Tiên Nữ Hạ Phàm

Chương 10: Tai bay vạ gió






“Bảo cô ta đến phòng khách đợi ta.” Cho dù Lâm Phúc không đến báo thì Ngọc Băng cũng thừa biết Lư Tiểu Uyển muốn đến gây sự. Chẳng qua bây giờ chưa phải lúc dứt điểm nàng ta mà thôi.
“Nương nương, Lư tiểu thư không có ý tốt đâu, hay là đừng gặp.” Trân Châu cẩn thận đề nghị. Tiểu nha đầu này đã thật sự coi Ngọc Băng là chủ tử, hết lòng lo lắng cho nàng.
“Tránh được một lần không tránh được cả đời. Hơn nữa, nàng ta có thể làm gì chứ?”
“Nương nương.” Lần này người mở miệng là Cẩm Tú. “Nô tỳ không phải nhiều lời nhưng thủ đoạn trong cung rất nhiều, đa dạng không phòng bị nổi. Có thể tránh được lúc nào hay lúc đó.”
“Chúng ta đã biết nàng ta giở trò thì cứ cẩn thận ứng phó là được. Tin ta đi. Hai muội đi trước bảo nàng ta chờ một lát ta sẽ ra ngay. Có điều, đừng để nàng ta ăn uống thứ gì của Phượng Nghi cung.” Ngọc Băng nhẹ giọng trấn an. Trong lòng trỗi dậy một tia ấm áp, tại nơi ‘đất khách quê người’ này rốt cuộc cũng đã có người vì nàng mà lo lắng.
Cẩm Tú, Trân Châu ngoan ngoãn lui ra. Ngọc Băng bước tới gần hộp trà Long Tĩnh mà thái hậu ban cho nàng hôm qua, giở nắp,….
——————————————————————————

Phượng Nghi cung, phòng khách.
“Tiểu Uyển tham kiến nương nương.”
“Ngồi xuống nói chuyện.”
“Tạ nương nương.”
“Lư tiểu thư đến có chuyện gì?”
“Nương nương, Tiểu Uyển chỉ là muốn chúc mừng người nắm giữ phượng ấn, từ nay trở thành nữ chủ nhân của Tử Cấm thành.” Lư Tiểu Uyển giả lả.
“Tấm lòng Lư tiểu thư bản cung nhận, chỉ là hôm nay bản cung có chút việc bận, không thể ngồi lâu. Hôm khác sẽ hàn huyên. Lư tiểu thư không phiền chứ?” Ngọc Băng không thích những cuộc nói chuyện vô bổ như thế này. Gián đoạn việc dạy học của nàng chỉ để nói mấy lời nhảm nhí!
“Vậy Tiểu Uyển không quấy rầy nương nương nữa. Nhưng nương nương có thể ban cho Tiểu Uyển một chén trà không? Tiểu Uyển có chút khát, uống xong Tiểu Uyển sẽ cáo lui ngay.” Hồ ly tinh bắt đầu giở thủ đoạn.
“Thật ngại quá, là Phượng Nghi cung sơ suất. Nhưng thật sự bản cung có việc phải đi ngay. Thế này vậy, ban sáng ở Từ An cung, Lư tiểu thư hình như rất thưởng thức trà Long Tĩnh đúng không? Bản cung tặng tiểu thư một hộp. Coi như đền đáp chút tâm ý của tiểu thư.” Nói đoạn nàng quay sang bảo Cẩm Tú: “Lấy hộp trà trong thư phòng cho Lư tiểu thư đi.”
“Tạ nương nương ân sủng. Nếu đã vậy Tiểu Uyển xin cáo lui. Ngày khác sẽ lại đến thỉnh an nương nương.” Lư Tiểu Uyển nhận hộp trà, vội vã cáo lui. Lúc quay người ra khỏi cung, trong mắt nàng ta lóe lên một tia tàn nhẫn.
Ngọc Băng nhìn theo bóng lưng Tiểu Uyển, đáy lòng khẽ thở dài, tại sao cứ nhất định phải gây chuyện thi phi mới được. Liếc thấy biểu tình không cam lòng của Cẩm Tú và Trân Châu, nàng nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Muội tiếc?”
“Nương nương, trà Long Tĩnh không dễ có được, không phải là hoàng hậu, thái hậu thì cũng không có mà dùng, sao nương nương lại cho nàng ta như vậy? Hơn nữa, nếu nàng ta thật sự muốn giở trò thì sẽ rất bất lợi với nương nương.” Trân Châu không phải tiếc một hộp trà, chỉ là không ưa cái thái độ của Lư Tiểu Uyển và lo lắng cho chủ tử mà thôi.
“Không sao đâu. Chúng ta đi học tiếp. Đừng để nàng ta làm gián đoạn. Không bàn nữa.” Ngọc Băng phẩy phẩy tay. “Tần công công, lần sau, những người đến vì những chuyện như thế này thì từ chối khéo cho ta. Ta không có thời gian đi làm chuyện vớ vẩn.”
“Dạ nương nương.”
Ba người trở lại thư phòng, người dạy tiếp tục dạy, người học tiếp tục học. Được khoảng một canh giờ sau, thái giám canh cửa lại lên tiếng báo: “Nương nương, Tĩnh Dương công chúa cầu kiến.”

“Cho vào.” Ngọc Băng quay sang Cẩm Tú và Trân Châu: “Hôm nay học đến đây thôi. Ngày mai tiếp tục. Đi pha trà cho công chúa đi.”
Cẩm Tú, Trân Châu vừa lui ra ngoài thì Tĩnh Dương công chúa bước vào.
“Bách Lý Vân tham kiến hoàng tẩu.”
“Miễn lễ. Muội ngồi đi.” Ngọc Băng đã nghe nhắc tới tiểu công chúa mười hai tuổi này. Vị hoàng phi sinh ra nàng mất sớm, nàng do một tay thái hậu hiện tại nuôi dưỡng nên người, tính tình thẳng thắn, ngây thơ hồn nhiên. “Rảnh rỗi đến thăm tẩu tẩu sao?”
“Không phải a. Hoàng tẩu là hoàng hậu mà. Theo lễ nghi thì muội phải đến thỉnh an a.” Bách Lý Vân thẳng thắn nói.
“Cám ơn muội, từ nay chúng ta là người một nhà, không cần khách sáo quá được không? Rảnh rỗi cứ đến chơi với tẩu tẩu.” Ngọc Băng nhìn tiểu nha đầu đáng yêu trước mặt, tự nhiên có cảm giác thân mật.
“Dạ.” Bách Lý Vân cười vui vẻ. “Hoàng tẩu gọi muội là Vân nhi đi. Mẫu hậu và hoàng huynh cũng gọi như vậy.” Lần đầu gặp mặt nhưng Bách Lý Vân cũng cảm thấy vị hoàng tẩu này tuy lạnh lùng nhưng cũng không khó gần gũi. Hơn nữa nàng từ nhỏ lớn lên trong cung cấm, tuy là công chúa cao quý nhưng lại hết sức nhàm chán, mẫu hậu và hoàng huynh luôn bắt nàng phải đoan trang nghiêm túc, không cho nàng ăn nói thoải mái. Đám cung nữ thái giám gặp nàng thì ngay cả nói lớn tiếng cũng không dám. Lư Tiểu Uyển thường xuyên ra vào cung, nhưng lại hết sức kiêu kỳ, chỉ chuyên tâm lấy lòng thái hậu, chê nàng nhỏ không chơi với nàng. Bây giờ nàng gặp được nhân vật mới từ ngoài cung đến, dĩ nhiên phải tranh thủ a. “Hoàng tẩu lớn lên ở đảo Minh Hà sao? Kể cho muội nghe chuyện ngoài cung được không?”
“Được rồi, muội muốn nghe chuyện gì?” Ngọc Băng chiều ý tiểu muội muội. Hai người nói chuyện một hồi, Ngọc Băng kể cho Bách Lý Vân nghe về những chuyện kỳ lạ nàng gặp trên giang hồ, dĩ nhiên có chọn lọc hẳn hoi. Bách Lý Vân càng nghe càng say mê, hoa tay múa chân náo loạn, càng lúc càng yêu thích vị hoàng tẩu ‘dễ thương’ này. Ngay cả ‘hoàng tẩu’ cũng chuyển sang thành ‘tẩu tẩu’ cho ‘thân mật’.
Nhưng chưa được bao lâu, bên ngoài lại truyền đến thanh âm gấp gáp của Tần Thọ: “Nương nương, không hay rồi. Lư tiểu thư trúng độc. Chuyện đã kinh động thái hậu, thái hậu mời nương nương đến cung Từ An. Hoàng thượng cũng đang ở đó.”
Cẩm Tú, Trân Châu mặt mày tái mét. Mặc dù chỉ là hai tiểu nha đầu, nhưng đã ở trong cung lâu năm, hai nàng dư sức đoán biết là hộp trà Long Tĩnh gây họa. “Nương nương, phải làm sao bây giờ? Cô ta nhất định muốn vu oan giá họa.”
“Nếu muốn giá họa thì cứ tìm cách khác đi. Tại sao phải mang cả bản thân mình ra mạo hiểm như thế?” Ngọc Băng buông một câu không ăn khớp gì với tình hình hiện tại.
Bách Lý Vân là nhân vật duy nhất không hiểu đầu đuôi gì cả, nàng không cam tâm lạc hậu: “Tẩu tẩu, mọi người đang nói gì vậy a? Lư tiểu thư trúng độc liên quan gì đến tẩu tẩu?”
“Chuyện dài dòng lắm, bây giờ ta phải đến chỗ mẫu hậu xem tình hình. Trở về sẽ kể lại cho muội, được không?” Ngọc Băng dợm chân bước đi.
“Không chịu đâu. Muội cũng đi. Tẩu tẩu không nói. Muội trực tiếp đi hỏi mẫu hậu.” Bách Lý Vân dẫm chân, nàng ý thức được có chuyện gì đó nghiêm trọng và ảnh hưởng không tốt lắm tới hoàng tẩu của nàng. Khó khăn lắm nàng mới tìm được một người cưng chiều nàng, sao lại chịu cho người khác cướp mất chứ?
“Đừng làm rộn. Đã vậy, chúng ta cùng đi. Trên đường sẽ kể cho muội.” Ngọc Băng dỗ dành.
——————————————————————————————–

Từ An cung.
“Hoàng hậu nương nương giá lâm! Tĩnh Dương công chúa đến!”
“Nhi thần tham kiến mẫu hậu, tham kiến hoàng thượng!” Ngọc Băng nhìn Lư Tiểu Uyển sắc mặt trắng bệch đang ngồi trên một cái ghế tựa, đứng bên cạnh là tể tướng Lư Ngạc đang xù lông. “Mẫu hậu, đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu Uyển sau khi uống trà thì trúng độc. Nó nói, trà là hoàng hậu cho nó.” Thái hậu nhìn Ngọc Băng, ánh mắt vô cùng phức tạp. Bà vốn không nghĩ Ngọc Băng là hạng người nham hiểm độc ác, nhưng sự việc bày ra trước mắt, nhân chứng vật chứng đều đủ, bà không thể không tin.
“Thái y nói thế nào? Đã kiểm chứng ly trà chưa?” Ngọc Băng bình thản đáp, tựa hồ chỉ đang nghe chuyện người khác.
Thái độ này làm Lư Ngạc tức đến cành hông, hắn gằn giọng: “Hoàng hậu nương nương, tiểu nữ là uống trà mà nương nương ban cho mới trúng độc. Nếu không phải nhờ phát hiện kịp thời thì mạng đã không giữ nổi. Lão thần thật sự không hiểu, Tiểu Uyển rốt lại đắc tội gì với nương nương để phải trả giá như vậy?”
“Tướng gia bình tĩnh, việc này chắc chắn có ẩn tình, trẫm không tin hoàng hậu nương nương lại hạ độc thủ với Tiểu Uyển.” Bách Lý Tịnh lên tiếng bào chữa.
“Ta hỏi ly trà đã được kiểm tra chưa?” Ngọc Băng lành lạnh nhắc lại.
“Kiểm tra? Nương nương còn muốn kiểm tra? Được, thái y đã nói trong ly trà của Tiểu Uyển có ‘tỳ sương’. Nương nương giải thích thế nào đây?” Lư Ngạc nhe nanh múa vuốt.
“Vớ vẩn. Độc trong ly trà của Lư tiểu thư liên quan gì đến hoàng tẩu?” Bách Lý Vân nhịn không được xen vào, hoàng tẩu của nàng, không cho phép đụng đến.
“Vân nhi, đừng làm ồn. Nghe lời, đứng qua một bên đi.” Ngọc Băng nhẹ giọng khuyên nhủ. “Tẩu tẩu trong sạch, không có gì phải lo.”
“Trong sạch? Nương nương làm sao chứng mình bản thân trong sạch?” Lư Ngạc được nước lấn tới. Mục đích thật sự của hắn không giống Tiểu Uyển, nếu Tiểu Uyển là muốn hạ bệ và thay thế vị trí hoàng hậu, thì hắn lại chỉ muốn cho hoàng thượng một đả kích. Nhưng hắn không ngờ, Ngọc Băng không phải là người mặc cho hắn an bài.