Thâm cung khi ánh nắng buông xuống có một vẻ ngoài thật hay. Nó được phủ lên một bộ cánh cô đơn đến vô lực. Không có bất kỳ vạn vật tự nhiên làm nền, chỉ duy nhất một màu hồng tươi của bức tường cao sừng sững, tươi đẹp tới nỗi khiến cho lòng ngườI ta cuộn lên từng trận sầu thảm.
Mới đi về Phượng tê cung, Hạ Nữ liền nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh của một nữ tử, thon dài mà tuyệt đẹp ngồi đằng kia, váy áo một thân xanh nhạt điểm hoa sen dài nhẹ nhàng phủ đất.
Nàng đột nhiên biết rõ người nọ là ai. Vì thế đi vào, cười khanh khách: “Là Thanh quý phi đến đó sao?”. Bộ váy với phong thái cao quý, thanh thoát tựa trời tựa nước như vậy, chất liệu lụa mỏng thượng hạng thế kia, trong cung e rằng chỉ có nàng ta được mặc.
Nàng ta quay đầu, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ ôn nhu cao quý. Tựa hồ đã đợi từ rất lâu rồi, vừa nhìn thấy Hạ Nữ đã nở nụ cười.
Mị hoặc chúng sinh, có lẽ là nụ cười này của nàng đi! Giang Nghi Thanh rất đắc ý lộ ra vẻ ôn nhu, quyến rũ, tinh nhã như nước. Thực rất mê người!
“Hoàng hậu nương nương đã trở lại.” Âm thanh mềm mại, trong vắt thốt ra từ đôi môi xinh xắn của nàng ta, một lời nói ra, còn tưởng họ là bạn thân lâu năm thân thiết.
Hạ Nữ gật gật đầu: “Đúng vậy a.” Nàng cùng Giang Nghi Thanh cho tới thời điểm bây giờ chưa thể tính là quen biết. Từ sau ngày hôn lễ từng gặp nhau ra, hai người chưa từng chạm mặt. Hôm nay , nàng ta đột nhiên đến đây, sự nhiệt tình này khiến Hạ Nữ thấy có điều gì đó không thích hợp.
Nàng không ngốc, đương nhiên biết cái gì gọi là vô sự bất đăng tam bảo điện! (tức là “không có việc thì đến làm gì” )
Nàng ngồi ở một bên ghế trên, thuận tay cầm lên chén nước cung nữ mới dâng, tinh tế uống một ngụm, trong mắt chỉ chú ý đến màu sắc khéo léo hòa hợp trên chiếc bàn vuông bốn phía có hoa văn chìm. Muốn làm họa sĩ, trước tiên phải học cách quan sát mọi thứ, có vậy mới có thể vẽ tốt một bức tranh.
Nàng cũng đang chờ mấy lời nói mà Giang Nghi Thanh toan tính thốt ra.
Giang Nghi Thanh lại không ngờ khi đến đây, tiện nữ đê tiện, vô năng như Hạ Nữ kia cứ như thế chăm chăm nhìn cái bàn, làm mấy lời nàng muốn nói ra cứ nghẹn ở cửa miệng, không thể thốt ra nổi.
Vốn là muốn cùng nàng bàn bạc về yến hội ngày kia. Nàng muốn nói Hạ Nữ không cần duy trì giúp Hạ tiểu thư nhập cung. Vừa rồi nàng nghe nói gian thần Hạ An Đạt kia đã đến đây tìm Hạ Nữ, tám chín phần là muốn tâu dâng chuyện này.
Lúc này, quyết không thể để Tuyết Nguyệt tiểu thư kia nhập cung, cô gái kia mỹ mạo hơn người, đối với nàng chẳng thua kém. Chính vì thế, không thể để cô ta có cơ hội vào cung mê hoặc Hoàng thượng được.
Tuy nói vị hoàng hậu này không quyền không thế, nhưng trên yến hội đều là đại quan đại thần, lời của nàng, lại có thể làm cho người ta coi khinh ư.
“Thái Hậu ngày kia muốn ở ngự hoa viên tổ chức Xuân Hoa yến tiệc!” Nàng giống như vô ý nói, ánh mắt liếc trộm Hạ Nữ đánh giá phản ứng của nàng.
Chỉ thấy nàng vẫn không rời mắt khòi chiếc bàn cổ hình vuông. Vẻ mặt thành thật bình thản, đầu không ngẩng lên song vẫn đáp: “Đúng vậy a!”
Sớm đoán được nàng ta sẽ vì việc này mà đến, chỉ là Giang Nghi Thanh này cũng quá nóng lòng đi! Hạ thừa tướng vừa tới, nàng ta cũng không chần chừ nối chân, làm cho người ta dù cho có nhắm mắt cũng biết được nàng ta đang một bụng đầy toan tính.
Nàng thật sự là không thể hiểu được, những người này, vì sao lại có hứng thú với quyền lực như thế?
Có được quyền to thì như thế nào, nhân sinh vội vàng, bất quá chính là thời gian. Một khi đã hóa thành đám xương trắng, hết thảy không phải đều vô nghĩa hay sao.
“Nghe nói đến lúc đó tỷ tỷ Tuyết Nguyệt, Tuyết Như của Hoàng hậu nương nương cũng được mời tham gia!” . Giang Nghi Thanh nói xong, trong khí ngữ ôn nhu, vẫn lộ ra ra vẻ vội vàng, khẩn trương.
“Tốt lắm a.”
Nàng đột nhiên cảm thấy nữ tử Hạ Nữ trước mắt này, thật khiến người ta nhìn không thấu. Rõ ràng là một vẻ trầm mặc yếu đuối, một nữ tử thấp kém, nhưng thực sự rất khó có thể nắm bắt.
Không biết là nàng thực sự không hiểu hay đang giả vờ hồ đồ.
Vốn dĩ, nàng nghĩ rằng có thể lừa Hạ Nữ dễ dàng. Nhưng nàng ta cư nhiên đối với chuyện này không thèm để ý, khiến nàng cũng chẳng biết nên làm thế nào mà nói ra.
Có lẽ, nói thẳng, sẽ tốt hơn chăng?
“Thanh nhi nghe nói nương nương trước kia từng ở Hạ phủ .” Nghi Thanh vừa mở miệng nói ra, liếc mắt nhìn Hạ Nữ một cái, thấy nàng mặc dù cố trần định, song trong mắt rõ ràng hiện ra chút quang sắc, nàng ta không phải là hoàn toàn không để ý nha.
Vì thế đôi tay ngọc ngà mơn trớn tay áo, khóe miệng cười cười tiếp tục nói: “Thanh nhi cùng Hoàng hậu tuy là không quen biết, càng không nói đến là chưa từng có giao tình, nhưng nhân sinh có kẻ ác, người tốt. Thanh nhi ở trong cung, luôn đứng phía sau nương nương, chung quy là người tốt, Thanh nhi không dám tự xưng lòng mình như Bồ Tát, song sự lương thiện không phải không có. Cũng sẽ không như một số ngườI ỷ mạnh ức hiếp kẻ yếu. Hơn nữa Thanh nhi hiểu thế nào là tôn ti thứ bậc, đối với Hoàng hậu nương nương, cho tới bây giờ vẫn là thập phần kính yêu”. (Qing Qing: làm người tốt dễ thế, chỉ cần vỗ vai người khác nói: “Này! Bố mày là người tốt!” là xong rồi ==’)
Nàng ngừng lại một lát, thấy Hạ Nữ vẫn không mở miệng, bèn tiếp tục: “Nhưng hiện giờ có ít người không được tốt đẹp cho lắm. Nương nương hẳn cũng rõ hai vị tiểu thư Hạ gia tính tình thế nào, nếu các nàng vào cung, khi đó nương nương không thể nào sống yên ổn được”.
“Thanh quý phi nói quá xa xôi rồi, các nàng rốt cục có vào cung hay không, như thế nào mà ta là người có thể quyết định được! Ngươi cũng biết, ta bất quá chỉ có cái vỏ bọc hoàng hậu này thôi!”
Một câu nói ra khiến Giang Nghi Thanh chịu một trận ngượng ngùng. Trong hậu cung hiện nay, chính Nghi Thanh nàng đây đang cầm quyền, nàng sao lại không rõ việc này. Hạ Nữ chỉ có danh không có quyền, kỳ thật chính là vì quyền lực đều nằm trong tay nàng a.
Vì thế sau một lúc lâu mới nói tiếp: “Thật ra, việc này cũng không phải do Thanh nhi muốn, chẳng qua Hoàng thượng ưu ái, Thanh nhi không có cách nào cự tuyệt, hay Thanh nhi lại hướng Hoàng thượng cầu xin đem trao lại quyền cho nương nương phụ trách”. Giang Nghi Thanh chẳng qua chỉ nói ra miệng như vậy. Nếu như yến hội diễn ra êm thắm, chỉ cần qua ngày này, những chuyện kia sẽ tính sau.
Bất quá sẽ nói là Hoàng thượng chỉ muốn nàng quản lý mọi việc ở hậu cung.
Hạ Nữ, cũng không thể trách ai được nha. Ai bảo nàng ta không được sủng ái.
“Thanh quý phi nói này nói nọ làm gì, ta cũng không hề có ý tứ như thế, không cần ngươi phải hướng Hoàng thượng nhọc công cầu xin, ta hiện giờ không thể nào đồng thời đáp ứng hai bên trái phải cùng một việc a!”.
Này, chẳng qua nàng đang dùng kế hoãn binh thôi.
“Hay là… ” Giang nghi Thanh cười cười nói.
“Đúng rồi, Hoàng hậu nương nương, Thái Hậu ngày kia thiết yến, tất cả cũng vì mục đích đưa hai vị tiểu thư kia tiến cung, chỉ cần Hoàng hậu có thể đứng về phía Hoàng thượng, như vậy hết thảy sẽ không thành vấn đề”. Nàng nhỏ giọng thuyết phục, đưa đôi mắt sáng quắc nhìn Hạ Nữ, chờ đợi Hạ Nữ đáp ứng.
Hạ Nữ chính là lẳng lặng cười nhẹ một tiếng: “Việc này ta biết nên làm thế nào”.
Trả lời như vậy, để đôi bên được vẹn đường.
Chính là vào lúc này Giang Nghi Thanh xem lời nói của nàng như là một câu đồng ý, vì thế liền cười cười nói chuyện phiếm vài câu, sau đó mang khuôn mặt tươi rói rời đi.