Tiên Pháp Đạo Kinh

Chương 17: 17: Tam Đại Yếu Pháp





Còn chưa để cho mọi người kịp hồi thần, từ hư vô bỗng xuất hiện một đạo kiếm khí cường hãn lao vút đến.

Vèo một tiếng, Mặc Nghiên đột ngột xuất hiện, linh quang trên thân lúc ẩn lúc hiện, khí khái bất phàm, trên người vẫn là Thanh Thiên Y phảng phất bay trong gió, mùi thơm thoang thoảng phát ra khiến cho những nữ đệ tử có chút động tâm, mắt chăm chú nhìn từng cử chỉ nhỏ nhất của hắn.

Thanh Thiên Y chính là y phục dành riêng cho đệ tử nội môn.

Trang phục của đệ tử ngoại môn chỉ là lam bào bình thường, màu sắc nhạt hơn, hoa văn và cách thiết kế cũng đơn giản hơn nhiều so với Thanh Thiên Y.
Mặc Nghiên vừa tới, theo sau hắn có một hàng dài đệ tử nội ngoại môn khác cũng chạy theo.

Trên tay những đệ tử này nào là kiếm gỗ, nào là kinh thư điển tịch, nào là linh thạch đan dược không thiếu thứ gì.

Lần này hắn xuất hiện, đám đệ tử mới nhập môn không còn lấy làm hứng thú như trước, tuy nhiên lòng tò mò về sự hiện diện của hắn không hề giảm đi mà lại tăng lên mấy phần.

Nhìn vô số đệ tử nội ngoại môn theo chân hắn tới, trong tay cầm nắm đủ thứ như vậy, chắc chắn không phải tới xem náo nhiệt rồi.

Trăm đệ tử mới nhập môn đang huyên náo bỗng im lặng như tờ, thậm chí tiếng gió thổi bên tai còn nghe thấy được.

Mặc Nghiên thấy thế hết sức hài lòng, khẽ nhìn qua mọi người một lượt mới nghiêm giọng nói:
- Hôm nay, được năm vị trưởng lão phân phó, ta đến chỉ điểm tu luyện cho các đệ một hồi.

Tất cả nghe kỹ đây, ta chỉ nói một lượt, cũng chỉ thực hiện qua một lần.

Nếu ai không chú ý, thiệt thòi cũng tự nhận lấy.
Mặc Nghiên hắng giọng một cái rồi chỉ tay về phía một đệ tử ngoại môn đang ôm một chồng sách lớn nhỏ, nói lớn:
- Ngưng Khí Tụ Linh Thuật, Khống Linh Thuật, Phi Kiếm Thuật, đây là ba pháp môn cơ bản nhất mà bất kỳ đệ tử nào mới nhập môn cũng phải tu luyện qua.
- Ngưng Khí Tụ Linh Thuật là một loại công pháp cơ sở, bên trong ghi chép phương pháp ngưng thần, kết linh từ thiên địa chi khí, chuyển hoá và hấp thu chúng vào cơ thể, tích tụ ở kinh mạch và lục phủ ngũ tạng, tăng lên tu vi của mỗi người.


Tu luyện pháp môn này sẽ khiến cho một phàm nhân từ không có chút khí lực nào chính thức trở thành một tu hành giả, khí lực dồi dào sung mãn.

Tuy nhiên tốc độ tăng trưởng tu vi của mỗi người khi tu luyện môn công pháp này hoàn toàn không giống nhau, phụ thuộc rất nhiều vào tiềm lực thân thể cũng như tư chất thiên phú mỗi người.

Ngoài ra, muốn đẩy nhanh tốc độ tăng tiến tu vi khí lực còn có một vài phương pháp khác, ví dụ như sử dụng đan dược, linh thảo, linh thạch, nội đan yêu thú, vân vân và vũ vũ.

Bất quá việc làm này cũng hàm ẩn một loại nguy cơ khó lòng lường trước, một số cần có công pháp hỗ trợ tương ứng, cho nên ta khuyên các đệ tuyệt đối không nên lạm dụng các phương pháp này, tốt nhất là chăm chỉ tu luyện công pháp trụ cột cho thật tốt.
Dứt lời Mặc Nghiên hai ngón tay hất lên, một thanh kiếm gỗ đang nằm yên trên giá bỗng nhiên bay lên rồi nhanh chóng dính chặt vào lòng bàn tay như bị tác động bởi một lực hút rất mạnh.

Hắn ngẩng mặt lên, nhìn quanh nói:
- Đây là Khống Linh Thuật, bên trong ghi chép về khả năng chưởng ngự linh khí nội thể.

Pháp môn này hoàn toàn không khó luyện, chỉ là cần mất một khoảng thời gian tương đối dài để làm quen với mức độ mạnh yếu cũng như khả năng khống chế linh khí mà thôi.

Các đệ có thể mường tượng ta đang vận chuyển linh khí trong thân thể ra cánh tay đến bàn tay, dùng nó như một cánh tay vươn dài để bắt lấy vật ở xa.

Khống Linh Thuật ai cũng có thể tu luyện, gần như nếu tu luyện thì sẽ thành công.

Nhưng luyện thành là một chuyện, có thể thuận lợi sử dụng hay không lại là chuyện khác.

Vấn đề này lại phụ thuộc rất nhiều vào số lượng khí lực trong cơ thể.

Nói dễ hiểu hơn thì tu vi càng cao Khống Linh Thuật càng dễ thi triển, khoảng cách càng xa và uy lực càng lớn.
- Các đệ nhìn kỹ đây!
Dứt lời Mặc Nghiên tay điểm một cái, hàng trăm thanh mộc kiếm bỗng nhiên bay lên không trung lơ lửng ở đó.


Mặc Nghiên miệng lẩm bẩm khẩu quyết, một tay bấm quyết một tay xoay tròn.

Tức khắc hàng trăm thanh mộc kiếm như bị một cỗ gió xoáy làm cho chao đảo, nhanh chóng xoay tròn với tốc độ chóng mặt.

Vèo vèo, một vòng xoáy tạo thành từ vô số thanh mộc kiếm bao phủ một vùng, trên thân kiếm vậy mà có linh quang chớp động, cuồng phong vần vũ gào rít theo sau.

Mặc Nghiên phất tay một cái, mộc kiếm đang bay vù vù đột ngột như mất đi lực lượng khống chế, rơi lả tả khắp mặt đất.
- Ồ, Mặc sư huynh thật lợi hại, tương lai ta nhất định sẽ mạnh mẽ giống huynh ấy.
Một lời khen ngợi vang lên từ trong đám người không rõ là của ai.
- Các đệ nhìn rõ cả chứ?
- Rõ, thưa sư huynh, đám người đồng thanh đáp.
- Cuối cùng chính là Phi Kiếm Thuật, các đệ nhìn cho kỹ.
Nói xong Mặc Nghiên lại chỉ quyết vào một thân mộc kiếm đang nằm ngay đơ dưới đất.

Khí cơ dao động, thân mộc kiếm từ vật chết giống như sống lại, bất giác bay vọt lên cao.

Mặc Nghiên thuận đà dậm chân đạp lên thân kiếm, cứ thế một người một kiếm bay vút lên trời, ở giữa không trung lộn ngược vài vòng sau đó biến mất tăm dạng.

Chỉ qua mấy hơi thở, Mặc Nghiên đã lại xuất hiện trước mặt mọi người, nhẹ nhàng đáp xuống không một chút động tĩnh.
Nhìn một màn này ai nấy đều thán phục, vỗ tay ào ào.

Mặc Nghiên dậm chân nhảy xuống đất, thân thủ nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, mộc kiếm lại trở lại trong tay nói:
- Đây chính là Phi Kiếm Thuật, là một loại pháp môn ngự kiếm dựa trên nền tảng của thuật ngự phong.

Cách thi triển của thuật này không khác mấy so với Khống Linh Thuật, khác ở chỗ Khống Linh Thuật bản thân phải chủ động khống chế linh lực, còn Phi Kiếm Thuật thì phải rót linh lực nội thể vào trong thân kiếm, xem kiếm chính là điểm tựa trung gian để cưỡi lên gió mà đi.


Phi Kiếm Thuật giúp các đệ có được năng lực phi hành như người đã luyện thành Đằng Phong Thuật nhưng quá trình tu luyện đơn giản hơn nhiều, cũng không đòi hỏi tu vi cường đại mới có thể thi triển như Đằng Phong Thuật.
- Đằng Phong Thuật là một bộ môn công pháp nhỏ trong Ngự Phong Thần Thuật, một khi thi triển sẽ có năng lực cưỡi mây đạp gió, phi hành trên không.

Bất quá người có năng lực cưỡi mây đạp gió thực sự không nhiều.

Đa số ban đầu đều cần có điểm tựa là mặt đất hoặc ngọn cây làm điểm mượn lực sau đó mới phóng đi.

Nhưng thời gian lướt đi cũng có hạn do trọng lượng thân thể sẽ làm lực lượng tiêu hao dần đi.

Ít ai có khả năng đạp lên không khí mà đi tiếp, do vậy Đằng Phong Thuật đòi hỏi tu vi mỗi người phải vô cùng hùng hậu mới có thể tu luyện và thi triển ra được.
- Phi Kiếm Thuật thì khác, lúc này linh khí đặt vào kiếm, mượn kiếm là trung gian cưỡi lên gió mà đi.

Như vậy khí lực tiêu hao sẽ giảm đi rất nhiều, hơn nữa cũng không phải thông qua tu luyện Đằng Phong Thuật để đạt được khả năng phi hành, do đó loại Phi Kiếm Thuật này vô cùng thông dụng, trở thành công pháp cơ sở mà bất kỳ đệ tử nào cũng phải tu luyện qua.
- Bất quá ta phải nhắc nhở các đệ không nên vội vàng tu luyện Phi Kiếm Thuật.

Phi Kiếm Thuật tuy không quá khó luyện nhưng đòi hỏi căn cơ rất cao.

Căn cơ ở đây chính là nền tảng khí lực cùng mức độ khống chế linh lực bên trong cơ thể mỗi người.

Chỉ khi nào có thể hoàn toàn khống chế mức độ tiêu hao của khí lực, hiểu rõ tu vi bản thân ở mức độ nào, thời gian tiêu hao bao lâu mới nên tu luyện pháp môn này.

Trước đó, các đệ chỉ nên tập trung vào Ngưng Khí Tụ Linh Thuật, sau đó là Khống Linh Thuật, cuối cùng mới là Phi Kiếm Thuật.

Theo ta nghĩ các đệ nên dành năm đầu tu luyện Ngưng Khí Tụ Linh Thuật, năm thứ hai là Khống Linh Thuật, năm thứ ba mới tu luyện Phi Kiếm Thuật.
- Kể từ hôm nay trở đi, đúng ba năm sau tông môn sẽ tổ chức một cuộc thi tuyển chọn đệ tử nội môn và đệ tử chân truyền.

Các môn công pháp ta dạy cho các đệ vừa rồi tương lai sẽ dùng để thi đấu tuyển chọn ra người xuất sắc nhất.

Nếu các đệ chăm chỉ tập luyện, đạt được năng lực vượt bậc, sau này rất có thể chúng ta sẽ cùng nhau luyện kiếm.


Nếu không, sẽ có người không may mắn bị tông môn trục xuất.

Về phần tương lai thế nào thì phải xem sự nỗ lực và tạo hoá của các đệ rồi.
- Tất cả những điều cần nói ta đều đã nói hết, bây giờ mỗi người có thể đến phía kia nhận ba bộ công pháp, một thanh mộc kiếm cùng mười viên linh thạch rồi trở về nơi đã được bố trí.

Ở đó sẽ có người hỗ trợ các đệ thực hiện nốt các thủ tục còn lại.

Ta cáo từ trước.
Mặc Nghiên nói xong quay đầu rời đi.

Bất quá còn chưa kịp đi đã nghe thấy tiếng gọi giật lại của một tên đệ tử khác.
- Mặc sư huynh, Mặc sư huynh, hôm đó huynh làm sao có thể chỉ chớp mắt đã biến mất trước mắt tất cả mọi người, có thể nói cho đệ biết không?
Mặc Nghiên khuôn mặt thoáng nét vui vẻ, có chút cạn lời với tên sư đệ thích tò mò này, đáp:
- Đó là Viễn Li Thuật.

Mặc dù đây không tính là bí thuật gì, dạy cho các đệ cũng không sao, nhưng ta sẽ không làm thế, tránh cho các đệ lười biếng.

Dù sao Phi Kiếm Thuật tiêu hao rất nhiều linh lực, người nào lười biếng tu luyện hẳn nhiên thành tựu không có bao nhiêu.

Còn Viễn Li Thuật là một loại pháp môn thuộc ngự không thuật, xuyên qua tầng tầng lớp lớp không gian rời đi, mặc dù lượng khí lực tiêu hao không lớn nhưng với tu vi của các đệ hiện nay, dù có tu luyện cũng không thể nào dùng cách này vượt qua một hồ nước rộng mấy trăm trượng được, chỉ khiến các đệ ỷ lại mà thôi.

Thậm chí trong tương lai có người sẽ bị nó làm ảnh hưởng đến căn cơ tu hành.

Đường tu hành dài dằng dặc, các đệ tuyệt nhiên đừng bao giờ có ý định bỏ băng quá trình.

Dục tốc bất đạt, câu nói này không sai đâu.

Bây giờ mỗi người tự mình nhận lấy kiếm và công pháp rồi trở về phòng đi.
Dứt lời Mặc Nghiên xé không biến mất, để lại sự hụt hẫng cho bao nhiêu kẻ tò mò phía sau.