Tiền Nhiệm Vô Song

Chương 50: Tra hỏi!




Trực tiếp tan làm, đi xuống bãi đỗ xe dưới lầu, cưỡi lên con lừa nhỏ chạy một đường hóng mát.

Trên đường vẫn thầm quan sát bốn phía, xác nhận không có người theo dõi, đợi đến lúc không có người qua lại, hắn rẽ ngang sang hướng khác, đâm thẳng ra khỏi đại lộ, trực tiếp xông vào trong một mảnh bụi cỏ bên đường. Một mảnh cỏ cao bằng mấy người, không ngăn được hắn thi pháp mở đường xông vào.

Dừng xe sâu trong bụi cỏ, hai tay vung ra yên lặng nhắm mắt dưỡng thần trên xe...

Cổng ra vào Tần thị, một tên nhân viên tuần tra chính mắt thấy Lâm Uyên lấy xe ở bãi, sau đó chính mắt nhìn thấy Lâm Uyên rời đi, nhìn chăm chú một lúc lâu, xác nhận đối phương không trở về, lấy ra điện thoại liên hệ với một người, nói:

"Quản lý Tân, người kia đi rồi, vâng, xác định, ta lấy đầu ra cam đoan, được, được."

Trong văn phòng, quản lý tổng vụ Tân Quảng Thành tắt điện thoại di động, cúi người mở ra ngăn tủ, lấy một cái bao ra rồi bước ra cửa, đi thẳng đến văn phòng Lâm Uyên, bước vào trong mới phát hiện màn cửa đều kéo lên, trong phòng tối đen, lúc này đóng cửa bật đèn.

Động tác của gã ta cũng rất trực tiếp, kéo bàn trà đến góc tường, lại dời cái ghế dặt lót ở phía trên, trèo lên kiểm tra camera giám sát bị trục trặc kia.

Sau khi chỉnh sửa tốt, gã ta lại cẩn thận đặt đồ vật về vị trí cũ, còn cẩn thận lau sạch sẽ dấu chân, lúc này mới yên tâm rời đi.

Có một chuyện không biết, toàn bộ quá trình đều lọt vào mắt của Quan Tiểu Bạch.

Trong kho hàng, Quan Tiểu Bạch đóng cửa trốn ở bên trong đang theo dõi màn sáng, dõi mắt nhìn theo hành động của Tân Quảng Thành.

Trước đó Lâm Uyên muốn đồ vật, gã từng hỏi cần những thứ đó làm gì? Lâm Uyên cần gã phối hợp nên không có giấu diếm, bất quá chỉ nói có người động tay chân trong phòng, cho nên hắn muốn biết là ai.

Lâm Uyên bảo gã tạm bỏ dở tất cả công việc trên tay, đợi đến lúc Lâm Uyên vừa tan làm thì theo dõi, chỉ cần phối hợp nhìn chằm chằm.

Bây giờ gã nhìn thấy đúng là có người động tay chân, thần sắc không khỏi ngưng trọng hẳn, cộng thêm trước đó nghe câu nói kia từ Lâm Uyên, có chút không biết việc này liên lụy lớn đến mức nào, tóm lại mạng một cảm giác rất nghiệm trọng cho gã, dưới tình huống bình thường thì làm gì có ai muốn động tay chân với người bình thường...

Trong bụi cỏ, Lâm Uyên an tĩnh như pho tượng dần dần đắm chìm giữa trời chiều, điện thoại di động trong túi vang lên một tiếng "Tích", hắn mở mắt lấy điện thoại ra, là tin tức được gửi từ Quan Tiểu Bạch, mở ra xem nội dung, thấy được một đoạn video người nào đó tiến vào văn phòng của hắn.

Hắn không có xử lý toàn bộ mấy cái camera giám sát, nếu như toàn bộ đều bị hỏng, người động tay chân khẳng định sẽ biết mình bại lộ. Hắn chỉ làm hỏng một cái chính là sợ đánh cỏ động rắn, muốn người ta tưởng rằng bị trục trặc, từ đó dụ dỗ đối phương lộ diện đến xem xét.

Nhưng mà không nghĩ đối phương lại tới nhanh như vậy, hắn không biết đối phương sẽ động thủ vào lúc nào, còn tưởng rằng phải chờ rất lâu, thậm chí là thừa dịp hắn không có ở đây.

"Bật đèn động tay chân..."

Lâm Uyên nói thầm một tiếng, có chút ngoài ý muốn.

Hắn bảo Quan Tiểu Bạch chuẩn bị đồ vật là có chức năng nhìn trong màn đêm, ngay lúc đưa ra yêu cầu này còn tưởng rằng Quan Tiểu Bạch phải tốn kém một phen, nào ngờ trong kho hàng Quan Tiểu Bạch có sẵn cái đồ chơi này, mặc dù thu lại đồ hỏng, nhưng sau khi sửa chữa vẫn hoạt động ngon lành.

Kết quả chức năng nhìn xuyên màn đêm không có phát huy tác dụng, người động tay chân làm việc trắng trợn, chuyện này khiến Lâm Uyên phải suy nghĩ thêm vài điều.

m thanh “tích, tích” vang lên liên tiếp, Quan Tiểu Bạch gọi điện thoại tới, Lâm Uyên kết nối, trả lời:

"Là ta."

Quan Tiểu Bạch hỏi:

"Người đã nhìn thấy đồ vật được gửi chưa?"

Lâm Uyên đáp:

"Thấy rồi, hẳn là người trong nội bộ Tần thị, ngươi tìm lý do thích hợp cho Tiểu Thanh nhìn thử, xem nàng có thể nhận biết là ai không, tốt nhất là lấy được địa chỉ của người này, phải nhanh."

"Được."

Quan Tiểu Bạch đồng ý, chợt nghe tiếng dừng xe ở bên ngoài, lập tức bổ sung một câu, nói:

"Vừa hay Tiểu Thanh trở về, chờ tin tức từ ta.”

Trong phòng bếp kho hàng, Đào Hoa đang chuẩn bị bữa tối.

Bởi vì Quan Tiểu Bạch thường xuyên dùng bữa ở kho hàng, bởi vì không tiện đưa thức ăn từ trên núi xuống, nếu như không có dịp gì đặc biệt, ngày thường mọi người đều cùng nhau dùng bữa tại đây.

Trước đó hay là hiện tại, cửa hàng phế liệu là nguồn thu nhập duy nhất của bọn họ, cho nên chẳng ai ngại điều kiện không tốt.

Thêm việc muốn giúp đỡ phí ăn cho hai nhân viên.

Quan Tiểu Thanh chạy xe cũng là đồ tái chế lại từ cửa hàng, mặc dù nàng muốn mua một cái mới, nhưng bằng vào thu nhập hiện giờ thì vẫn chưa đủ chi trả, thêm nữa việc đầu tư khoản tiệc vào trưng diện, cho nên trong tay không dư dả bao nhiêu, đành phải chấp nhận thực tế, ít nhất nó vẫn thuận tiện hơn nhiều so với cưỡi con lừa nhỏ.

Tuy là Đào Hoa sinh hoạt rất tiết kiệm, thế nhưng vẫn vô cùng ủng hộ cách ăn mặc của nữ nhi, hy vọng nàng có thể ăn mặc đẹp một chút, mục đích thì người trong nhà ai cũng biết. Quan Tiểu Bạch vẫn luôn không tán thành, bất quá không thể nói lý với nữ nhân, huống hồ đối phương còn có sự ủng hộ của Đào Hoa.

Quan Tiểu Thanh xuống xe phất phất tay với hai tên nhân viên trong cửa hàng, hai tên nhân viên cười tươi đáp lại, sau đó quay đầu, ánh mắt luôn dõi theo tư thái bước đi của nàng.

Đào Hoa có nói một câu không sai, Quan Tiểu Thanh xác thực là cô gái đẹp nhất khu sườn núi này, nàng có thể tiến vào Tần thị là nhờ có thêm điểm ngoại hình không tệ.

Mà ở trong mắt hai tên này chính là một đại mỹ nữ, không tránh khỏi muốn theo đuổi, nhưng chỉ cần hai người hơi lộ ý đồ, Đào Hoa sẽ buông lời sát thương, tuyệt đối không khách khí trên phương diện châm chọc, không cho phép phát sinh sự tích cóc ghẻ ăn thịt thiên nga.

Huống hồ Quan Tiểu Thanh cũng thấy hai người không hợp mắt, cùng với sự dạy dỗ của mẫu thân, nàng có thể nào không bị ảnh hưởng cơ chứ, căn bản nhìn không hợp mắt loại nhân vật dưới đáy này.

Quan Tiểu Thanh đi thẳng tới phòng bếp, vừa phụ giúp bếp núc, vừa nói chuyện với mẫu thân, tâm trạng có thể nói là không tệ, trước mắt vẫn còn trong trạng thái “cao hứng”.

"Tiểu Thanh, tới đây một chút."

Quan Tiểu Bạch xuất hiện chào hỏi một tiếng.

Quan Tiểu Thanh buông xuống công việc trên tay, đi theo ra ngoài, hỏi:

"Có chuyện gì thế?"

Quan Tiểu Bạch lấy ra điện thoại di động rồi mở một tấm hình, hỏi:

"Người này là ai vậy, nghe nói cũng làm việc trong Tần thị?"

"Tân Quảng Thành!"

Quan Tiểu Thanh ngạc nhiên nói:

"Đây là quản lý Tân của phòng tổng vụ chúng ta, vì cái gì ngươi lại có ảnh chụp?"

Tần thị có rất nhiều người, không phải nàng có thể nhận biết tất cả, ví dụ như La Khang An và Lâm Uyên, cho đến nay nàng vẫn không biết hai người làm gì trong tổng bộ, bằng vào năng lực trước đó của nàng tiếp xúc với tài liệu trong nội bộ Tần thị cũng không thể phát hiện cái gì, thậm chí ngay cả văn phòng của Lâm Uyên ở đâu cũng chẳng biết.

Mấu chốt là Bạch Linh Lung vận dụng thuộc hạ cấp bậc quá cao, đồng thời mang tính bí mật, kết quả Quan Tiểu Thanh không biết gì cả.

Quan Tiểu Bạch ừm một tiếng, nói:

"Không có gì. Hôm nay có người đưa tới một nhóm hàng, sau đó khoe khoang tấp ảnh chụp này, nói cái gì mà nhận biết với cao tầng của Tần thị, cho nên ta muốn tìm ngươi xác nhận một chút. Tổng vụ à, chắc hẳn có thể xuất ra rất nhiều vật phẩm tái chế, ngươi hỗ trợ liên hệ với người ta được không?"

Quan Tiểu Thanh trừng mắt, nói:

"Ca, ta vừa mới đến bên người trợ lý Bạch, ngươi đã bảo ta làm loại chuyện này, có phải quá đáng lắm hay không?"

Quan Tiểu Bạch đáp:

"Được được được, vậy thì không làm phiền ngươi, ta cũng làm lộ quan hệ giữa chúng ta, chính ta tự mình đi đến hỏi thăm người ta được chưa? Ngươi có biết gã ta ở đâu không?"

Quan Tiểu Thanh hơi bất đắc dĩ nói:

"Ta chưa từng tiếp xúc với người này, cho nên làm quái nào biết..."

Quan Tiểu Bạch không thu hoạch được quá nhiều, đành phải báo cáo lại toàn bộ chi tiết cho Lâm Uyên, trong lúc trò chuyện có phần lo lắng, nói:

"Sẽ không giúp được gì cho ngươi chứ?"

Lâm Uyên đáp:

"Không có việc gì, chỉ cần xác nhận là người của Tần thị. Ngươi không cần phải tiếp tục giám sát, làm phiền rồi."

Quan Tiểu Bạch nói:

"Đừng, lại khách khí nữa rồi."

"Ha ha."

Lâm Uyên cúp điện thoại, thu lại nét cười rồi tính thời gian, sau đó ánh mắt quét bốn phía phân biệt phương hướng, cả người bỗng nhiên hóa thành làn khói rời đi, chợt lóe lên từ trong bụi cỏ.

Mượn địa hình yểm trợ, hắn nhanh chóng chạy trở về hướng Tần thị.

Bất quá không có tiến vào Tần thị, thay vào đó ẩn núp ở bụi cỏ bên ngoài, ngồi chờ gần chỗ ngã ba lối ra, bởi vì không biết đối phương sẽ đi hướng nào.

Từng chiếc xe lướt qua, mỗi một người trong xe đều bị nhìn rõ dưới pháp nhãn của hắn.

Không đợi quá lâu, trong một chiếc xe chạy đi, người lái xe chính là Tân Quảng Thành, theo một bên lướt qua.

Lâm Uyên lách mình, mượn địa thế che chở thân hình đang chạy song song ở một bên đường.

Không đầy một lát, ngay khoảnh khắc trước sau không có xe, hắn bỗng nhiên lách mình một cái.

Cửa xe chỗ ngồi kế tài xế đột nhiên mở ra, Tân Quảng Thành giật mình nhìn sang, phát hiện có người chui vào.

Bản thân chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, kết quả cả người đã bị Lâm Uyên nắm gáy, bị một nguồn sức mạnh chế trụ, không cách nào động đậy, đồng thời không cách nào lên tiếng, yên lặng lái xe về hướng mà mình không muốn đi, hoàn toàn hành động không như ý, chẳng khác nào con rối của đối phương.

Không phải tu sĩ! Lâm Uyên có xác định, đôi mắt bình tĩnh nhìn phía trước, động tay đỡ đối phương dậy giống như một người bạn cũ.

Cảm xúc bình lặng đến mức yên tĩnh của hắn, khiến cho trong lòng Tân Quảng Thành càng thêm sợ hãi.