Nhưng mà Ngọc Băng xưa nay vốn không có kén ăn, vấn đề ngon dở vốn không mấy quan trọng, chủ yếu là dạ dày của nàng đang rất yếu và thể lực thì gần như cạn kiệt. Tuy tinh thần có tỉnh táo hơn nhưng ăn được non nửa chén cháo nàng đã bắt đầu cảm thấy khó chịu, tay run rẩy, không muốn ăn nữa.
Đột nhiên, đúng vào lúc này, nàng cảm giác được một hơi thở quen thuộc lẩn quất trong không trung, nàng vội tìm cách điều hết cung nữ thái giám ra ngoài.
Khi cung nữ cuối cùng lui ra ngoài, Dương Tường Vi và Hoàng Tuyết Mai còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì một bóng áo lam từ trên nóc nhà nhẹ nhàng đáp xuống, là Hoàng Lãnh.
“Cha!”
“Ra ngoài một chút đi, cha có chuyện muốn nói riêng với đại tỷ của các con.” Hoàng Lãnh hạ thấp giọng, từ lúc xuất hiện tới giờ, tầm mắt của ông chưa từng rời khỏi Ngọc Băng.
“Cha, con…” Ngọc Băng chưa kịp nói gì đã bị Hoàng Lãnh cắt ngang: “Nha đầu, ta phải nói với con bao nhiêu lần đây. Chúng nó là muội muội của con, là thân nhân của con, con không cần ngại trước ngại sau như vậy, mệt thì nói, khó chịu cũng cứ thẳng thắn mà nói, muốn ăn gì, cần gì cũng phải mở miệng. Con không muốn chúng lo lắng, nhưng con càng như vậy càng khiến mọi người không an lòng. Đạm mạc lạnh lùng chỉ giới hạn với người ngoài, không được mang vào trong nhà! Con cứ như vậy, chúng nó mỗi một chuyện đều phải đoán, đoán con cần gì, đoán con có thực sự khỏe không, đoán con muốn gì, thật sự rất mệt mỏi.”
Hoàng Lãnh miệng nói tay cầm chén cháo của Ngọc Băng, ngồi xuống cạnh giường nàng, múc một muỗng đưa tới bên miệng nữ nhi: “Con nhìn con đi, mệt đến hít thở không thông rồi còn gắng gượng làm gì.”
Ngọc Băng ngoan ngoãn há miệng nuốt gọn muỗng cháo, hai má khẽ ửng đỏ. Bảo muội muội đút thức ăn cho mình, nói sao nàng cũng cảm thấy rất không tự nhiên.
Hiểu con không ai bằng cha, Hoàng Lãnh dễ dàng nhận ra nữ nhi không thoải mái, ông nhẹ giọng: “Không ăn không được đâu, không ăn lấy sức đâu mà dưỡng bệnh.”
Hai phụ tử yên lặng làm việc, một người chuyên tâm đút, một người ngoan ngoãn ăn, nhưng cả hai đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.
Một chén cháo nhỏ rất nhanh thấy đáy, Hoàng Lãnh buông chén, cũng khẽ cất tiếng: “Băng nhi, chăm sóc người mình yêu thương cũng là một loại hạnh phúc.”
Ngọc Băng ngẩng đầu, mở to mắt nhìn cha, không lên tiếng.
“Con hôm nay đã gả về cho người ta, sau này chúng ta cũng không gặp mặt thường xuyên được nữa. Ta lại không thích triều đình. Có mấy câu, ta nghĩ nên nói với con.”
“Băng nhi, tiểu tử hoàng đế kia nhân phẩm rất tốt, lại yêu thương con thật lòng, con nên mở lòng mình ra một chút, tiếp nhận sự quan tâm của nó, thoải mái để nó chăm sóc con. Có việc gì, dù là nhỏ nhất cũng nên thành thật cho nó biết, nó là phu quân của con, là người cùng con sống hết những chuỗi ngày còn lại.”
“Cha mẹ sẽ ra đi trước con, con cái sẽ ra đi sau con, chỉ có phu thê mới có thể cùng nhau tay nắm vai kề. Quan hệ phu thê nói phức tạp rất phức tạp, nói đơn giản cũng rất đơn giản, yêu thương dĩ nhiên tốt, nhưng muốn hôn nhân bền vững hai bên còn cần phải tôn trọng và tin tưởng lẫn nhau. Con trải lòng mình với nó, nó cũng sẽ không giấu con điều gì.”
“Ta biết con luôn mạnh mẽ độc lập, nhưng nam nhân đa phần đều muốn làm chỗ dựa cho nữ nhân mà họ yêu thương, con cứ để nó chăm sóc con, yêu thương con, đối với nó mà nói, đây cũng sẽ là một loại hạnh phúc.”
“Ta suy bụng ta ra bụng người, ta rất thích nhìn mẹ con cười, nhưng ta càng trân trọng những lúc mẹ con rơi lệ trong lòng ta, vì ta biết, những lúc như vậy, mẹ con thật sự dựa dẫm vào ta, tin tưởng ta.” Càng nói, thanh âm Hoàng Lãnh càng nhỏ dần, ánh nhìn của ông cũng trở nên xa xăm. Từ Nhược Lam, thê tử đã sớm buông tay rời khỏi nhân thế của ông qua bao nhiêu năm vẫn cứ chiếm lĩnh tâm trí ông như thuở trước. Ông là người cố chấp, kiêu ngạo, một khi quyết định sẽ không thay đổi, một khi yêu, là khắc cốt ghi tâm.
“Cha.” Ngẩng người hồi lâu, Ngọc Băng khẽ cất tiếng gọi kéo cha về thực tại. “Cha, Băng nhi nghe lời cha.”
“Con vốn không phải loại người ngu ngốc, tự nhiên biết chừng mực, ta cũng chỉ nói một lần này, tin tưởng con biết phải làm thế nào.” Hoàng Lãnh khẽ thở dài một hơi, tiểu nữ nhi ông thương yêu nhất, sống bên người ông 18 năm, bây giờ coi như chính thức gả ra ngoài, ông cảm thấy có chút không mấy dễ chịu. “Bất quá, ta nhắc lại, nếu ta phát hiện con chịu ủy khuất trong bốn bức tường này, ta lập tức mang con rời đi. Không cho thương lượng.”
“Hài nhi nhất định sẽ sống tốt, Tịnh ca ca hắn cũng sẽ không ủy khuất hài nhi.”
“Tốt nhất là như vậy.” Hoàng Lãnh hôm nay phá lệ nói đặc biệt nhiều, ông tuyệt đối tin tưởng nữ nhi của mình sẽ tự lo liệu được, nhưng tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ đều như nhau, đứng trước một số tình huống đều không tránh khỏi lải nhải. Hoàng Lãnh làm người rất tà môn, nhưng làm phụ thân lại vô cùng ôn hòa.
“Còn chuyện này nữa.” Hoàng Lãnh nói xong những gì cần nói thì bắt đầu chuyển đề tài. “Đám sứ thần kia không đơn giản. Yến Dương quốc thái tử Vân Hi không phải kẻ lương thiện. Hắn ỷ vào binh cường mã tráng tung hoành không kiêng dè ai. Lần này tuy nói họ tạm thời chưa có ý định gây chiến nhưng mà gây sự đụng chạm quốc thể ắt là không tránh khỏi. Đám quan lại trong triều vẫn chưa thanh lọc kỹ, kẻ to gan hầu hết là người của Lư Ngạc, còn lại đám võ tướng lại quá nóng nảy, mấy lão hủ nho lại chỉ biết dùng Khổng, Mạnh chống lưng, đấu không lại kẻ lươn lẹo như Vân Hi, người có thể ra mặt không nhiều. Con định thế nào?”
“Cha, Băng nhi cũng biết bọn họ không có thiện ý, nhưng mà đùa giỡn tâm kế, so đấu thủ đoạn không phải là bản lĩnh kiếm cơm của ‘bàng môn tà đạo’ chúng ta hay sao? Nhiều năm như vậy, bao nhiêu chuyện hoang đường trên giang hồ thế nhân đều đổ hết lên đầu Vạn Hoa đảo chúng ta, chẳng qua, bọn họ không biết chúng ta một khi ra tay sẽ còn hoang đường gấp trăm lần sự tưởng tượng của họ. Vân Hi kia nếu ngoan ngoãn an phận, chúng ta sẽ án binh bất động. Nếu hắn muốn động thủ động cước, hừ, Hoàng gia chúng ta cũng không phải dựa vào hư danh mà tồn tại hàng trăm năm nay. Đằng nào, chúng ta cũng phải cử đại diện báo cáo kết quả trận chiến vừa rồi với triều đình, Vi nhi cơ trí sáng suốt, Xuân nhi tỉnh táo thâm trầm, Mai nhi thông minh nhạy bén, Kiệt nhi ngạo nghễ khó lường, bất cứ ai trong số chúng đều đủ khả năng tức chết người không cần đền mạng. Bọn chúng cũng đã tiến cung rồi, chi bằng kiếm chút chuyện cho chúng làm.” Ngọc Băng khẽ nhếch môi, ôn nhu và nhu nhược khác nhau, nàng không động chạm tới người khác không có nghĩa sẽ cho phép người khác lấn lên đầu nàng. Hừ, Lư Ngạc thất thủ bị bắt mà vẫn còn có người dám đến lộn xộn. Cha nói không sai, ‘nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân và mọi người xung quanh’. Nàng bây giờ không phải chỉ có một mình, nàng có phu quân, có mẫu hậu, có thêm một muội muội và cả giang sơn cần nàng chiếu cố. Bốn tháng qua, nàng lặng lẽ nhắm mắt làm ngơ, tạm để Lư Ngạc hý thần lộng quỷ, nàng nhịn như vậy là đủ rồi.
“Không sai, Vân Hi hắn không phải kẻ lương thiện, vừa vặn, chúng ta lại chỉ không đụng đến người lương thiện.” Phụ tử hai người nhìn nhau cười quái dị…