Tiên Pháp Đạo Kinh

Chương 59: 59: Dẫn Dụ Con Mồi





Bỗng vù vù hai tiếng, âm thanh hai viên đá bị Phá Thiên dùng Khống Linh Thuật ném ra xuyên qua tầng tầng lớp lớp trúc dày hướng thẳng đến phía Đằng Thiếu Quân và Trần Bá Giang lao qua lập tức đánh động tính cảnh giác của hai người.

Lúc này hai người đang thẫn thờ bước thấp bước cao trở về phòng, chợt nghe thấy thanh âm này cũng nhấc lên tâm lý phòng bị, khí cơ lan tỏa quanh thân, vành tai khẽ nhúc nhích, ánh mắt đảo quanh một vòng.

Chỉ sau chớp mắt, Đằng Thiếu Quân đã xác định được phương hướng phát sinh dị động, lập tức cao giọng hô lên:
- Trần sư đệ, cẩn thận.
Đằng Thiếu Quân hô lên một tiếng, lập tức Bình Chướng Thuật cũng bị gã thi triển ra bao phủ cả hai người vào bên trong.

Ầm ầm hai tiếng, gần như ngay lập tức, sau khi bình chướng mới hình thành thì hai viên đá do Phá Thiên ném ra cũng đâm sầm vào tầng bình chướng khiến cho linh quang trở nên ảm đạm đi hẳn.

Giữa màn trời mờ mịt, rõ ràng không chỉ làm giảm mức độ chính xác trong công kích của Phá Thiên mà cũng ảnh hưởng không nhỏ đến năng lực phán đoán của Đằng Thiếu Quân và Trần Bá Giang.

Chính vì thế hai viên đá ném đi từ tay Phá Thiên đã xé rách vô số lá trúc và cành trúc trước khi tiếp cận được hai người Đằng Thiếu Quân và Trần Bá Giang, làm lộ ra phương vị tấn công, khiến công kích mất đi tính bất ngờ và lực lượng vốn có.

Mà đồng thời với đó, đối diện với công kích đầy bất ngờ và hung hiểm này, Đằng Thiếu Quân cũng lập tức đưa ra lựa chọn dùng Bình Chướng Thuật chống đỡ, điều này chứng minh ngay cả gã cũng không dám nắm chắc nếu tung ra một quyền có thể ngăn trở được một kích này hay không nên mới xuất ra loại phòng ngự hoàn mỹ tận răng như vậy.

Mãi đến khi âm thanh hai viên đá rơi lộp độp trên mặt đất vang lên, Đằng Thiếu Quân và Trần Bá Giang mới xác định chính xác được loại ám khí công kích mình vừa rồi là vật gì, phương vị xuất phát từ đâu.

Vội vàng đưa mắt nhìn về phía đó, đáy mắt cả hai chợt xuất hiện một sự kinh ngạc to đùng kèm theo một tầng sát ý lành lạnh.
- Hừ, thì ra là ngươi.

Ta còn tưởng ngươi muốn làm con rùa rụt đầu, không ngờ lại chuyển từ con rùa đen xấu xí thành một con hồ ly tinh nham hiểm độc ác, thích dùng thủ đoạn ám toán người khác.

Nhưng không sao, vừa hay hai người chúng ta cũng đang ngứa tay ngứa chân, đùa nghịch với thứ súc sinh như ngươi một chút cũng không vấn đề gì.
- Haha, Thiếu Quân huynh nói rất hay.

Nhất định phải dạy cho cái tên tiểu bần tiện thích đùa nghịch uy phong này một bài học nhớ đời, khiến hắn từ nay biết thân biết phận một chút.


Chớ để hắn nhầm tưởng bản thân học được chút bản lĩnh liền cho rằng mình đã trở thành nhân vật tai to mặt lớn, có thể sánh ngang hàng với mấy người chúng ta.
- Trần sư đệ yên tâm, lần này ta sẽ không chủ quan nữa đâu.

Món nợ hắn thiếu ngươi, ta sẽ giúp ngươi đòi lại.
Haha haha, tiếng cười của Đằng Thiếu Quân và Trần Bá Giang oang oang như sấm, cả hai tỏ ra vô cùng phấn khởi.

Phấn khởi vì nghi vấn trong lòng đã có được lời giải, vui sướng vì mục đích cuối cùng đã đạt thành.

Bọn hắn giờ mới nhận ra không phải Phá Thiên tính tình tốt lên mà chỉ là đang tìm một biện pháp khác đối phó hai người mà thôi, cũng vì thế mà ý nguyện của hai người vô tình đạt thành.

Thực tế hai người chẳng quan tâm Phá Thiên có ý đồ gì, chỉ cần có thể đánh hắn một trận là đã toại nguyện rồi.

Mới đó còn thất vọng vì Phá Thiên lặng lẽ trốn biệt, bây giờ thấy hắn thế mà chủ động xuất hiện, hai người vừa vui mừng vừa kinh ngạc đến ngoác cả mồm.
Trong mắt hai người, việc Phá Thiên chủ động xuất đầu lộ diện vào thời điểm này tuy có phần ngu ngốc nhưng cũng rất đáng để tán thưởng.

Điều này chứng minh hành động từ trước đó đến hiện tại của Phá Thiên là có trù tính sẵn chứ không phải tay nhanh hơn não, động một cái là hành động theo bản năng.

Có thể nói hắn đã thông minh hơn xưa rồi, biết dùng đầu óc chứ không chỉ làm việc theo cảm xúc nhất thời.

Nhưng nói cho cùng, loại mưu kế này của Phá Thiên trong mắt những thiếu thành chủ vốn sinh ra và lớn lên trong một môi trường có sự cạnh tranh khốc liệt, các loại thủ đoạn thâm độc, mưu hèn kế bẩn nhiều như kiến cỏ thì thực sự quá lộ liễu và sơ sài, nhìn qua là biết tâm cơ non nớt, không đủ để che mắt được kẻ thù chứ đừng nói chi tới khiến con mồi sập bẫy.
Nhìn Phá Thiên lạnh lùng bước ra từ sau khóm trúc, Đằng Thiếu Quân bụng dạ nao nao, có một chút cảm giác xa lạ, giống như đối tượng gây hấn của gã không phải là Phá Thiên mà đã đổi thành một người khác rồi.

Nhưng khi nhìn kỹ từ trên xuống dưới một lượt, thấy Phá Thiên còn chẳng thèm lấy khăn che lấy gương mặt, dáng vẻ giống như trực tiếp thừa nhận hai viên đá kia là mình ném ra thì tâm tư của gã cũng nhẹ đi mấy phần.

Gã cảm thấy đây mới là Dự Phá Thiên mà gã từng quen biết, nếu khác có chăng là trưởng thành hơn một chút so với tiểu tử chân đất năm xưa ở Lạc An thôn mà thôi.

Còn Trần Bá Giang thì khác, nhìn thấy chân diện mục Phá Thiên cùng với bộ mặt lãnh ngạo của hắn, trong đầu y sực nhớ đến tình cảnh bản thân nằm trong đống dầu mỡ, toàn thân từng sợi lông tơ cũng dựng ngược lên, nộ khí xung thiên, không còn nghĩ được gì ngoài muốn lao lên quyết một trận sinh tử.
Bất quá đối diện hung uy của hai người, Phá Thiên không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt từng người một, sau đó nở một nụ cười khẩy đầy tính giễu cợt, cuối cùng quay lưng đạp kiếm phóng thẳng về phía sau núi.


Đằng Thiếu Quân đảo mắt nhìn Trần Bá Giang một cái, chỉ một ánh mắt mà gần như cả hai đã hiểu thấu ý tứ của nhau, lập tức đạp kiếm đuổi theo.

Giữa bầu không gian chập choạng tối, bóng cây che phủ từng khoảng đất càng rộng hơn, ba thân ảnh một chạy hai đuổi cứ thế len lõi giữa những cành cây ngọn cỏ bay nhanh về phía núi rừng hoang vu lạnh lẽo.

Cả cánh rừng lúc này dường như chỉ còn nghe thấy tiếng cây lá xào xạc, tiếng ếch nhái bì bõm dưới hồ, tiếng róc rách của suối nước, đậm chất hoang sơn dã lĩnh.
Phá Thiên bay trước, ánh mắt chợt lóe lên một tia cười lạnh, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Trần Bá Giang và Đằng Thiếu Quân áp sát theo sau, quanh thân nhiều hơn một tầng sát khí.

Không sai vào đâu được, loại thái độ này của Phá Thiên chính là muốn khiêu khích Đằng Thiếu Quân và Trần Bá Giang, muốn chọc giận hai người.

Ngay cả tốc độ phi hành cũng không nhanh không chậm, cố tình để cho hai người dễ dàng bám đuôi mà không bị thất lạc phương hướng.

Dù sao cả ba người đều chưa đạt đến cảnh giới Diệt Thần, khả năng cảm ứng có hạn.

Trong khung cảnh mịt mờ thế này, chỉ cần hắn cố tình ẩn nấp, quả thực rất khó để hai người kia có thể truy tung.
Không cần phải là người thông minh hay người có con mắt tinh đời, chỉ cần là người tận mắt trông thấy toàn bộ sự tình diễn ra chiều nay thôi thì trước tình huống hiện tại, ngay cả kẻ ngốc cũng đoán ra được Phá Thiên có ý đồ gì.

Loại kế sách giả vờ bại trận dẫn dụ kẻ địch vào bẫy này đối với ai cũng không khó nhìn ra, huống chi người mà Phá Thiên muốn lừa gạt lại là hai vị thiếu chủ thiên tư có hạn thủ đoạn có thừa.

Đằng Thiếu Quân và Trần Bá Giang đương nhiên nhìn ra ý đồ của Phá Thiên là gì, thậm chí biết rõ nữa là đằng khác.

Chẳng qua hai người không bận tâm lắm, vẫn cứ một đường đuổi theo.
Tự tin như vậy thứ nhất là vì nơi đây là Ứng Thiên Tông, Phá Thiên không có khả năng dùng các loại bẫy rập hoặc thuê người trong ma đạo phục kích dồn hai người vào chỗ chết.

Thứ hai là với tu vi của hai người hiện nay, nếu không có trợ lực từ bên ngoài Phá Thiên đánh tay đôi với từng người còn khó thắng được, huống hồ muốn cùng lúc khiêu chiến cả hai.

Hai đánh một không chột cũng què, đạo lý này đối với kẻ yếu ức hiếp kẻ mạnh thì đôi lúc còn sai sót, nhưng đổi là kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu thì căn bản không sai vào đâu được.


Chắc nịch như thế, chỉ qua một cái nháy mắt ra hiệu, Đằng Thiếu Quân và Trần Bá Giang không nói mà rằng cùng đạp kiếm đuổi theo Phá Thiên tiến vào sâu trong cánh rừng rậm rạp.
- Tiểu bần tiện, có giỏi thì đứng lại đánh một trận, cứ trốn chạy như chó nhà có tang không biết mất mặt hay sao? Đừng tưởng chúng ta không biết ngươi có ý đồ gì, chẳng qua trong mắt bổn thiếu chủ ta mà nói, chút trò vặt đó của ngươi không đáng để vào mắt mà thôi.
Nghe tiếng Đằng Thiếu Quân ầm ầm vang vọng phía sau lưng, Phá Thiên vẫn giả vờ như không nghe thấy gì.

Mãi đến khi ước lượng khoảng cách vừa đủ, không gần không xa, Phá Thiên mới từ từ chậm lại rồi đáp xuống ở một bãi đất khá bằng phẳng, xung quanh có từng khối đá cái to cái nhỏ, cái cao cái thấp giống như là địa phương mà các đệ tử dùng để diễn luyện trận pháp.

Vị trí các khối đá có trật tự nhất định, cây cối xung quanh cũng mọc thành từng hàng ngay ngắn như được sắp xếp chỉnh chu từ trước.

Vèo vèo hai tiếng, Đằng Thiếu Quân và Trần Bá Giang cũng đáp xuống sau đó, cả ba đứng giữa thạch viên, tâm tình phức tạp.
- Tiểu bần tiện, ngươi muốn dẫn chúng ta vào trong thạch trận này, chẳng lẽ nói ngươi đã có chuẩn bị gì trước rồi sao? Hay là nói, từ khi nào một tiểu tử nhà quê như ngươi có thể thôi diễn trận pháp đối phó chúng ta rồi? Ngươi cho rằng chút bản lĩnh đó của ngươi có thể khiến hai người chúng ta biết khó mà lui sao?
- Vậy ư? Có lẽ các ngươi nghĩ nhiều rồi.

Đối phó với hai người các ngươi, một mình ta là đủ, còn cần phải mượn trận pháp làm gì?
- Ồ, có vẻ tự tin đấy nhỉ.

Ta còn tưởng ngươi sợ bị ta đánh chết nên mới trốn về từ lâu rồi chứ, không ngờ còn dám dùng cách này dẫn dụ chúng ta đến đây.

Nhưng mà không sao, dù gì thì ta cũng không định sẽ gi3t chết ngươi, chỉ muốn khiến ngươi hiểu chuyện hơn một chút mà thôi.
- Haha, hiểu chuyện? Hay cho hai từ hiểu chuyện.

Đằng Thiếu Quân, ngươi bẩm sinh bị mù nên mới cho rằng ai cũng mù như ngươi sao? Hay là vì một mâm thức ăn kia không đổ trúng đầu ngươi cho nên ngươi vẫn chưa tỉnh ra?
Phá Thiên dùng bộ dạng thảnh thơi và khiêu khích vừa nhìn vừa nói lời cay đắng khiến cho Đằng Thiếu Quân cảm thấy đầu váng mắt hoa, trời đất quay cuồng, nhất thời không dám tin vào tai mình.
- Ngươi! Tiểu tử ngông cuồng, ngươi dám dùng lời lẽ như thế nói chuyện với chúng ta sao?
- Ồ, đây là Trần thiếu chủ thích ăn vụng còn gì? Khí phách hiên ngang của Trần thiếu chủ lúc nãy ta đã thấy rõ rồi, kinh qua đại nạn không chút nao núng, thực sự khiến cho người ta tâm phục khẩu phục.

Chỉ là không biết Trần thiếu chủ có ý kiến gì với những lời vừa rồi của ta? Chẳng lẽ lời ta nói có gì sai sao? Hay là nói thân phận của ta hiện tại không bằng hai ngươi, tuổi tác thua kém hai ngươi, cho nên phải đặt hai ngươi lên đầu tôn làm ông cố nội thì mới được?
Nghe xong câu nói của Phá Thiên, mặt mày của Trần Bá Giang đã đỏ bừng như lửa.

Nghe đến đây mà y còn không hiểu ý tứ của Phá Thiên thì quả là sống uổng một đời rồi.

Rõ ràng Phá Thiên đang lợi dụng danh tiếng và địa vị của Ứng Thiên Tông, mượn bối phận sư huynh đệ đồng môn, luận tuổi tác để nói chuyện, dùng nó để đấu khẩu với hai thiếu thành chủ bọn họ.


Thực tế hiện tại thân phận ba người trên danh nghĩa là tương đương nhau, tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu, chỉ có thể coi là bằng hữu.

Xưng hô không khách khí cũng chỉ có thể xem là hai bên bất hòa mà nói lời thô tu.c, cũng không vi phạm đạo nghĩa giang hồ hay là tôn ti trật tự của tông môn.

Mà đối diện cách nói này của Phá Thiên, bọn họ thân tại Ứng Thiên Tông cũng không thể dùng thân phận thiếu thành chủ để lên mặt dạy dỗ Phá Thiên được.

Chỉ là dù biết thế nhưng hai người cũng không muốn chấp nhận sự thật nghiệt ngã này.

Hai người vốn quen sống núp dưới cái bóng thân phận thiếu chủ của mình, từ nhỏ đến lớn trong ngoài đều có ngàn người ca tụng, vạn chúng tôn sùng, không chỉ danh nhân đại phú đại quý mà ngay cả bậc tiên sinh chữ nghĩ một bụng đầu hai thứ tóc cũng phải cúi đầu trước họ, bây giờ bị một kẻ nhà quê như Phá Thiên chửi mắng thậm tệ thì làm sao mà chịu nổi, cảm thấy bản thân bị vũ nhục đến mức cực đoan.

Nhưng mà lý luận Phá Thiên đưa ra quá sắc bén, nhất thời khiến cho hai người tức đến ói máu mà không biết đáp thế nào cho phải.
- Tiểu bần tiện, đừng có dong dài.

Bây giờ ngươi muốn thế nào, một chọi một hay là hai chúng ta cùng lên?
- Đằng thiếu chủ nôn nóng vậy sao? Đã gấp gáp đến độ không muốn nghe đầu đuôi mọi chuyện mà muốn lập tức hạ sát thủ với một con kiến hôi như ta rồi? Hay là đến chính bản thân ngươi cũng không còn tự tin với năng lực của mình?
Lúc này thì Đằng Thiếu Quân đã đầy một bụng phẫn uất, hơi thở phì phò, trên da thịt gân xanh gân đỏ nổi lên, nhìn là biết đã tức đến trình độ nứt gan nổ phổi.

Lật trời, đúng là lật trời rồi.

Một con kiến hôi trong mắt gã bỗng một ngày đẹp trời cắn cho gã một phát đau đến thấu tim, thực sự gã nuốt không trôi cục tức này.

Loại tâm tư giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích cũng có rồi.

Bất quá nghe Phá Thiên định phân trần thứ gì đó, Đằng Thiếu Quân chậm lại một hơi, hung hăng quát hỏi:
- Nói, ngươi dẫn chúng ta đến đây có mục đích gì?
- Có mục đích gì à? Nực cười, chẳng phải ta đang thành toàn cho hai người các ngươi sao? Trước đó ta nghe hai ngươi nói muốn đánh một trận thể hiện uy phong, bây giờ ta đã đích thân trao cho hai ngươi một cơ hội tốt như vậy, thế mà còn hỏi ta có mục đích gì?
- Đừng giả vờ giả vịt trước mặt ta.

Ngươi cho rằng với loại diễn xuất khiên cưỡng kia của ngươi có thể lừa gạt được ta chắc? Cố tình hắt đồ ăn lên người Trần sư đệ, ngươi rõ ràng là muốn đi tìm chết.
- Ồ, Đằng thiếu chủ, ngươi nói sai rồi.

Ngươi nghĩ xem, dù ta trốn tránh các ngươi, có hạ mình phục vụ hai ngươi thế thì liệu có thoát khỏi cái chết hay không? Ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc, không hiểu tâm tư của các ngươi là gì ư? Nếu không phải vì đây là Ứng Thiên Tông, e rằng ta có mười cái mạng cũng không đủ cho hai người các ngươi giết, có đúng không hai vị thiếu chủ?