Tiên Pháp Đạo Kinh

Chương 11: 11: Thu Đồ Đại Điển





Ở phương bắc, bên trong toà đại điện cao sừng sững đặt trên đỉnh núi, có một lão nhân râu tóc bạc trắng đang ngồi bàn luận với năm vị lão nhân khác về lễ thu nhận môn đồ sắp tới của môn phái.
- Bẩm Trúc sư tổ, vài ngày tới chính là đại lễ thu đồ năm năm tổ chức một lần của Ứng Thiên Tông chúng ta.

Mọi việc mấy người chúng ta đã chuẩn bị xong xuôi, không biết sư tổ có dặn dò gì hay không?
Một lão nhân khác cung kính hướng phía lão nhân cao tuổi nhất nói thêm:
- Lễ thu đồ xưa nay chúng ta vẫn làm theo tổ truyền.

Trước để tuyển chọn đệ tử mới có tư chất tốt, sau là trục xuất một số đệ tử tư chất kém, không có tiền đồ tu luyện.

Trong số đám đệ tử rời khỏi tông môn còn có một vài đệ tử muốn trở về gia tộc kế thừa sự nghiệp, xưa nay vẫn theo lệ cũ mà làm.

Không biết sư tổ có ý kiến gì khác hay không?
Lão nhân tóc bạc vuốt chòm râu gật gật đầu, nửa ngày chỉ nghe mà không nói nửa lời.

Nhưng xem vẻ mặt của lão hình như không có bao nhiêu quan tâm đến sự kiện thu đồ lần này.
Lão nhân tóc bạc kia nguyên lai là Khúc lão tổ Khúc chân nhân, người đời gọi như vậy bởi lão đã đạt đến cảnh giới Diệt Thần hậu kỳ, đang đợi duyên cơ phá cảnh độ kiếp quy tiên.

Bấy lâu nay bế quan tu luyện, ít khi can dự đến chuyện trong môn phái.
Lúc trẻ người ta gọi lão là Khúc Hạo Hiên, bây giờ chẳng biết lão đã sống mấy trăm năm, đến bản thân còn không nhớ mình tên là gì, chỉ biết người ta thường hay gọi là Khúc lão tổ.
Năm lão nhân trẻ hơn chính là năm vị trưởng lão của Ứng Thiên Tông, lần lượt là đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão và ngũ trưởng lão.

Năm vị trưởng lão chưởng quản năm điện ngự trên năm núi.

Sau khi nghe đại trưởng lão và nhị trưởng lão nói, tam trưởng lão lại bổ sung thêm:
- Bẩm sư tổ, sự kiện thu đồ lần này đặc biệt hơn những lần trước.

Hiện tại các gia tộc ở Cửu Chân quận Cửu Châu thành đều có gửi thiệp tới bái phỏng, nói thời gian tới sẽ dẫn theo tử tôn đến bái sư.


Ngoài ra ở phía đông bắc, vương hầu Hạ quốc cũng nói sẽ phái một vài hậu duệ trong vương thất đến bái sư học đạo, sớm đã sai người thông tin tới phía chúng ta.
- Tốt xấu gì thì đám trẻ này cũng là tử tôn danh gia vọng tộc, chúng ta cũng nên cho họ một cái mặt mũi, việc tổ chức đại lễ không thể qua loa lệ bộ được.

Ứng Thiên Tông chúng ta dù không đặt nặng thể diện cũng tuyệt không thể để người ta xem nhẹ, các vị nói có đúng không?
Bốn vị trưởng lão còn lại đều gật đầu đồng tình, một nữ trưởng lão nhẹ giọng nói:
- Đúng vậy, năm nay chúng ta không thể làm như mọi năm được.

Chi bằng chúng ta phá lệ một lần, để cho những tử tôn các đại gia tộc kia ở chung một chỗ, đám còn lại thì vẫn bố trí ở nơi cũ.

Dù sao thân phận bọn chúng khác biệt, ở chung một chỗ với nhau rất dễ nảy sinh sự tình ngoài ý muốn.
- Ngoài ra làm như vậy chúng ta cũng dễ bề quản lý, tiện chiếu cố từng người hơn.

Xét cho cùng thì bọn chúng vốn là hậu bối đạo gia, từ nhỏ đã rèn luyện qua công pháp truyền thừa, căn cơ vững chắc.

Muốn dạy dỗ bọn chúng không dễ như vậy, càng không thể tuân theo trình tự giống như những đệ tử khác.
- Chỉ là chúng ta cũng không thể phá vỡ quy tắc cũ, vừa vào đã nhận làm đệ tử nội môn, tránh cho các đệ tử cũ sinh lòng bất mãn.

Như vậy xem ra chỉ có thể để bọn chúng uổng phí ba năm đầu.

Tương lai khi đã tiến vào nội môn, nếu quả thực bọn chúng tư chất hơn người, vậy chúng ta cũng có thể nhận làm đệ tử chân truyền, truyền thừa y bát cho chúng.

Coi như sau này bọn chúng có đi bốn phương tám hướng cũng làm rạng danh tông môn, khi cần cũng có thể yêu cầu chúng hỗ trợ, không phải quá tốt hay sao?
Bốn vị trưởng lão nghe xong bật cười ha hả, gật đầu tán thành, đồng thanh khen:
- Tứ sư muội thật biết tính toán.
Trúc lão tổ nghe xong cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành rồi lặng lẽ rời đi.

Trúc lão tổ xưa nay vẫn vậy, chuyện trong môn phái ngoại trừ có liên quan đến tồn vong mới lên tiếng, còn lại sẽ không để tâm.
Tuy nhiên sự sáng tạo trong cách nghĩ của tứ trưởng lão vừa rồi khiến Trúc lão tổ khá hài lòng cho nên mới nở một nụ cười hiếm hoi như vậy.


Năm vị trưởng lão thấy thế cũng lấy làm đắc ý lắm.
Bảy ngày sau, chính vào ngày đầu tiên buổi lễ thu đồ diễn ra, đám môn nhân tìm đến bái sư đã tề tựu đông đủ dưới chân núi Ứng Thiên Tông, đám người Tuyết Liên và Phá Thiên cũng có mặt trong số đó.

Đoàn người đông nghịt chen chúc lẫn nhau tiến lên, tiếng nói tiếng cười hỗn loạn còn hơn cái chợ.
Đến trước cánh cổng lớn bằng đá đang có khoảng chục đệ tử túc trực đoàn người mới dừng lại, từng đám từng đám tụm năm tụm bảy râm ran nói chuyện, những con mắt liếc nhìn về phía những vị đại tiểu thư, đại công tử khoác trên mình những chiếc áo lụa thêu rồng phượng bắt mắt, ai cũng tấm tắc khen, bày tỏ lòng ngưỡng mộ.
Lạc giữa đoàn người đông đúc chờ đợi, Phá Thiên mới cảm nhận được phần nào thế lực của môn phái có tên Ứng Thiên Tông này.

Phải có uy vọng bậc nào mới đủ để khiến cho bao nhiêu con người với đủ cấp bậc địa vị đứng đợi ở đây cơ chứ? Liếc nhìn chục đệ tử thân mặc pháp bào, lưng mang bội kiếm trước nghiêm trang trước cánh cổng đá to lớn có khắc ba chữ Ứng Thiên Tông cũng đủ khiến tim hắn đập loạn nhịp.
Nhưng chưa hết, theo tầm mắt phóng lên, dọc đoạn đường đi mỗi đoạn lại có một toán đệ tử đứng gác, từ chân đến đỉnh núi phải có hàng chục toán người như vậy, tính sơ sơ đã ngót ngét trăm người rồi.

Chỉ tính riêng số đệ tử túc trực trên đường chính đã gần một trăm, có thể tưởng tượng để vận hành một tông môn lớn với vô số ban bệ lớn nhỏ nhân lực phải đông cỡ nào.

Mặc dù Tuyết Liên có nói số đệ tử canh cổng này tu vi không cao, so ra không hơn gì nàng, không đáng bận tâm.

Nhưng đối với Phá Thiên, chỉ như thế thôi cũng là một thứ gì đó huyễn siêu xa vời lắm.
Quan sát cẩn thận một lượt, Phá Thiên nhận thấy trong số người đứng đợi ở đây có không ít người thân phận cao quý.

Tuy bọn họ một mực ngồi trong xe ngựa chưa từng xuất đầu lộ diện, nhưng chỉ cần nhìn sự bề thế của xe ngựa cùng số lượng tùy tùng nô bộc đi theo cũng có thể suy đoán phần nào đó nội tình của chủ nhân ngồi bên trong.
Hàn gia lớn thế nào, mạnh thế nào mà tùy tùng chỉ có hơn mười người.

Ấy vậy chiếc xe ngựa đối diện lại có đến mấy trăm người, không chỉ cỗ xe ngựa cao to hoành tráng mà còn có chiến kỵ đứng vây quanh, binh sĩ cầm giáo mác đứng canh chỉnh tề ngay ngắn, trông còn quy củ hơn cả quân đội.

Cái loại khí thế này khiến cho bất kỳ ai trông thấy cũng không thể không ngưỡng mộ và ao ước.
- Ngươi xem chiếc xe ngựa kia đi, cái kia nữa, còn cái đằng xa kia nữa kìa, trông thật là đẹp.


Đầu thai vào nhà quyền quý thật tốt, nếu có kiếp sau ta cũng sẽ chọn một nhà quyền quý để vào.
Một nam tử mặt tròn như cái trống, thân hình to béo nói nhỏ vào tai người bên cạnh.
- Vậy thì ngươi nên ăn chay nhiều vào.

Ít nhất cũng không thể sát sinh nhiều như hiện tại, nếu không kiếp sau có thể ngươi sẽ đầu thai thành con lợn đấy.
Một thanh niên thân hình gầy gò, nước da hơi vàng, trán cao mày rộng lên tiếng khuyên nhủ.
Bị người khác tạt cho một gáo nước lạnh vào mặt, nam tử mặt tròn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
- Ngươi dám trù ẻo ta?
- Ta không có trù ẻo ai cả, ta đang nói lời thật lòng.
Cũng không lâu lắm, đột nhiên từ phía không gian trống trải trước mặt mọi người xảy ra dị động.

Dị động rất nhỏ này người bình thường căn bản không thể phát hiện ra được.

Nhưng những người có tu vi khí lực gần như bất kỳ ai cũng có thể cảm ứng được, bất giác hướng sự chú ý về phía đó.
Chớp mắt một cái, bỗng nhiên từ trong khoảng không vô định có một thanh niên chừng ba mươi tuổi xuất hiện, xoay người lăng không đáp xuống.

Thanh niên thân hình mảnh khảnh, nước da trắng trẻo, trên thân mặc một bộ lam bào tươi tắn hiên ngang đứng đó.
Hắn là Mặc Nghiên, một trong ba vị chân truyền đệ tử của Ứng Thiên Tông, nhân vật có thiên tư kiệt xuất nhất trong đám đệ tử trẻ tuổi thời điểm hiện tại.

Được các vị trưởng lão giao phó trọng trách cho nên hôm nay hắn mới có mặt ở đây.

Ngoài là người đại diện tông môn ra mặt tiếp đón anh tài kiệt ngạo bốn phương đến báo danh, còn có chức trách đảm bảo mọi việc diễn ra thuận lợi.
Tất nhiên đây là cách nói khoa trương mà thôi, chứ thực tế Mặc Nghiên có mặt chính là để trực tiếp an bài cho những tử tôn của các thế gia đại phiệt kia, tránh cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Dù sao trong số hàng ngàn người tới đây rồng tôm lẫn lộn, nếu để những đệ tử khác đi làm chắc chắn sớm muộn gì cũng xảy ra sai sót.
Sai sót thì cũng thôi, nếu lại đắc tội với một người nào đó thân phận tôn quý thì không chỉ khiến cho hai bên khó xử, tông môn mất mặt mà ngay cả phần hậu lễ bọn họ dâng lên tông môn cũng không còn mặt mũi nào mà nhận.

Như vậy chẳng phải Ứng Thiên Tông sẽ mất đi một khoản tài phú lớn hay sao?
Nói thì nói tông môn tu tiên, coi trọng là đạo pháp, đạo hạnh chứ không phải tiền tài.

Nhưng tông môn nuôi một số lượng nhân khẩu lớn như vậy, nếu không có tiền thì lấy gì chi trả chi phí sinh hoạt hằng ngày.

Dù có tu thì cũng phải sống sót cái đã, nếu đói lả đi thì ai còn tâm trạng nào mà tu hành nữa.


Cho nên cái sự này tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ sai sót gì.
Sự xuất hiện của Mặc Nghiên ban đầu chỉ có một số ít người phát hiện, về sau khi tất cả mọi người đều phát hiện ra thì tính trang nghiêm của đại lễ mới chính thức hiển lộ ra.

Vô số ánh mắt tôn kính và ngưỡng mộ đổ dồn về phía Mặc Nghiên, thí sinh đến báo danh không chỉ ca ngợi về thực lực của Mặc Nghiên mà còn không ngừng ca tụng sự huyền diệu trong các loại thần thông đạo pháp đệ tử Ứng Thiên Tông tu luyện.
Càng tôn kính và ngưỡng mộ bao nhiêu, tinh thần cầu thị và tuân thủ nguyên tắc của mọi người càng tăng tiến bấy nhiêu.

Lúc này tiếng ồn ào huyên náo đã không còn, đổi lại là một bầu không khí tĩnh lặng như tờ.
Trước sự chờ đợi của tất cả mọi người, Mặc Nghiên thản nhiên tiến lên từng bước, khí độ ung dung, đến khoảng cách vừa phải mới dừng lại, dõng dạc nói:
- Hôm nay, Mặc Nghiên ta thay mặt các vị sư tôn sư trưởng đến đây tiếp đón các vị khách quý khắp nơi quy về Ứng Thiên Tông bái sư cầu đạo.

Trước hết ta thay mặt tông môn gửi lời cám ơn đến chư vị đã coi trọng đại lễ thu đồ này.

Sau cùng xin nhắc nhở chư vị rằng, một khi tiến vào địa phận Ứng Thiên Tông ta, hết thảy cần phải nguyên túc tuân thủ quy định của Ứng Thiên Tông ta đặt ra.

Bây giờ xin mời các vị cùng ta lên núi.
Nói rồi nhẹ lắc mình một cái, bội kiếm sau lưng tự động rời khỏi vỏ, chớp mắt cả người lẫn kiếm đã biến mất trong không trung.
Mọi người nhìn một màn này đa số đều cất lời khen ngợi, một số lại cho rằng vị sư huynh này tính tình kiêu ngạo, thể hiện quá mức, còn lại không tỏ thái độ gì.
Bất quá dù sao đây cũng là Ứng Thiên Tông, nơi của những người có tư chất đặc biệt, không phải nhà của bọn họ.

Nhập gia tùy tục, đó là điều đương nhiên.
- Chúng ta cũng đi thôi, Tuyết Liên lên tiếng gọi.
Bốn người Tuyết Liên, Phá Thiên, lão Tiếu cùng a Đào bám theo đám đông ồn ào tạo thành hàng dài leo lên dãy bậc thang hàng ngàn cấp hướng đỉnh núi đi tới.
Đoàn người đi qua không biết bao nhiêu bậc thang, dọc đường lão Tiếu và a Đào đòi nghỉ chân không biết bao nhiêu lần mà tính.
A Đào vốn là thiếu nữ mới độ mười bốn mười lăm tuổi, sức vóc không có bao nhiêu.

Lão Tiếu tuổi tác đã cao, xương cốt không còn như xưa nữa.

So với Phá Thiên và Tuyết Liên thì không thấm vào đâu.
Đỉnh núi lại vừa cao vừa dốc, thể trạng của hai người họ không cho phép bản thân đi một mạch từ chân núi lên đến đỉnh núi.
Cũng may số bậc thang tuy nhiều nhưng không liên tục mà giữa mỗi đoạn luôn bố trí một đoạn chiếu nghỉ cùng ghế đá để tiện nghỉ chân lúc mệt.