Tiên Pháp Đạo Kinh

Chương 13: 13: Người Lạ Mặt





Cầm trên tay giấy chứng nhận thông qua, gương mặt Phá Thiên có chút bàng hoàng lẫn đắc ý.
- Ta còn tưởng trở thành đệ tử ngoại môn khó khăn thế nào, hóa ra cũng chỉ có như vậy.

Thế mà tiểu nha đầu kia còn nói ta không có cơ hội, nói cái gì mà tương lai sẽ giúp một tay, đúng là lo bò trắng răng.
Bất quá nói như thế nhưng Phá Thiên lại không hoàn toàn nghĩ như thế.

Trong đầu hắn đang phân vân không biết có phải do hắn tu luyện môn công pháp lạ đời có được từ ông lão bán sách ven đường kia cho nên hôm nay mới đạt được thành tựu ngoài ý muốn hay không.

Nếu đúng là như thế thì bỏ ba đồng mua cuốn sách đó chẳng phải quá hời rồi.

Những người ở đây ai mà không mang tới tông môn núi vàng núi bạc, quy ra phải bằng ngàn vạn đồng chứ không phải mấy đồng lẻ nữa.

Ấy vậy không ít người vẫn bị từ chối thẳng thừng, cuối cùng ôm lấy thất vọng trở về nhà.

Đây chẳng khác nào nói ba đồng của hắn, chính xác là Tuyết Liên cho hắn còn đáng giá hơn vàng bạc đá quý hay sao?
- Xem ra cơ hội báo thù của ta đến rồi.

Chỉ cần ta tu luyện chăm chỉ, rồi sẽ có ngày đánh cho tên Đằng Thiếu Quân xấc xược kia một trận ra trò.

Phải đạp lên đầu hắn, ngồi lên cổ hắn, nhổ nước bọt vào mặt hắn, xé nát y phục của hắn, để hắn biết được bị người ta đánh cảm giác như thế nào.
Phá Thiên thong thả từng bước đi về phía sau hậu sơn, nơi mà những người đạt yêu cầu bắt buộc phải đến hoàn tất những thủ tục cuối cùng trước khi chính thức trở thành ngoại môn đệ tử.

Hắn phát hiện Tuyết Liên cùng những thế gia hậu duệ kia đã rời khỏi đây từ lúc nào, cũng không biết đã đi đâu.
- Haiz, khó trách, theo cách nói của vị sư huynh vừa nãy có thể tông môn đã có an bài khác với mấy người họ rồi cũng nên.

Còn như ta ấy à, chỉ có thể tùy theo phân phó của người khác mà làm thôi.
Đang thẫn thờ bước thấp bước cao, Phá Thiên chợt đưa mắt về phía cuối hàng.

Hắn thực muốn xem đằng sau hắn còn bao nhiêu người nữa, cũng muốn xem những người khác thấy hắn được nhận làm đệ tử ngoại môn sẽ có thái độ ra sao.

Đúng như hắn nghĩ, những người phía sau thấy hắn được nhận, có người còn la lên thật lớn:
- Chúc mừng huynh đệ, ngươi thật may mắn đấy.

Nếu ta cũng được nhận, nhất định sẽ đến tìm ngươi uống một trận ra trò.
Một số người khác còn chăm chú quan sát toàn thân hắn như thể đang cố tìm ra tiêu chuẩn để được nhận làm đệ tử ngoại môn.

Bọn họ không biết vấn đề cốt lõi thực không nằm ở ngoại hình mà chính là huyết mạch bên trong thân thể Phá Thiên sau khi tu luyện Loạn Đả Cân Kinh đã có sự biến đổi.

Bằng sự khác biệt rất nhỏ này nhưng đã khiến hắn từ một phàm nhân tư chất bình thường thành một kỳ nhân có thiên phú dị bẩm.
Vị đệ tử kia cho Phá Thiên một danh ngạch ngoại môn đệ tử phần vì sợ bản thân bỏ sót nhân tài hiếm có, phần muốn xem Phá Thiên sẽ xảy ra chuyện gì khi bắt đầu tu luyện pháp môn luyện khí cơ sở.


Dù sao trong tương lai nếu Phá Thiên tu luyện không đâu vào đâu, theo nội quy của tông môn ba năm sau sẽ vẫn bị trục xuất như thường.

Chưa kể Phá Thiên là người của Hàn gia phủ, tốt xấu gì thì một đệ tử chấp sự như hắn vẫn cần phải lưu tâm một chút.
Dưới thân phận đệ tử nội môn mà nói, thêm một vị trí đệ tử ngoại môn chẳng phải vấn đề gì lớn.

Nhưng đối với người khác mà nói, một cái vị trí này chính là thành công mà cả đời họ mơ ước cũng không có được.
Loay hoay với một đống suy nghĩ lộn xộn, bỗng Phá Thiên trông thấy ở phía cuối hàng thấp thoáng một người lạ mặt.

Người đàn ông mặc áo choàng đen, đeo một chiếc mặt nạ che đi nửa khuôn mặt, trên đầu còn đội nón rộng vành kèm một lớp lụa mỏng dài đến tận cổ.

Cũng không hiểu sao người này cứ đứng ở đó, chốc chốc đi tới đi lui, do dự không tiến đến chỗ ghi danh xếp hàng.

Bây giờ trời đã về chiều, số lượng người làm thủ tục không còn bao nhiêu, vậy mà hắn còn không nhanh chân đến.

Nghĩ trong đây có vấn đề gì đó, Phá Thiên nhanh chân tiến đến phía người đàn ông lạ mặt, tò mò hỏi:
- Vị huynh đệ này không biết danh tính là gì, từ nơi nào đến, đã đến đây rồi tại sao không vào ghi danh?
Nghe Phá Thiên hỏi, người đàn ông lạ mặt cố tình lảng tránh, đầu hơi cúi xuống, vành môi mím chặt, dường như không có ý định đáp lời hắn.

Phá Thiên thấy thế lại càng tò mò hơn, không ngừng đưa ánh mắt sáng như sao cố nhìn thật rõ diện mạo người đàn ông thần bí trước mặt.

Trời đã nhá nhem tối cùng lớp mặt nạ ngụy trang khiến cho tầm mắt của hắn bị hạn chế đi nhiều.
Mất một hồi lâu mà hắn vẫn không thể nào mường tượng ra diện mục thực sự của người đàn ông đối diện.

Chỉ là dựa vào nước da cùng ánh mắt, hắn lập tức xác định người đàn ông trước mặt căn bản tuổi tác cũng xấp xỉ hắn mà thôi.

Đây không phải đàn ông mà chính là một nam tử rất trẻ, độ hai mươi hai mốt tuổi, Phá Thiên chắc mầm trong bụng.

Ngoài ra hắn còn nhận thấy dù nam nhân này dùng rất nhiều biện pháp ngụy trang nhưng vẫn không thể che giấu sự buồn bã tuyệt vọng đã in hằn trên nét mặt.

Trong khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, Phá Thiên đã nhìn ra trong đáy mắt đối phương in hằn một loại phẫn uất khó tả, cùng với loại thái độ lạnh lùng vô cảm khiến người ta cảm thấy rất khó thân cận.

Loại cảm xúc phẫn uất sầu khổ này trước đây chính là món ăn tinh thần hằng ngày của hắn.

Bây giờ chỉ cần đảo mắt nhìn qua liền xác định không sai vào đâu được.
Đã không biết thì thôi, một khi biết đối phương gặp khó khăn Phá Thiên lại càng nảy sinh lòng muốn giúp đỡ.

Hắn có hôm nay cũng là do một tay Hàn phu nhân và Hàn tiểu thư nâng đỡ.

Bây giờ hắn khá hơn xưa rồi, cũng nên biết giúp người giúp đời, trả bớt ân tình cũ, tạo thêm chút công đức cũng tốt.


Nhìn nam tử có đôi mắt u buồn xuất thần đứng đó, Phá Thiên không dám hỏi thêm điều gì.

Hắn có thể cảm nhận được cảm xúc đối phương đang biến hoá, hình như là theo chiều hướng tích cực cho nên vẫn im lặng chờ đợi.
Một khắc đồng hồ trôi qua, cũng không biết nam tử suy nghĩ điều gì, lát sau mới ngước mắt nhìn Phá Thiên một lượt.

Thấy trước mắt xuất hiện một thiếu niên còn nhỏ tuổi hơn mình, thân thể rắn chắc, đôi mắt trong veo như ngọc, gương mặt hiện rõ nét đơn thuần chất phác, nam tử lạ mặt mới buông xuống đề phòng.

Do dự hồi lâu nam tử lạ mặt mới nhỏ giọng hỏi:
- Huynh đệ cũng đến bái sư ư?
Phá Thiên thấy đối phương chịu nói chuyện với mình thì phấn khởi không thôi, vội vàng đáp:
- Đúng vậy, ta đến cùng tiểu thư nhà ta.

Ngươi xem, thủ tục ta đã làm xong rồi, đệ tử ngoại môn đấy nhé.
Phá Thiên hào hứng nói, tay lại huơ huơ tờ giấy chứng nhận đệ tử ngoại môn như để chứng thực lời mình nói.
- Tiểu huynh đệ thật may mắn, không biết tiểu thư của vị huynh đệ đây là?
- Ngươi nói tiểu nha đầu kia ấy à, nàng là Hàn Tuyết Liên, con gái của Hàn thành chủ Huyền Long thành đấy.
- Thì ra là thế, chẳng trách huynh đệ lại dễ dàng thông qua kiểm tra như vậy.
- Thế còn ngươi thì sao? Tại sao đến giờ vẫn không vào báo danh? Đợi thêm một lúc nữa đến khi đại điển kết thúc muốn báo danh cũng không được đâu.
- Cái này? Thực không giấu gì huynh đệ, ta đang gặp phải một chút vấn đề khó giải quyết.
- Không sao cả, có vấn đề gì ngươi cứ nói thẳng đi, nếu ta giúp được nhất định sẽ giúp một tay, Phá Thiên hào sảng nói.
- Huynh đệ nói thật chứ?
- Tất nhiên là thật.
- Vậy thì quá tốt rồi, giúp ta xác minh thân phận một chút được không?
- Xác minh thân phận?
Phá Thiên kinh ngạc nhắc lại lời nam tử vừa nói.

Nam tử lạ mặt nghe thấy thế sợ hắn hiểu lầm, vội vã phân trần:
- Huynh đệ chớ có hiểu lầm, thực ra ta trốn nhà đi đến đây, dọc đường còn bị trúng phong hàn, thực sự không tiện tiếp xúc người khác quá lâu.

Hơn nữa lúc đi ta cũng không mang theo giấy tờ tùy thân, bây giờ muốn xác minh thân phận, thực không có biện pháp nào khả thi cả.
Nếu tiểu huynh đệ có lòng, có thể nói ta cùng đi với tiểu thư Hàn gia đến đây được không? Nói ta là anh họ của ngươi tiện đường theo tới đây là được.

Dù sao thân phận của ngươi đã được chứng thực, nói thêm một câu giúp ta cũng không khó.
Phá Thiên nghe đối phương trần tình, bất giác trong lòng nảy sinh tư vị khó tả.
- Ngươi cũng trốn nhà đi bái sư học đạo sao?
Phá Thiên vô tình hỏi nhưng lại khiến cho Triệu Tử Phục không biết nên trả lời thế nào cho phải.

Hắn chỉ cảm thấy thế gian vậy mà có người giống mình, trốn nhà đi bái sư.


Hôm nay gặp người cùng cảnh ngộ tự nhiên động lòng trắc ẩn.

Ban đầu hắn định tìm hiểu rõ ràng mới quyết định có giúp hay không, nhưng bây giờ xem ra đã có đủ lý do để giúp rồi.
- Ngươi tên là gì?
- Gọi ta Tử Phục là được.
- Tử Phục, tên hay.
Phá Thiên mỉm cười hòa ái, không chút hoài nghi chu môi gật gật đầu.

Có lẽ đối phương cũng như hắn, chỉ muốn vào tông môn tu tập đạo pháp mà thôi, không có ý tứ gì khác.

Nếu đối phương một lòng cầu đạo, hắn thành toàn giúp người ta thì đã sao? Huống hồ đây chỉ là mượn một cái thân phận thôi, cũng không phải gian lận gì không thể chấp nhận được.

Giả như đối phương không thể trở thành đệ tử ngoại môn thì cũng do hắn không may mắn, không thể trách mình được.
- Huynh đệ sao vậy, có vấn đề gì sao?
Thấy Phá Thiên trầm tư hồi lâu không đáp, Tử Phục sốt sắng hỏi một câu.
- À, không có gì, chúng ta đi thôi.
Dứt lời Phá Thiên đi trước, Triệu Tử Phục bám theo sau lưng hắn đến bàn ghi danh.

Đến khi được hỏi, Triệu Tử Phục thành thục trả lời không phạm chút sai lầm nào.

Nhờ có Phá Thiên mở lời, Triệu Tử Phục cũng được nhận làm ngoại môn đệ tử.

Vị đệ tử làm thủ tục ban đầu hơi hoài nghi, bởi vì người bình thường làm sao có tu vi cao như người đeo mặt nạ này.

Ngay cả cách ăn mặc cũng khiến người ta hoài nghi về thân phận không minh bạch.

Cũng may có Phá Thiên bảo lãnh nên hắn cũng không tiện hỏi nhiều, hồi sau vẫn đồng ý cho Tử Phục thông qua.

Thậm chí còn quy kết tiềm năng trong người Phá Thiên có thể liên quan đến người bịt mặt cho nên hoàn toàn không nghi ngờ gì.
Thực tế thì kể từ khi Triệu gia xảy ra nội loạn, Triệu Tử Phục phải trốn đông trốn tây, chui lủi khắp nơi, đến bữa ăn cũng không có một bữa đàng hoàng, thể chất suy nhược so với trước.

Hơn nữa tinh thần cũng không được tốt, một năm qua đối với hắn sống còn khổ hơn chết, lương tâm cắn rứt, bị kẻ thù ngày đêm truy sát, ăn không ngon ngủ không yên.

Đáng lẽ hắn đã sớm đến được Ứng Thiên Tông rồi, chỉ là kẻ thù của hắn cũng đoán biết ý đồ của hắn, không ít lần mai phục sẵn chờ hắn sa lưới.

Nếu không phải vì tu vi hắn cao, còn có người âm thầm bảo hộ thì hắn đã chết từ lâu, nói chi hôm nay có mặt ở đây.
Lại nói hiện tại thân phận của hắn quá đặc thù.

Nếu nói thẳng ra cho người ta biết toàn bộ sự thật, như vậy không những chỉ thu hút sự chú ý của kẻ thù mà ngay cả Ứng Thiên Tông cũng chưa chắc sẽ vì một ngoại nhân như hắn đắc tội với thành chủ một thành ở Cửu Chân quận.

Dù đứng ở khía cạnh nào suy xét thì chỉ vì một ngoại nhân căn bản không đáng để làm như vậy.
Hắn muốn bảo toàn tính mạng nhất định phải gia nhập Ứng Thiên Tông, mượn nó làm cái ô che mưa chắn gió.

Mà muốn gia nhập Ứng Thiên Tông, cách duy nhất bây giờ là bịa ra một thân phận.

Còn tương lai có bị phát hiện hay không lại tính sau.


Một điều nữa còn quan trọng hơn là hắn đã ở trong giới tu hành nhiều năm, một ít nội tình không thể không rõ.

Trong giới tu hành, rất ít người dùng tên thật để hành tẩu giang hồ.

Đa phần đều lo sợ yêu nhân ma đạo sử dụng sinh thần bát tự làm ra điều bất lợi với mình, cho nên thông thường bọn họ chỉ dùng tên giả hoặc báo ra đạo hiệu mà thôi.

Lúc này hắn dùng tên giả, thân phận giả, khẳng định không ai truy tra đến cùng.

Bởi vì các tông môn lớn nhỏ khi thu nhận môn đồ luôn giữ lại bổn mạng tinh huyết để làm vật dự phòng.

Tương lai nếu ai dám làm điều bất lợi với tông môn, khi sư diệt tổ, bán nghĩa cầu vinh.

Như vậy tinh huyết này sẽ bị các vị sư trưởng sử dụng để thi chú thuật nguyền rủa, khiến cho người đó muốn sống không được, muốn chết không xong.

Cũng vì lý do này mà thân phận của Tử Phục không bị tên đệ tử kia bới móc ra, cũng không sợ hắn khi vào tông môn làm ra điều gì nguy hại, dĩ nhiên là có ẩn tình trong đó.
Đợi Triệu Tử Phục hoàn thành thủ tục lúc này trời đã nhá nhem, ánh mặt trời đỏ đã khuất sau rặng tre vừa dày vừa rậm.

Phá Thiên và Triệu Tử Phục sánh vai đi về phương hướng đã được đánh dấu từ trước, trong đầu ai nấy đều dâng lên một loại cảm xúc khó tả.
Đối với thân phận thật của nam tử bên cạnh, Phá Thiên hoàn toàn không có chút truy cầu chân xác.

Chỉ là trực giác của hắn nói rằng nam tử này không phải người xấu, có thể tin tưởng được.

Việc người ta giấu diếm thân phận dĩ nhiên là có lý do riêng, cũng như hắn giấu diếm vợ chồng Hàn gia chủ vậy.

Trong đây không hề có ý đồ gì xấu xa cả, chỉ muốn tốt đẹp cho cả hai bên mà thôi.

Bây giờ Tuyết Liên được tông môn bố trí ở nơi khác, hắn cũng nên kết thêm bạn bè, ngày tháng sắp tới có thể chiếu cố lẫn nhau mới tốt.

Nghĩ thế Phá Thiên bỗng nhìn về phía nam tử cao hơn mình một cái đầu hỏi:
- Tử Phục huynh đệ, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?
- Ta hai mươi, còn ngươi?
- Ta mười bảy, Phá Thiên đáp.

Vậy ta sẽ gọi ngươi là sư huynh.
- Cũng được, Tử Phục đáp, cũng hỏi ngược lại:
- Huynh đệ, ta còn chưa biết tên ngươi là gì?
- Ta là Thuận Thiên Hành, người ta hay gọi là Tiểu Hành.
- Tiểu Hành sư đệ, hôm nay Tử Phục ta nợ ngươi một ân tình, về sau có cơ hội nhất định báo đáp.
Phá Thiên cười xoà đáp:
- Cần gì khách sáo như vậy, đều là sư huynh đệ với nhau, giúp đỡ nhau là chuyện thường tình.

Tiểu đệ mới đặt chân vào giới tu hành, về sau vẫn mong sư huynh chỉ điểm nhiều hơn.
- Nhất định rồi!
Tử Phục thẳng thắn đáp lời, sâu trong đáy mắt xuất hiện sự cảm phục không nhỏ.