kỳ bữa ăn nào Đàm vú nương cứ sau một lúc sẽ lại gắp đủ thứ thức ăn giữa mâm đặt vào chén hắn, khiến hắn cảm thấy bà quan tâm hắn quá đỗi, lại không thể từ chối cách quan tâm của bà.
Hàng ngày khi trông thấy hắn làm việc bà cũng luôn dùng lời lẽ khen ngợi và động viên, khiến hắn có cảm giác ấm áp và hạnh phúc nhưng đồng thời cũng khiến hắn càng thêm tự ti mặc cảm về quá khứ không mấy tốt đẹp của mình.
Mãi tận hôm nay, khi nghe Tuyết Liên trần thuật cố sự thì Phá Thiên mới biết hoá ra bản thân suy nghĩ quá nông cạn và đơn thuần.

Trước sau lại không hay biết trong quá khứ Đàm vú nương đã trải qua nhiều chuyện bi thương như vậy.
Khúc mắc trong lòng được giải tỏa, Phá Thiên như bỏ đi tảng đá đeo trên lưng.

Nếu đã biết hoàn cảnh của Đàm vú nương, như vậy từ hôm nay hắn sẽ dùng tình cảm chân thành đối xử với bà, tuyệt không để bà có nửa điểm không hài lòng về mình.
Khách quan mà nói cũng không phải Đàm vú nương khen ngợi Phá Thiên một cách thái quá, mà hắn đúng thực là nhanh nhẹn hoạt bát, không những khéo tay lại còn chăm chỉ.

Từ việc tắm ngựa, dọn chuồng, cho đến việc giặt đồ hay phụ bếp, chỉ cần Đàm vú nương nói một tiếng thì Phá Thiên lập tức làm ngay, hiếm khi xảy ra sai sót.

Ngay cả lão Tiếu ban đầu không có ấn tượng tốt với Phá Thiên hiện tại cũng rất hài lòng về hắn.