Tiên Nữ Giang Đậu Hồng

Chương 20





Edit: Yunchan

Thiển Giáng liếc liếc ta, còn làm thêm động tác cắt cổ cảnh cáo, hăm xong mới vâng lời quay lưng ra ngoài: “Thánh quân, tiểu tiên xin cáo lui.”

“Đã tỉnh chưa?”

Bóng dáng xanh nhạt chậm rãi bước về phía ta, cuối cùng đứng lại bên giường.

Nói thừa, nếu chưa tỉnh thì bây giờ là mở mắt ngủ à?

Ta cáu kỉnh, lén liếc tới trắng mắt.

Hắn im lặng một lúc, có lẽ thấy ta không ho he gì, nên tự động ngồi xuống mép giường.

“Khó chịu sao?” Hắn xít lại gần ta hơn, mùi hương thanh nhã ngấm vào ruột gan: “Vẫn còn mớ sao?”

Ánh trăng phủ lên mặt hắn một lớp sa mỏng mông lung, không thể thấy rõ ngũ quan đáng sợ, người ân cần dịu dàng trước mắt này lại khiến cho người ta giật mình.

“Chẳng lẽ là đau đầu?” Có lẽ vì thấy lạ với sự im lặng của ta, hắn giơ tay áo lên muốn sờ trán ta.

Năm ngón tay thon gầy, đốt xương rõ ràng, tựa như được tráng lên lớp men hảo hạng nhất, ánh lên màu lạnh lẽo dưới ánh trăng mờ.

Ta rụt cổ tránh theo bản năng.

Ta sợ.

“Hửm?” Trong mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh, hừ nhẹ một tiếng như có như không.

Trong vô hình như có sức mạnh ngàn quân từ từ đè xuống, ta đành phải run lẩy bẩy thò cái trán ra, mắt chứa lệ khuất nhục: “Thánh quân mời sờ.”

Do đó bàn tay được toại nguyện đặt lên trán ta, ta cảm giác được một luồng khí nóng chảy cuồn cuộn dọc theo mi tâm vào trong, lục phủ ngũ tạng như được gột rửa, khoan khoái cả người.

“Thủy yêu huyễn hải dùng sắc mê hoặc người, dùng giọng hát mị tình, khiến ngươi bất cẩn nhập ma chướng.” Thiên Thanh chậm rãi thu tay lại, lôi trong tay áo ra một chiếc khăn tay, thong thả lau năm ngón tay: “May mà có ta ở cạnh ngươi.”

“Đa tạ Thánh quân ra tay cứu giúp, tiên ân đại đức của Thánh quân, tiểu tiên suốt đời khó quên.” Ta dè dặt dập đầu.

Thiên Thanh im phăng phắc, ta đợi cả buổi trời vẫn không được đáp lại, nghi hoặc ngẩng đầu lên thì thấy hắn đang nhíu mày, có vẻ không vui lắm.

Ta nhìn nam tử trước mắt, ngoài mặt xấu ra thì thứ gì cũng hoàn hảo, rồi nhớ lại lời Tễ Lam nói ban nãy, bất chợt trăm loại mùi vị đồng loại xông lên tim.

Thảo nào hắn luôn tốt với ta như vậy, hóa ra không phải vì bệnh ngôi sao quấy phá, mà là do chột dạ! Nghĩ lại chắc chắn hắn biết hung thủ giết ta là ai, không biết mỗi khi đối mặt với ta đã mất hết ký ức, trong lòng hắn có cảm thấy hổ thẹn hay không nhỉ?

“Sao mặt lại đỏ như vậy?” Trên đầu vọng xuống giọng lành lạnh.

Ta sờ sờ da mặt mình: “Đây là tiểu tiên đang phấn chấn.”

“Tại sao lại trắng bệch?” Giọng kia vẫn đuổi riết không tha.

“Đây là bôi sáp ngừa lạnh.” Ta đáp cực suông miệng, lòng thầm may mắn, may mà có đọc qua thoại bản Lôi Phong tiên quân.

“Hừ!” Thiên Thanh khịt mũi, không lên tiếng nữa.

Ta ngẩng đầu nhìn vẻ đạo mạo trang nghiêm xa tít trên cao của hắn, trong lòng đội nhiên bùng lên ý nghĩ tội ác muốn lật đổ tên đại thần này.

Loại giai cấp thống trị này, luôn luôn ỷ vào tiền bạc quyền thế để đùa bỡn người khác trên lòng bàn tay! Vương, hầu, tướng quân, thừa tướng, lẽ nào có dòng dõi thì hơn người sao? Ngươi vừa già vừa xấu, dựa vào đâu mà cao quý hơn ta?

“Thánh quân.” Ta hạ quyết tâm nhẹ giọng lên tiếng, giữa chân mày tích tụ sầu bi: “Thật không dám giấu, tiểu tiên vừa rồi có mơ một giấc mộng.”

“Ừm?”

Thiên Thanh lười biếng thả ra một âm tiết.

“Ta mơ thấy mình bị người ta giết.”

Ta nhấn mạnh từng từ từng chữ, chăm chú nhìn vào mặt hắn, chỉ sợ bỏ sót một chi tiết nhỏ nào.

Thiên Thanh cười nhạt: “Thì ra Giang Đậu tiên tử cũng sợ chết, ta còn tưởng ngươi chưa bao giờ e sợ thứ gì chứ.”

“Nhưng mà Thánh quân… giấc mơ lần này rất chân thật.”

Giọng ta run rẩy, ánh mắt mê mang, như đang chìm vào giấc mộng bi thương nồng nặc máu tanh.

“Ta mơ thấy có người giết mình, thi thể bị hắn xé ra. Hắn móc tim ta, moi gan ta… hắn còn nói… còn nói phải đem thi thể ta, một nửa cho chó ăn, một nửa dìm xuống hồ…”

Chuyện nghe lại từ người khác, thông qua khả năng diễn xuất tài ba của ta, nghe vào như thể ta đích thân trải qua thật vậy. Ta nói tới mức sương tụ lại trong đáy mắt, giọt lệ bắt đầu rưng rưng trong hốc mắt.

Thiên Thanh nhìn ta trừng trừng, rốt cuộc nét mặt cũng dãn ra.

Chiếc mặt nạ hoàn hảo nứt toác, một tia tình cảm tiết ra ngoài.

Kinh động, phẫn nộ, sợ hãi, đau đớn, thống hận.

Sau đó là đau thương mịt mờ, vô biên vô hạn.

“Ma chướng, ngươi trúng ma chướng, trúng ma chướng…”

Hắn thì thào, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, mặt trắng như giấy, tựa hồ đã tiêu hao hết chân khí.

Ta vừa nhỏ giọng nức nở, vừa len lén liếc hắn, miệng cũng không rảnh rỗi: “Thánh quân, ta sợ, làm sao Giang Đậu lại mơ như vậy được?”

“Đậu nhi…”

Thiên Thanh bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt thanh minh.

Chỉ trong giây lát, vẻ thống khổ đã biến mất.

Không hổ là Thượng tiên vạn năm.

“Ngươi bị người cá mê hoặc, nên trông thấy tội nghiệt của yêu giới.” Hắn nắm lấy tay ta, vẻ mặt kiên định: “Bài hát của người cá có tên là ngọn nguồn của tội lỗi, ngươi nhất định đã bị ca khúc của yêu quái mê hoặc.”

Ngọn nguồn của tội lỗi?

Ta nghiêng đầu nhìn hắn, tỏ vẻ không hiểu.

Quả thật khó thể tưởng tượng nổi, thiếu nữ đẹp như thế, giọng hát động lòng người như thế, lại hát về thứ đáng sợ và xấu xa nhất thế gian.

“Đừng suy nghĩ nữa.”

Giọng Thiên Thanh gấp gáp, có vẻ hơi run rẩy, còn như thể pha lẫn nửa phần xót xa.

“Đừng sợ, chỉ là mơ thôi, tất cả đều là giả, là giả.” Hắn dùng tay lau nước mắt cho ta, chiếc khăn lụa cao quý lúc nãy đã bị vứt qua một bên từ sớm.

Mặc dù ta giận Thiên Thanh, rất muốn trêu tức hắn, nhưng bây giờ thấy hắn thất sắc thế này, lòng dạ lại mềm ra.

Suy cho cùng, từ khi thăng thiên tới nay hắn luôn hết lòng xem trọng, còn che chở cho ta mọi mặt, với địa vị chí tôn của hắn, lý ra không nhất thiết phải để tâm tới cảm giác của một tiểu tiên như ta mới đúng. Nếu thật sự vì cảm thấy áy náy, thì coi như hắn vẫn chưa mất hết lương tri.

Chẹp, thôi thôi, không phải mới đó ta còn luôn miệng nói với Tễ Lam là không nên truy cứu sao?

Nói được thì làm được, vì vậy ta ngừng khóc, lặng lẽ chờ hành động của Thiên Thanh.

“Á, lạnh quá!”

Ngón trỏ vuốt qua mặt, ta giật mình cảm giác ngón tay của Thiên Thanh lạnh như băng, làm ta cóng tới nỗi run bắn, vội vàng co vào trong giường.

Mặt Thiên Thanh tối sầm lại.

“Khụ khụ, à, Thánh quân, để tiểu tiên làm ấm cho ngài.”

Thần sắc hắn cô đơn làm ta không đành lòng, bèn cầm ngược lấy mười ngón tay hắn, cúi người nhẹ nhàng thổi thổi.

“Tiểu tiên ở nơi thâm sơn cùng cốc nên không có lò sưởi hay hương lộ gì, Thánh quân đừng phiền lòng nhé.”

Ta vừa thổi, vừa cười gượng.

Thiên Thanh không nói một lời, chỉ nhìn ta nặng nề.

Ta tìm thấy ảnh ngược của mình trong mắt hắn, hai gò má bị gió đêm hơ lạnh tới đỏ bừng, hai mắt ẩn sao, tóc mái trên trán lòa xòa rôi rối.

Thiên Thanh bỗng rút tay ra khỏi lòng bàn tay ta.

Sau đó, hắn cầm lấy tay ta, cùng luồn vào trong ổ chăn của ta.

Ta nghẹn họng trố mắt nhìn hành động này của hắn —– siêu tự nhiên, hắn quả thực là siêu tự nhiên.

“Rất ấm.”

Hắn nhìn vào cái mặt đực ra của ta, mỉm cười mập mờ, nhẹ nhàng chớp mắt.

Phụt ~~

Ta bị kiểu cười điên đảo chúng sinh này hù cho hồn vía lên mây, lẳng lặng rúc vào trong góc giường, cắn ngón tay bực mình lắm lời.

“Đậu nhi.”

Thiên Thanh thấy hành động của ta cũng không trách, giọng vẫn ôn hòa như xưa nay, còn mang theo vài phần sung sướng: “Báo cho ngươi biết một tin tốt, Pháp Lang về rồi.”

“Ơ.”

Ta còn đang chìm nghỉm trong nụ cười gặp thần giết thần gặp phật giết phật của hắn, mất cả buổi vẫn chưa gọi được hồn về.

“Hửm?”

Lại một âm cao mang tính cột mốc.

Ôi, Bồ Đề lão tổ ơi, mau mau thỉnh tôn đại Phật có chướng ngại ngôn ngữ này đi đi, bà đây hầu hạ hết nổi rồi!

Lật người xốc tung đệm chăn lên như diều hâu, tà quỳ một gối trên giường, mặt mang theo kính ngưỡng vô hạn: “Thánh quân liệu sự như thần! Đa tạ Thánh quân khai ân!”

Nhưng trong lòng thì hỏng be hỏng bét, lệ rơi ướt mặt.

“Ngươi không ngạc nhiên à?” Thiên Thanh chỉ cười, mặc cho ta làm loạn, hắn vẫn điềm tĩnh dém chăn, bọc lại từng lớp dầy trên người ta: “Là Thiển Giáng nói cho ngươi biết?”

Ngón tay hắn đã ấm lại từ lâu, lúc này lại có chút bỏng người.

Giá nào ta cũng không dám nói là do Tễ Lam tuồn tin, đành phải gật đầu bừa.

“Vốn định cho ngươi một ngạc nhiên.” Hắn rũ mí mắt xuống, như có đôi chút tiếc nuối: “Quái nha đầu kia thật lắm chuyện.”

Thấy ta im thin thít, hắn ngước mắt lên, sâu trong mắt ngập đầy kinh ngạc: “Sao ngươi không vui?”

Vui! Sao ta lại không vui cho được! Nếu như chưa nghe thấy chuyện kiếp trước, nếu như hắn không dính vào hung án giết người, thì sợ là bây giờ ta đã ôm cổ hắn xoay vòng vòng rồi! Nhưng giờ này… ôi, nói không nổi.

“Thánh quân, ta bị ác mộng dọa, nên có hơi rối loạn.” Ta ngước lên nhìn Thiên Thanh chớp chớp mắt, hàng mi dài vụt sáng.

Thiên Thanh khẽ run, nghĩ ngợi một lúc bèn thở dài, chậm rãi dìu ta nằm lên giường.

“Ngủ đi, không phải sợ, ta ở bên cạnh trông ngươi một lát.”

Hắn dém chăn kín cho ta, sau đó dựa vào giường không chút kiêng dè.

Ta nhất thời ngửa đầu hỏi trời xanh —- đại ca ơi, có ngươi trông ta mới sợ đó!

Bên cạnh phảng phất hương thơm thanh thuần, ta vừa ngửi, vừa nhắm mắt lại nghĩ ngợi vẩn vơ.

Trước khi ngủ không nên nghĩ tới mấy thứ kích thích kinh dị, mà phải nghĩ nhiều tới mấy thứ ngọt ngào ấm áp, có vậy mới ngủ ngon được.

Vậy là ta nghĩ tới Tễ Lam.

Ta nghĩ tới vẻ đẹp ngàn năm có một của chàng, nghĩ tới lời hứa của chàng với ta —- để cho tất cả người cá quỳ dưới chân ta khóc, làm ta không nhịn được bật cười khúc khích.

“Đậu nhi đang nghĩ gì vậy?”

Giọng lạnh lùng trên đầu, lúc này lại tỏa ra một phần ấm áp.

“Nghĩ tới người trong lòng.”

Ngửi mùi hương khiến người ta thư thái, ta dỡ bỏ phòng ngự, chậm rãi nói ra lời thật lòng.

Bàn tay nắm tay ta trong chăn chợt siết lại.

“Người trong lòng của Đậu nhi… là ai?”

Giọng nói kia vẫn nhàn nhạt như trước, không phân rõ buồn vui.

“Là người tối nhất với ta, cũng là người xinh đẹp nhất trong Tam giới.”

Trong óc ta tràn ngập hình ảnh của Tễ Lam bay qua bay lại tựa như thiên sứ, cái mũi củ tỏi, cái miệng to như chậu máu, hàm răng vàng sứt mẻ, cả tim lẫn mắt đều chìm trong mật ngọt.

“… Thật không?”

Giọng nói kia hỏi lại khe khẽ, bàn tay đang nắm tay ta, bất tri bất giác đã thả lỏng ra.

“Nhưng mà ta không biết, chàng có thích ta hay không nữa?”

Chân mày ta bỗng nhiên nhăn tít lại.

Tễ Lam thích ta thật không? Nếu như thích ta thật, thì tại sao chàng lại từ chối bỏ trốn cùng ta chứ?

Trong mông lung, có người vuốt nhẹ lên chân mày của ta, giọng nam trầm thấp mang theo hơi thở ấm áp lẩn quẩn bên tai ta.

“Đừng suy nghĩ, ngủ ngon đi.”

Giọng dễ nghe đó đã nói với ta như thế.

Ta thầm gật đầu trong lòng, trong mơ màng đã chìm sâu vào giấc ngủ.