Tiên Pháp Đạo Kinh

Chương 57: 57: Chấp Nhận Bị Đuổi Việc





- Tiểu tử khốn kiếp, ta muốn giết ngươi.
Trần Bá Giang sau khi tỉnh hồn chợt sát ý quấn thân, không kiềm chế được sát tâm liều mạng vung kiếm chém tới.

Keng một tiếng, tiếng thiết kiếm rút ra khỏi vỏ nghe thật lạnh lẽo, một đạo kim quang chói mắt cũng theo đó lóe lên hướng ngực Phá Thiên đâm tới.

Nhưng một kiếm này còn chưa đi được bao xa thì Lưu lão bản đã chen người chặn giữa Trần Bá Giang và Phá Thiên, nhất thời khiến cho y hết hồn, vội vàng thu tay lại, kiếm quang theo đó cũng tan biến.
- Lưu lão bản, ngươi muốn làm gì?
- Hừ, ta muốn làm gì ư? Câu này nên để ta hỏi các ngươi mới phải.

Đây là Thiện Đồ Phòng, không phải nơi đám tiểu bối các ngươi có thể tùy ý gây sự.

Không có mặt ta thì cũng thôi, nếu ta đã ở đây, như vậy ở trong gian nhà này, bất kỳ ai cũng phải nghe theo mệnh lệnh của ta.
Bị Lưu lão bản quát thẳng vào mặt, Trần Bá Giang dù tâm tình không tốt cũng phải nuốt cục tức vào bụng mà thu liễm khí thế, thiết kiếm được cho vào bao một cách nhẹ nhàng giống như đang bày tỏ thái độ hợp tác.

Chỉ là ánh mắt lăng lệ vẫn gắt gao hướng về Phá Thiên không một giây nào rời khỏi.

Mà nhân tiện đó, Đằng Thiếu Quân cũng đã xác minh được một luồng suy nghĩ của bản thân là đúng, Lưu lão bản này quả nhiên không dễ trêu chọc.

Nhìn cách đối phương chặn mũi kiếm còn không thèm động chút khí lực là biết người này từ sớm đã dám chắc hai người họ không dám thực động thủ ở đây.

Chỉ có cách lý giải đó mới là hợp tình hợp lý nhất.

Đằng Thiếu Quân càng nghĩ càng khâm phục bản thân, càng thấy bản thân suy nghĩ chu đáo, biết nặng biết nhẹ.
Trái lại Lưu lão bản không ngốc, chỉ cần nghe hai bên đôi co mấy câu gần như đã hiểu biết tường tận nội tình ẩn ở bên trong.

Chuyện giữa các đệ tử xảy ra xích mích xưa nay vốn nhiều vô số kể, người mượn các loại thủ đoạn hạ bệ đối phương nhằm tranh công đoạt lợi lão cũng thấy không ít, nhưng dám mượn Thiện Đồ Phòng của lão làm ra hành vi kiểu này xem chừng chỉ có đám thế gia hậu duệ mới nghĩ ra được.

Nhưng dù đoán được đầu đuôi thì Lưu lão bản cũng không thể bênh vực cho Phá Thiên, bởi vì như thế rơi vào tai người ngoài sẽ giống như người một nhà bênh nhau, càng giải thích sẽ càng không có ai tin.

Nhưng lão cũng không muốn để Phá Thiên chịu thiệt thòi lớn, tránh cho hắn vì bất mãn mà ảnh hưởng đến việc tu hành.

Đến cùng mà nói, tuy thời gian hắn làm việc không lâu nhưng biểu hiện rất tốt, hết sức chăm chỉ và cẩn thận, khiến cho ai cũng sinh lòng cảm mến.

Nếu không như thế, Lưu lão bản chắc chắn sẽ tin chính hắn bất cẩn làm đổ khay thức ăn hoặc là đang cố tình mượn uy danh của lão để giải quyết thù hằn cá nhân rồi.

Lúc này, Lưu lão bản đang suy nghĩ biện pháp giải quyết sự tình, mà chiều hướng chính là cho Phá Thiên chịu một chút thiệt thòi trước mắt, để lại đường lùi cho hắn về sau.

Đối với hai vị khách khó tính này, lão chỉ có thể nhận một cái thua thiệt, xem như hôm nay là một ngày không may mắn mà thôi.
- Tiểu tử, ngươi còn không mau xin lỗi hai vị công tử?
- Ta không có lỗi, tại sao phải xin lỗi? Rõ ràng là hắn cố tình ngáng chân của ta.
- Ngươi!
Lưu lão bản chỉ thẳng ngón trỏ vào mặt Phá Thiên, cơn tức xông lên tận não khiến lão chếnh choáng xuýt ngã.

Vốn định mở cho Phá Thiên một con đường lui, chẳng ngờ hắn không những không biết điều, lại còn cương ngạnh chống cự.

Lưu lão bản lúc này đã nổi điên, thực sự bị Phá Thiên chọc cho giận sôi máu.

Mất một lúc lâu lão mới lấy lại được bình tĩnh, ánh mắt sâu sắc nhìn thẳng vào đôi mắt đầy cương nghị và quyết tuyệt của Phá Thiên mà thở dài một hơi ngao ngán.
- Tuổi trẻ tâm cao khí ngạo, xuất thân thấp kém nhưng không chịu thua ai.

Kiểu người này, nếu có được thiên thời địa lợi thường trở thành bậc kỳ tài xuất chúng, đứng trên thiên hạ.

Ngược lại sẽ chết yểu chết non giữa đường, vạn kiếp bất phục.

Vẫn là ngươi tự chọn lấy, không thể trách ai được.
- Lưu lão bản, ngươi tính giải quyết chuyện này thế nào? Chẳng lẽ còn muốn để hai người chúng ta ở mãi trong tình trạng này sao?
Bị Đằng Thiếu Quân cao giọng thúc dục, Lưu lão bản gằn giọng đưa ra một cái quyết định, nhìn Phá Thiên đang lạnh lùng đứng đó nói:
- Ngươi mau dọn dẹp chỗ kia rồi cút khỏi đây cho ta.

Từ mai cũng không cần đến đây làm việc nữa.

Tiền lương tháng này ta cũng sẽ giữ lại, làm bồi thường cho hai vị công tử đây.


Nhớ kỹ cho ta, người làm việc lớn, trí tuệ không thể nhỏ, tầm nhìn không thể gần, tâm tính lại càng không thể thiếu mài giũa.

Cứ như ngươi, sớm ngày chết không có chỗ chôn, nói chi tới thành đại sự.

Làm xong việc của ngươi rồi cút khỏi đây đi.
Nghe ra thâm ý của Lưu lão bản, Phá Thiên không phản bác cũng không đồng tình, chỉ im lặng làm cho xong phận sự của mình.

Tuy nhiên với câu nói vừa rồi của Lưu lão bản, hắn khẳng định lão đã hiểu được ngọn nguồn trong chuyện này, xem ra chính là đang cố tạo một con đường lùi cho mình mà bị mình cự tuyệt.

Biết thế nhưng Phá Thiên cũng không hối hận vì quyết định của mình, chỉ là ghi nhớ chỗ ân tình này của lão mà thôi.

Lưu lão bản nói dứt lời liền quay sang quát lớn với những người khác:
- Hai ngươi nhanh vào trong chuẩn bị một cỗ thức ăn khác cho Đằng công tử.

Còn các ngươi đi chuẩn bị nước tắm cùng một bộ y phục sạch sẽ đến đây cho Trần công tử, nhanh cái chân lên.
An bài xong mọi chuyện Lưu lão bản mới nhìn về phía Đằng Thiếu Quân và Trần Bá Giang, nói:
- Hai vị công tử, mời!
Nhìn Phá Thiên bất mãn cúi đầu nhặt nhạnh chỗ thức ăn đổ ra trên sàn nhà, Đằng Thiếu Quân mắt chợt lóe lên hung quang, khẽ cười gằn một tiếng rồi mới tiến sang một cái bàn ăn khác chờ đợi.

Trần Bá Giang thì theo chân người khác đi về phía sau nhà tắm, không nói thêm nửa lời.

Đằng Thiếu Quân không ngốc, gã biết đối tượng bản thân gây khó dễ là Phá Thiên chứ không phải lão chủ quán này.

Dựa vào thân phận của gã mà nói, không khó để nhận ra những nhân vật đứng đầu mỗi ban bệ ở Ứng Thiên Tông đều có quan hệ ít nhiều với những người có thân phận lớn trong tông môn.

Nếu gã làm ra sự tình quá trớn, chưa chắc bản thân đã nhận được thứ gì tốt, ngược lại còn tự chuốc lấy cực khổ về mình.
Khách quan mà nói lúc này gã đang mượn tay người khác trừng trị Phá Thiên, mà chỉ với sự tình vừa rồi, Lưu lão bản làm ra chỗ quyết định kia cũng là đã đạt đến giới hạn rồi, sẽ không thể nào phạt nặng hơn được nữa.

Dù gã có đòi hỏi hơn cũng không khiến Phá Thiên nhận thêm thiệt thòi mà còn vô tình đắc tội với Lưu chưởng quản này.


Đây cũng không phải là mục đích mà gã muốn hướng tới.

Chính vì thế Đằng Thiếu Quân cũng thôi không đòi hỏi gì thêm mà thuận theo ý của Lưu lão bản, nhất nhất nghe theo sự an bài của lão.

Trần Bá Giang đứng bên cạnh cũng hiểu điều này, từ khi Lưu lão bản dám chặn một kiếm kia của y thì y đã biết lão chủ quán họ Lưu này không thể động vào.

Bây giờ còn thấy Đằng Thiếu Quân làm ra cử động như vậy, y cũng không dám càn quấy, răm rắp nghe theo mệnh lệnh của Lưu lão bản đưa ra.
Về phần Phá Thiên, Đằng Thiếu Quân không ngốc đến mức không nhìn ra Phá Thiên vừa rồi bị chọc giận đến cỡ nào.

Nếu không như thế, nói một tiếng xin lỗi nào có khó khăn gì, chỉ cần nói ra là xong, chí ít thì cũng không bị đẩy vào thế khó xử như vậy.

Bây giờ thì tốt rồi, bị Lưu lão bản thẳng thừng đuổi cổ, mà lần đuổi này chính là đuổi vĩnh viễn, cái này không khiến đối phương nổi điên mới là chuyện lạ.

Còn chuyện sau đó muốn xử lý Phá Thiên, vậy thì ăn no hẵng tính.

Trong đầu đang còn nghĩ nhiều khi Phá Thiên vì không kìm được cơn giận mà chủ động đi kiếm mình chứ không chỉ đợi mình đến gây chuyện.
Thực tế mọi chuyện diễn ra cũng giống như lời Đằng Thiếu Quân vừa nói, chẳng qua vấn đề mấu chốt trong đó thì gã lại không hề nói nửa chữ.

Lúc nãy Phá Thiên vẫn như thường lệ, sau khi đồ ăn đã chuẩn bị xong, hắn cho vào khay bưng lên cho khách.

Nhưng hết thảy những chuyện diễn ra sau đó đều được được Đằng Thiếu Quân và Trần Bá Giang hợp mưu từ trước, mà cú ngã chỏng vó của Phá Thiên vốn đã được soạn sẵn kịch bản xong xuôi cả rồi.

Lúc đó, ngay khi Phá Thiên đi vòng qua người Đằng Thiếu Quân để đặt món ăn lên bàn, chân của Đằng Thiếu Quân cũng theo đó đưa ra ngáng vào chân sau của hắn.

Chỉ một cử động như thế cũng đủ khiến Phá Thiên trở tay không kịp, mất đà ngã sấp xuống.

Hai tay đang bưng khay thức ăn cũng không tự chủ được mà buông ra, khiến cho cả đám thức ăn theo đó rơi xuống đất.

Đây mới là sự thật mọi chuyện hai người tính toán, không phải như lời Đằng Thiếu Quân nói Phá Thiên cố tình giả vờ ngã để hắt cỗ thức ăn kia vào hai người.
Nhưng đứng vào vị trí Phá Thiên thì tất cả chuyện này vẫn chưa phải là sự thật.

Với tu vi của hắn hiện nay, chỉ với cái ngáng chân đó của Đằng Thiếu Quân làm sao có thể khiến hắn ngã một cú vừa mạnh vừa đau như vậy được.

Dù cho hắn có bất ngờ bị đánh ngã thì cũng sẽ có vô số phương thức để khiến cho một khay thức ăn kia nguyên vẹn không bị hư hao chút nào.


Khống Linh Thuật và Bình Chướng Thuật hắn tu luyện cũng đâu phải chỉ dùng để đánh nhau thôi đâu.

Bất quá Phá Thiên cũng biết trước đó Đằng Thiếu Quân dễ dàng để hắn đi chuẩn bị thức ăn tức là đã có tính toán gì đó.

Mãi cho đến khi gã làm ra cử động thì hắn cũng thuận nước đẩy thuyền, bồi thêm vào đó một ít màu mè cho vở kịch thêm phần phong phú đặc sắc mà thôi.

Đáng nhẽ ra chỗ thức ăn kia sẽ không thể nào rơi vào đầu Trần Bá Giang được, bởi vì cái khay chứa nhiều đồ ăn như vậy sẽ rất nặng, chỉ cần rời khỏi tay sẽ rơi xuống đất ngay tức khắc.

Nhưng Phá Thiên biết thế cho nên khi ngã xuống hắn cũng thuận đà hất thẳng chỗ khay thức ăn đắt đỏ kia vào người Trần Bá Giang, mượn đó làm nơi xả giận cho hành động vừa rồi của Đằng Thiếu Quân.
Lúc nãy thấy Trần Bá Giang giận đến mức nói không ra lời, trong lòng hắn cũng vui lắm.

Chẳng qua bề ngoài vẫn bộc lộ ra bộ dáng ấm ức vô cùng, cho rằng đối phương vu oan giá họa cho mình là chuyện không thể chấp nhận.

Cộng thêm với bè cánh đông đảo yểm trợ, một trận cãi lý này dù hắn không muốn chiếm ưu thế cũng khó.

Những nhân viên phục vụ làm việc bếp núc, việc rơi vỡ chén bát hay sự cố thức ăn vô tình rơi lên người thực khách vốn là chuyện hết sức bình thường.

Nếu là sự cố ngoài ý muốn, như vậy chỉ cần chịu hạ mình xin lỗi là được, ai sẽ làm lớn chuyện này lên cơ chứ.

Cho nên đối diện tình huống này, bất kể ai đúng ai sai, bọn họ vẫn bao biện cho Phá Thiên như đang tạo một con đường lùi về sau cho mình.
Lúc đó, tất cả đều tin rằng chỉ cần Phá Thiên mở miệng nhận lỗi, như vậy mọi chuyện đều có thể giải quyết êm thấm.

Lưu lão bản khẳng định sẽ không để cho hắn phải gánh hết toàn bộ trách nhiệm trong khi cả mười phần có chín phần không phải là lỗi của hắn gây ra.

Nhưng chẳng ai ngờ rằng, Phá Thiên khi nghe khuyên giải của bọn họ, hắn không những không chịu xin lỗi, ngược lại bộ dáng hùng hổ muốn xông lên liều mạng với hai vị khách quý trước mặt lại càng lộ rõ.

Ánh mắt lạnh lẽo, sát khí đằng đằng, nộ hỏa quấn thân, nhìn cảnh này ngay cả Lưu lão bản còn cảm thấy rùng mình, huống hồ những người khác.
Đằng Thiếu Quân và Trần Bá Giang còn thâm hiểm hơn, khi biết ý đồ sắp đạt thành, trong bụng cả hai vui mừng muốn cười phá lên nhưng bên ngoài thì tỏ ra vô cùng phẫn nộ, một mực bắt Lưu lão bản phải xử lý công bằng.

Cộng thêm biểu hiện bất hợp tác của Phá Thiên, Lưu lão bản cũng không còn cách nào khác nên mới phải đưa ra quyết định tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy, khiến cho Tử Phục và đám nhân viên cũng phẫn nộ thay cho hắn.

Còn Đằng Thiếu Quân và Trần Bá Giang thì khác, khi thấy Lưu lão bản quyết định đuổi việc Phá Thiên còn khấu trừ hết lương của hắn, cả hai đều cảm thấy chỗ mất mặt vừa rồi là rất đáng giá.

Chẳng ai biết, tất cả những chuyện này đều đã nằm trong dự tính của Phá Thiên, là hắn muốn như thế mà thôi.