Tiên Pháp Đạo Kinh

Chương 1: 1: Tinh Hà Vạn Giới





Thời kỳ hỗn độn hồng hoang, nguyên sơ dạ tịch, Nữ Oa thân là chân thần sinh ra từ hỗn độn chi khí sở hữu lực lượng tối thượng trong thiên địa.

Trong thân phận của một đấng chí tôn, nàng không chỉ nắm giữ lực lượng khai thiên tích địa mà cũng đồng thời nắm giữ năng lực hủy thiên diệt địa.
- Hư không tịch mịch, hồng mông vô chủ, dù ta có là đấng chí tôn thì sao chứ? Chẳng phải vẫn là tự mình tôn phục mình hay sao? Nếu đã như vậy, nhất quyết để vầng tinh không này có thêm màu mè một chút đi.
- Phụng di chỉ của ta, kể từ nay về sau, phàm bất cứ ai có thể tiếp nhận được lưỡng nghi chi đạo, người đó ắt nhận được truyền thừa của ta, nắm giữ lực lượng hỗn độn vô biên, thống nhất tinh hà vạn giới.
Cuối cùng Nữ Oa tạo hóa, hiến tế chính bản thân mình đúc ra tinh hà vạn giới.

Sau khi Nữ Oa chết đi, hỗn nguyên chi đạo bị phân lập thành hai đạo âm dương trái ngược rồi lại diễn hóa ra vô số các loại đại đạo khác nhau, thiết lập nên thiên địa pháp tắc, cấu thành sự sống của vạn vật.
Vào thời điểm này, loại sự sống bản nguyên nhất tồn tại trong tinh hà vạn giới chính là ý niệm, vốn là đại đạo sơ khai đúc thành thiên địa pháp tắc của tinh hà vạn giới.

Các luồng ý niệm này trôi nổi khắp nơi, tuy không có thực thể nhưng lại không rời xa sự tồn tại và phát triển của vạn vật.
Thời gian dần dà trôi qua, những linh nguyên này nhờ câu thông với lực lượng pháp tắc trong thiên địa nương theo đó mà trường tồn bất diệt.

Càng về sau những luồng linh chủng này cũng sinh ra linh tính, nhận biết càng nhiều đại đạo pháp tắc hơn, từ đó hình thành một loại tồn tại mới gọi là nguyên thần.

Nguyên thần vốn là linh chủng có linh tính, nhưng ý niệm tồn tại của mỗi loại lại không giống nhau, từ đó lại phân thành nhiều phe phái đối lập.
Âm dương đại đạo tương sinh tương khắc, chính tà không đội trời chung, tranh đấu giữa các luồng linh chủng tự nhiên đã được định sẵn.

Dưới thế cục tranh đấu một mất một còn, hai phe thần tộc và ma tộc từ đó hình thành.

Một số không muốn tham gia vào sự phân tranh giữa hai phe phái này thì tạo ra một phe phái khác, gọi là phật tộc.

Đại diện cho thần tộc gọi là thần tổ, đại diện cho ma tộc gọi là ma tổ, đại diện cho phật tộc gọi là phật tổ.
Từ ngày đó trở về sau, ở khắp nơi trong tinh hà vạn giới thường xuyên diễn ra chiến tranh thảm khốc giữa hai phe thần ma nhằm tranh giành lãnh thổ, chiếm đoạt tài nguyên tu hành.

Dù có khi thắng khi bại, song không bên nào có thể lấn át bên nào, ngược lại khiến cho cục diện càng lúc càng rơi vào tình thế trầm trọng, thù oán giữa thần tộc và ma tộc theo thời gian ngàn vạn năm đã không cách nào hóa giải được nữa.
Không biết mất bao nhiêu ngàn vạn năm thì thế cục hai phe thần ma mới đi vào ổn định, những quy tắc ngầm được đặt ra giữa ba phe phái lớn đi vào nề nếp.

Chính vào thời kỳ này ở khắp nơi trong tinh hà vạn giới bắt đầu xuất hiện sự sống, tạo thành vô số nền văn minh khác nhau.
Ở một tiểu địa tinh xa xôi có tên Thanh Hải tinh, theo thời gian triệu năm trôi qua, khí hậu biến chuyển trăm ngàn, vô vàn sinh linh nhận được tạo hoá hình thành, trong số đó muộn nhất chính là nhân tộc.
Phàm giới cổ sử tương truyền, thời hậu kỳ thần ma chi chiến, long tộc nhờ vào số lượng đông đảo, tồn tại khắp nơi, thể chất đặc biệt lại muôn hình vạn trạng, từ đó chiếm được thiên cơ.


Trong khi các thế lực thần ma đều bị tổn thương nặng nề, vẫn lạc vô số, đa phần phải trở về cứ địa dưỡng thương, một phần bị long tộc tiêu diệt.

Các vị cổ thần, chân ma, yêu tiên, quỷ đế sau khi chết đi nguyên thần lưu tán bốn phương, chấp niệm khiến chân linh sinh ra linh niệm, kết thành linh châu, tinh huyết hóa thành linh khí, lưu lại cấm địa giúp hậu nhân của mình tu hành.
Khi đó long tộc xem như là bộ tộc hùng mạnh nhất, độc bá phàm giới, chiến hạ bốn phương bờ cõi, nhất thống tứ địa thần châu.

Thời gian trôi qua, tạo hoá biến chuyển, long tộc vì sát cơ quá nặng, lòng tham vô đáy, khiến cho sinh linh lầm than, vạn vật tận diệt, trái với thiên ý.

Không lâu sau, cửu thiên vì tức giận hạ giáng thiên lôi đại sát kiếp, bày ra thiên la địa võng, đẩy long tộc đến bờ vực diệt vong, từ đó mở ra đại cơ duyên cho nhân tộc sinh sôi nảy nở.
Tại một vùng đất xa xôi phương bắc, có một ngôi làng tự Lạc An thôn.

Vào một ngày trời đông giá rét, sấm nổ rền trời, cuồng phong cuốn theo mưa giá len lỏi vào mỗi mái ngói vách tường khiến cho người ta cảm giác được cái lạnh đến tận xương cùng tủy.

Ở trong một căn nhà lụp xụp cuối con hẻm nhỏ, lúc này trời đã về khuya, bỗng có tiếng huyên náo không ngừng phát ra, người đèn người đuốc chạy ra chạy vào rộn ràng như hội.
- Dự gia chủ, phu nhân khó sinh, hiện hai mẹ con chỉ có thể chọn một, ông mau quyết định đi, còn chần chừ nữa e là không kịp mất!
Người đàn ông trung niên đứng giữa gian nhà chính xiêu vẹo, một tay vịn lên cạnh chiếc bàn gỗ mục ruỗng cố giữ cho thân hình không khụy xuống khi nghe dứt lời bà đỡ vừa nói.

Mái nhà lâu năm đã xuống cấp đến mức có thể nhìn thấy vết chắp vá khắp nơi, ở dưới trận mưa to gió lớn không thể ngăn được những dòng nước tí tách chảy vào.

Nước dột vương vãi khắp nơi vô tình rơi vào mái tóc lấm tấm bạc của gã mà gã lại không có phản ứng gì, chỉ đứng ngây ra như trời trồng.

Gã đang mê mải nghĩ về lời của lão nhân râu bạc đứng vuốt râu cách đó không xa từng nói hồi ban sáng.
- "Đứa trẻ này không nên có mặt trên đời, nó sinh ra, gia đình tất gặp chuyện không may.

Không những thế, tương lai e rằng cả Cửu Chân quận này cũng khó tránh khỏi một hồi gió tanh mưa máu."
- "Ta dám khẳng định đúng vào giờ tý đêm nay, thời điểm sát tinh và cát tinh luân chuyển, phu nhân ngươi sẽ chuyển dạ.

Ta chỉ nói đến đây thôi, còn quyết định thế nào liền xem thiên ý vậy."
Mới sáng lời của lão nhân nói gã còn cảm thấy hết sức hoang đường, thậm chí xuýt chút động tay động chân vì cái tội trù ẻo người khác.

Cũng may lão nhân kia kiệm lời, còn biết dừng lại đúng lúc, nếu không sớm đã bị đánh cho một trận nhừ tử.


Đã vậy lão nhân còn kiên quyết không đi, một mực đòi ở lại nghiệm chứng hư thực, chính vì thế nên lão ta mới có mặt ở đây vào thời điểm này.
Đối diện với sự việc đang diễn ra sờ sờ trước mắt, người đàn ông đã bước một chân vào cái tuổi xế chiều vẫn không cách nào tiếp thu nổi, trong chốc lát không biết nên quyết định thế nào.

Gã không tin lời lão nhân kia nói là thật, cũng không dám khẳng định lời ấy là giả.

Gã cảm nhận được sự bất lực hiển hiện rõ ràng trong tâm trí.
Đứng bên ngoài cánh cửa gỗ ọp ẹp, gã nghe rõ mồn một tiếng rên la đau đớn của vợ mình, thậm chí còn cả tiếng hô hoán của bà đỡ dồn dập như trống trận bên tai.

Vào thời khắc này, lời nói của lão nhân càng thấm thía hơn bao giờ hết.
- "Đứa trẻ này không nên có mặt trên đời."
- "Đứa trẻ này là tai tinh."
Từng lời từng lời tiên đoán của lão nhân giống như ngàn vạn mũi tên đâm thẳng vào tim gã, đau đến đứt từng khúc ruột.
- Ta phải lựa chọn sao? Nhưng mà ta phải lựa chọn cái gì bây giờ?
Người đàn ông che miệng ho lên từng tiếng khù khụ, trên đôi mắt thâm quầng khẽ chảy ra hai dòng lệ nóng hổi.

Gã ngồi bệt lên chiếc ghế bạc màu bên cạnh, ánh mắt hướng về phía xa xăm.
Một khắc thời gian trôi qua, mặc kệ lời hối thúc như sấm động bên tai, người đàn ông trung niên vẫn không nói gì.

Đứng vào vị trí của gã, bất kỳ lựa chọn nào cũng đều phải nhận lấy kết quả hết sức đau lòng.

Gã không dám lựa chọn, nói chính xác hơn là gã lựa chọn sự im lặng.

Gã sợ phải lựa chọn, vì gã không chắc chắn đó có phải là lựa chọn đúng đắn hay không.

Vô hình chung, gã đã quyết định để ông trời lựa chọn thay mình.

Cuối cùng, một bé trai chào đời, đứa trẻ ấy tên là Dự Phá Thiên!
- Thằng nhóc kia, mày định chạy đi đâu, lại đây nghe bổn thiếu gia dạy dỗ.
Tên thiếu gia họ Đằng cao giọng quát lớn.


Mặt cậu bé Phá Thiên như xìu lại, miệng lằm bằm:
- Mẹ thằng chó khốn kiếp, lại tìm mình kiếm chuyện.
Hai bàn tay nhỏ nắm chặt, mặt không dám ngẩng lên, đôi má nhỏ ửng đỏ, hai chân run rẩy đến nỗi không thể bước tiếp.

Tên thiếu gia họ Đằng lại lên giọng quát:
- Thằng khù khờ kia, ngươi không nghe thấy bổn thiếu gia nói gì hay sao? Khốn kiếp, bọn chúng mày đâu, đánh nó cho tao!
Nghe thấy đại ca trong nhóm đưa ra mệnh lệnh, cả đám trẻ con đứng ở phía xa liền lao vào đánh đập Phá Thiên túi bụi.

Một chuỗi âm thanh bụp bụp bốp bốp vang lên, thỉnh thoảng còn có tiếng chửi rủa inh ỏi của đám trẻ con mới lớn.

Đánh đến đã tay cả đám mới chịu bỏ đi, kèm một vài bãi nước bọt nhổ thẳng lên người thằng bé tội nghiệp, cười nói rất hả hê.
Lồm cồm bò dậy với cái mặt sưng húp, miệng nhỏ máu, khoé mắt Phá Thiên bỗng dâng lên một dòng lệ nóng hổi nhưng bị hắn cố tình ngăn lại, đáy mắt in hằn một sự phẫn uất khó tả.

Cùng với cơn đau đang ùa đến lấn át cả những cơn gió lạnh cuối thu cạo vào người, hắn lại nghĩ về cuộc đời mình.
Sinh ra trong một gia đình bần nông, cha hắn lại là một kẻ nghiện rượu.

Ngày nào cũng như ngày nấy, làm việc thì ít mà say sưa thì nhiều.

Cứ về đến nhà là lại lôi hắn ra đánh đập, nhiều lần hắn bị đánh đến toác cả đầu cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng.

Nói đến mẹ hắn, đúng hơn là bà dì ghẻ của hắn, càng cay nghiệt hơn.

Nhiều lần thấy hắn bị đánh không những không can ngăn, còn tưới thêm dầu vào lửa, muốn hành hạ hắn cho bõ ghét.

Nghĩ đến mẹ ruột hắn, hắn càng thêm buồn tủi.

Mẹ ruột của hắn đã chết ngay sau khi sinh hắn ra.

Nghe người ta kể lại rằng khi mẹ hắn mang thai, có một ông thầy bói đã gieo quẻ bảo hắn số mệnh phạm thiên ý, không thể sống sót.

Nếu cứ cố chấp sinh ra không chỉ gây hoạ cho gia đình, còn có thể đem tai hoạ gieo rắc vào chúng sinh thiên hạ.

Nói hắn là tai tinh, là mối họa ngầm của loài người.
Bất quá trong vạn người ghét cũng có một người thương.

Bởi vì hiểu số phận của hắn nghiệt ngã, luôn nhắc nhở hắn rằng cái mạng của hắn chính là do mẹ hắn dùng chính mạng mình đổi lấy.


Nói hắn phải trân trọng sinh mạng của mình, càng phải sống sao cho trọn vẹn kiếp người.

Chỉ là lúc ấy hắn còn quá nhỏ để hiểu được nhiều thứ xa xôi đến vậy.

Hắn chỉ biết từ khi hiểu chuyện, hắn chưa từng có lấy một ngày cảm thấy cuộc đời này tươi đẹp, chỉ thấy cuộc đời đầy nghiệt ngã đắng cay mà thôi.
- Tiểu Thiên, thằng ăn hại kia, mày ăn xong rảnh mỡ hay sao, còn đứng ngây ra đó làm gì? Có về nhà nấu cơm, cho lợn ăn, lùa gà vào chuồng, quét tước trong nhà ngoài sân đi không hả? Mày đi học về còn không biết làm việc nhà hay sao? Đúng là nuôi phải cái loại vô tích sự, số ta thật khổ quá đi mà.
- Còn đám nhiều chuyện các ngươi nữa, nhìn cái gì mà nhìn? Bộ từ nhỏ tới lớn chưa thấy đàn bà cởi chuồng bao giờ hay gì?
Bà dì ghẻ có một nốt ruồi đen to bằng hạt đậu trên má hai tay chống nạnh, quần ống xăn ống thả, bụng ngấn một vung mỡ to như thắt lưng, cái miệng vừa nói vừa đay nghiến từng chữ.

Giọng nói của bà ta ầm ầm vang lên khiến cho những đứa trẻ đứng gần đó sợ hãi cúi đầu lặn mất, mà những người lớn tuổi thì chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm quay đi.
Phá Thiên bần thần tỉnh lại, quẹt bàn tay dính đầy bụi đất lau vội mấy giọt nước mắt còn bén lại trên gò má rồi quay phắt về nhà chẳng nói lời nào.
Nói đi cũng phải nói lại, kể từ khi sinh ra, Phá Thiên chẳng khi nào cho thấy rằng bản thân là một kẻ đầu đội trời chân đạp đất như cái ông thầy kia nói.

Bởi lẽ hắn trầm tính, đi học cũng lầm lì, học không giỏi, chỉ là biết mặt chữ mà đọc, mà viết thôi.

Nói cho cùng không phải vì hắn thiếu trí thông minh, mà vì hoàn cảnh của hắn không được như người ta.
Vốn xuất thân thấp hèn, lên lớp thầy cô chẳng quan tâm dạy dỗ đã đành, còn thường xuyên bị bạn bè đồng trang lứa chọc ghẹo, trêu phá.

Về nhà thì lại bị cha đánh đập, bị bà dì ghẻ coi như loại cặn bã, ăn bám.

Lâu dần, trong đầu Phá Thiên sinh ra một loại oán niệm sâu sắc, hận ông trời tại sao lại sinh ra hắn với số phận thê thảm đến như vậy.

Hắn sai ở chỗ nào, tại sao lại bắt hắn phải chịu hết thảy những thứ đau khổ trên đời, sống không bằng chết như thế?
Nhiều lúc Phá Thiên còn nghĩ đến chuyện chết quách đi cho xong.

Nhưng cái giận dỗi tuổi nhỏ, buồn đây quên đó, dù sao hắn cũng chỉ mới là đứa trẻ sáu tuổi mà thôi.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mười mấy năm sống trong cơ cực bần hàn đã dạy cho Phá Thiên biết tiền bạc và quyền lực là hai thứ mà bất kỳ ai cũng khao khát có được nhất, cũng là hai thứ dễ khiến con người ta lầm đường lạc lối nhất.

Nếu không phải vì bản thân nghèo hèn, hắn không có cuộc sống tệ hại như bây giờ.

Nếu không phải những kẻ kia cậy quyền cậy tiền ức hiếp người khác, hắn cũng không phải chịu vô vàn oan ức như thế.

Chung quy bản thân dù muốn dù không thì hắn vẫn phải mạnh mẽ lên, phải giàu có hơn.

Chỉ có như vậy hắn mới có thể làm chủ cuộc sống, làm chủ vận mệnh của mình.