Tiên Nữ Giang Đậu Hồng

Chương 41




Edit: Yunchan

“Vết thương của cô nương này bị người ta rắc vào độc Thanh Hoa, trong Tam giới không có thứ gì có thể chữa được.”

Ma y lão nhân nhìn ta cực kỳ lâu, sau đó giáng cho một câu.

Giống hệt như lời chẩn đoán của A Mộc trước đó, bây giờ nghe Ma y nói lại lần nữa, ta chỉ cảm thấy cả người xụi lơ như bóng cao su xì hơi.

“Làm sao có thể?!” Giọng A Mộc nổ vang giữa không trung, văng tuốt lên sao Hỏa.

Ta bị tiếng quát phủ đầu này của hắn làm giật bắn, mò mẫn nhìn theo tiếng kêu theo bản năng —– không phải hắn biết trước rồi à? Sao lúc này còn giả bộ giật mình dữ thế?

“Độc Thanh Hoa là bí dược trong truyền thuyết, sao có thể hiện thế dễ dàng được chứ?”

Đại khái là nhận ra bản thân luống cuống, giọng A Mộc hơi thấp xuống, nhưng vẫn không kiềm chế được kích động, mùi khói súng bốc lên nồng nặc.

Ta câm nín —– điệu này thì trước đó A Mộc cũng không biết bệnh tình của ta, chuyện trúng độc hết thuốc chữa chỉ nói để hù ta sợ, ai dè bây giờ lại thành sấm ngữ?

“Sao lại không thể?” Ma y lão nhân mất kiên nhẫn: “Tuy nói độc Thanh Hoa là bí dược trong truyền thuyết, nhưng năm trăm năm trước lão phu cũng đã tận mắt thấy nó ở chung với Phục Thần đao.” Trong giọng nói của lão lộ ra vẻ kiêu ngạo cùng tự hào không gì sánh được: “Độc không gì qua Thanh Hoa, đao không gì qua Phục Thần, thiên địch của Tiên nhân bực này, cũng chỉ có Đế quân vĩ đại của Ma giới mới có thể phát minh ra.”

Ta nghe lão nói tới “Thiên địch của Tiên nhân”, không dằn lòng được, hỏi dò: “Xin hỏi lão tiên sinh, hai thứ này rốt cuộc có gì thần kỳ?”

Ma y lão nhân có vẻ rất hưởng thụ bộ dạng nhát gan của ta, khoan thai giới thiệu sản phẩm: “Thế nhân đều biết Tiên nhân có linh lực hộ thể, các cơ quan tứ chi đều có năng lực phục sinh. Có điều nếu trên vết thương rắc lên độc Thanh Hoa, thì vết thương đó sẽ không bao giờ chữa trị được nữa, bất kể linh lực có lớn mạnh bao nhiêu cũng không thể.”

“Về phần Phục Thần đao —-“ Lão cố tình kéo dài giọng như thuyết thư tiên sinh: “Đó là vũ khí hùng mạnh nhất trong toàn bộ Tam giới. Tiên nhân nhảy xuống Tru Tiên đài, cùng lắm là thoát khỏi tiên tịch, còn có khả năng đầu thai chuyển thế. Thế nhưng, bị Phục Thần đao chém phải, Nguyên Thần sẽ tiêu tan hoàn toàn, dù tới Tam hoang Lục giới cũng không tìm được bóng dáng.”

Vết thương hết đường chữa trị? Nguyên Thần tiêu tan hoàn toàn?

Ta bất giác rùng mình —— chẳng biết Đế quân Ma giới đại nhân có huyết hải thâm thù gì với Thiên đình, mà phải chế tạo ra thứ đáng sợ như vậy nữa?

“Lợi hại không!” Lão nhân cười ha ha: “Đế quân đại nhân là người hữu dũng hữu mưu biết bao nhiêu, không những sản xuất binh khí hạng nặng, mà còn chế tạo vũ khí sinh hóa, đây gọi là hai tay cùng bắt, hai tay đều chắc.”

Ta đã nội thương đến mức ngay cả cười gượng cũng không nổi.

Hóa ra, hóa ra ta trúng độc Thanh Hoa thật, mà độc đó là do người thống trị Ma Vực bào chế chuyên để tru tiên. Không còn nghi ngờ gì nữa, ta đã mất hết hy vọng nhìn thấy lại ánh mặt trời rồi.

“Mở to mắt già của ngươi ra, nhìn rõ lại cho ta!”

A Mộc vẫn không bỏ cuộc, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp lão nhân, thậm chí ta có thể cảm thấy cuồng phong bão táp do hắn kéo tới.

“Ngươi ăn gan báo sao hả, dám uy hiếp cả thủ tịch Ma Vực…” Lão nhân đang muốn nổi cáu, chẳng biết tại sao lại đột nhiên câm bặt.

Cả căn phòng bỗng nhiên rơi vào yên tĩnh, tới tiếng kim rơi xuống đất cũng không nghe thấy.

“A Mộc? A Mộc?” Ta lúng túng, chẳng biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Lại nghe tiếng thở hổn hển của lão nhân vang lên lần nữa: “Lão hủ dám lấy đầu ra đảm bảo, tiên tử này đúng là trúng độc Thanh Hoa, trong Tam hoang Lục giới, không dược không y không người nào có thể cứu được!”

Uỵch một tiếng, như có ai đó quỳ mạnh xuống sàn: “Bất cứ giá nào cũng không dám lừa gạt nhị vị!”

Cả người ta đều rơi vào hố tuyết không đáy, vừa lạnh, vừa buốt.

Mãi tới khi có hai bàn tay vươn tới, bịt hai tai ta lại.

“Y thuật của lão không tinh, nói bậy nói bạ.” Giọng A Mộc vẳng tới từ sau lưng: “Đi, ta dẫn ngươi tới chỗ khác.”

Ta tỉnh táo lại, trong chớp nhoáng đã hạ quyết tâm.

“Lão tiên sinh.” Ta quay đầu dò về hướng phát ra tiếng quỳ trên đất, giọng thành khẩn: “Xin hỏi ngài nhìn thấy Phục Thần đao ở đâu? Hiện tại thanh đao đó ở chỗ nào?”

Ma y nuốt ực nước bọt, ấp a ấp úng đáp: “Năm, năm trăm năm trước lão hủ có gặp qua một lần, khi đó còn nằm trong tay Đế quân Ma giới, sau khi Đế quân Ma giới đột nhiên biến mất, đao và độc cũng thành truyền thuyết của Tam giới…”

Ta thất vọng cùng cực, không nói gì nữa.

“Đi thôi, ta dẫn ngươi đi tìm thầy thuốc khác.” A Mộc đã chờ lâu tới mất kiên nhẫn, ngồi xổm xuống cõng ta trên lưng.

“Ừ.” Ta nhẹ giọng đáp, đưa tay vòng qua cổ hắn.

Hắn cõng ta sải bước ra ngoài, vượt qua núi, vượt qua sông, để lại đằng sau tiếng gió lướt qua ào ào.

Sau đó A Mộc lại mang ta đi gặp vài danh y khác, tuy không còn ai nói ta trúng độc Thanh Hoa nữa, nhưng cũng chẳng một ai có thể chữa lành cho ta.

Mỗi ngày A Mộc đều truyền linh lực cho ta, lớp da trên mặt ta dần kết vảy, nhưng ánh sáng vẫn không trở lại.

“Năm trăm năm ngươi mới làm một việc thiện, ai dè lại đụng phải ta, đúng là xui xẻo.”

Hôm nay hắn lại nắm tay ta truyền linh lực, ta nghĩ tới sự tích không nhặt của rơi năm trăm năm trước của hắn, không nhịn được mở miệng pha trò.

“Đừng nói chuyện! Coi chừng linh khí tiết ra.” A Mộc có chút bực mình.

“Nè, có phải người Ma Vực các ngươi rất ghét Thiên đình không thế?” Ta tò mò dí mặt tới trước: “Giả sử ta chạy ra đường cái hô to Ngọc Hoàng Đại đế vạn tuế vạn vạn tuế, có khi nào bị người ta tống vào nhà giam không?”

“Không đâu.” A Mộc cười lạnh: “Phần tử não tàn cỡ này, sẽ bị ngũ mã phanh thây, tan xác ngay tại chỗ.”

Ta thở nhẹ một tiếng.

“Khó khăn lắm mới tới Ma Vực một chuyến, thật muốn nhìn thử Phục Thần đao trong truyền thuyết là cái dạng gì.”

Ngồi yên một hồi, ta lại bắt đầu lẩm bẩm một mình.

“Mơ đi!” A Mộc xỉ vả nguyện vọng nhỏ nhoi của ta: “Đó là binh khí tùy thân của Đế quân Ma giới, nếu ngươi nhìn thấy, chắc cũng cách hôi phi yên diệt không xa đâu.”

Ta cười trộm, không nói nữa.

“Được rồi.” A Mộc buông tay ta ra: “Hôm nay truyền cho ngươi chừng một trăm năm linh lực. Chẳng bao lâu, mắt của ngươi sẽ mọc ra lần nữa.”

Ta gật đầu, nhẹ giọng hỏi thử: “Có thể, cho ta sờ mắt ngươi một cái không?”

A Mộc ngẩn ra, im lặng thật lâu.

“Quên đi, coi như tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên.” Hắn lầu bầu một câu, nắm tay ta phủ lên mắt mình, lớn giọng: “Chỉ phá lệ lần này thôi đấy!”

Ta cực kỳ phấn khích, ôm tâm tình sờ thánh, tỉ mỉ cảm thụ lông mi mềm mại và con ngươi hơi chuyển động dưới lòng bàn tay.

Mắt là thứ khi ngươi có nó thì không thấy quý trọng, nhưng một ngày kia nó bỗng nhiên mất đi, ngươi sẽ cảm thấy, có được nó là may mắn dường nào.

“Là kẻ nào?” Giọng lành lạnh của A Mộc bỗng vang lên: “Là kẻ nào khoét mắt ngươi?”

Trong đầu hiện lên gương mặt ai oán mỹ lệ, khuynh quốc khuynh thành. Ta mỉm cười: “Là mỹ nữ Yêu giới.”

“Không thể nào!” A Mộc kiên quyết phủ định: “Người Yêu giới không thể nào lấy được độc Thanh Hoa! Khắp thiên hạ chỉ có Đế quân Ma giới mới biết nơi để loại độc đó!”

Tim ta hơi loạn nhịp một chút, ngay sau đó đã thờ ơ nói: “Hay là Đế quân Ma giới cũng nguyện hợp tác với cô ấy. Cô ấy xinh đẹp như vậy, tất nhiên muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.”

“Tuyệt đối không có khả năng!” A Mộc trả lời cực nhanh, nghiến răng nghiến lợi như chém đinh chặt sắt.

“Làm sao khẳng định được.” Ta không biết nên khóc hay cười, vỗ vỗ cơ bắp cứng ngắc của hắn: “Thanh Thanh là nữ tử đẹp nhất ta từng thấy, còn đẹp hơn cả Phương chủ, cho dù nam tử khắp thiên hạ đều quỳ dưới chân cô ấy, thì ta cũng chẳng hoài nghi chút nào.”

“Ngươi! Sao có thể dùng giọng điệu này để nói tới kẻ thù của mình?” A Mộc hất tay ta ra, giọng khó thể tin được: “Lẽ nào ngươi không có chút xíu ý niệm trả thù nào trong đầu sao? Lẽ nào ngươi không muốn giết chết kẻ hại mình sao?”

Người Ma Vực sinh ra đã thích đề tài đẫm máu, ta cảm nhận được trên người hắn phát ra luồng khí cáu kỉnh và phẫn nộ vô cùng rõ ràng.

“Cô ấy rất đẹp.” Chỉ trầm mặc chốc lát, ta nhẹ giọng đáp lại: “Bất kể làm gì, ta đều tha thứ cho cô ấy, ta không nỡ để cô ấy chết.”

Bịch một tiếng, ta bị đẩy lăn quay ra đất.

Sau đó ta nghe thấy tiếng ầm ầm rầm rầm, có người đá lật cái bàn, đạp mạnh cửa, bỏ đi vội vàng.