Tần Nghi ngước cầm hướng sang trái phải, ra hiệu nhìn xung quanh căn phòng này, nói:
"Sau giờ tan ca mỗi ngày, ngươi đến quét dọn nơi này một lần."
Lâm Uyên từ chối thẳng thắn không chút do dự, đáp:
"Thật có lỗi, ta chưa từng làm việc quét dọn, không biết làm nên không làm được."
Bày ra bộ dáng trông như ngươi muốn chém muốn giết thế nào cũng được.
Nói đùa cái gì thế, nơi này là chỗ nghỉ ngơi của nữ nhân, lại còn có chỗ tắm rửa thay đồ, khẳng định không tránh được việc quét dọn một chút đồ vật nhạy cảm, bảo hắn làm cái này á? Vậy làm thế nào giữ khoảng cách đây?
Tần Nghi nói:
"Ta sẽ tăng lương cho ngươi."
"Cảm ơn ý tốt của hội trưởng, ta đã quen nghèo hèn, không muốn đụng số tiền lớn như vậy."
Lâm Uyên vừa nói vừa rời đi.
Tần Nghi chợt buông ra một câu, hỏi:
"Tối hôm qua Liễu di tìm ngươi, có phải đã nói cái gì hay không?"
Mỗi một hành động của nàng khó tránh khỏi tai mắt của Tần Đạo Biên, đồng thời mỗi một hành động của Tần Đạo Biên há có thể tránh khỏi tai mắt của nàng, nàng có thể không biết tối qua đối phương cho người đi tìm Lâm Uyên hay sao?
Lâm Uyên bước chân hơi chững lại, nói:
"Không nói gì."
Sau đó cả người sải bước rời đi.
Tần Nghi nghe được tiếng đóng cửa, chậm rãi đốt lên điếu thuốc, lẩm bẩm một câu đầy hàm ý, nói: "Vậy mà không ham tiền cơ đấy..."
Sau khi lấy lại tinh thần thì cấm lên chiếc điện thoại của mình, tìm một cái dãy số trong danh sách rồi nhấn gọi, áp sát vào bên tai.
Trong hành lang, trong túi của Lâm Uyên truyền đến tiếng chuông, cả người có hơi hốt hoảng, lấy ra điện thoại di động nhìn xem, phía trên màn hình hiện rõ hai chữ “Tần Nghi”.
Hắn khẽ cau mày nối máy, hỏi:
"Còn phân phó gì sao?"
Tần Nghi đáp:
"Không có gì, thử xác nhận có thể kết nối hay không mà thôi."
Một câu vừa dứt thì cuộc trò chuyện kết thúc.
Lâm Uyên cầm điện thoại quay đầu nhìn về phía văn phòng của Tần Nghi, sau đó quay đầu lại im lặng rời đi.
Bước chân trở lại căn phòng tiếp khách, đẩy cửa tiến vào trong.
La Khang An quay mạnh đầu sang, thấy hắn trở về thì lập tức đứng lên, nhiệt tình chạy tới như lửa cháy, kéo lấy cánh tay của hắn, mời đối phương ngồi xuống một bên ghế sa lon, nói:
"Lâm huynh đệ, có muốn uống trà không? Lá trà ở nơi này rất không tệ nha."
Lâm Uyên đáp: "Không cần."
La Khang An lại lấy ra điếu xì gà đưa cho đối phương, nói:
"Cho ngươi, ta mang tới từ Tiên Đô."
Lâm Uyên khoát tay, nói:
"Ta không động vào những thứ đồ vật đầy khói bụi này."
La Khang An đành phải buông xuôi, quay người kéo lấy một cái ghế ngồi đối diện hắn, trên mặt nặn ra một nụ cười, hỏi:
"Lâm huynh, ngươi tìm hội trưởng nói gì vậy?"
Trong lòng y thật sự có chút thấp thỏm.
Lâm Uyên yên lặng theo dõi hành động của y một lượt, chậm rãi nói:
"Không nói gì, cũng chưa nói cái gì. Ta chỉ đơn giản là đến kiếm miếng cơm ăn, nếu như về sau có thể thoải mái dễ chịu một chút, ta nhất định sẽ không nói cái gì cả. La huynh hẳn là hiểu ý của ta đúng không."
La Khang An khẽ giật mình, sau đó vui vẻ ra mặt, gật đầu liên tục, nói:
"Hiểu, rất hiểu."
Y đứng dậy, bước sang ngồi bên cạnh Lâm Uyên, đưa tay kề vai sát cánh, nói:
"Chúng ta có quan hệ thế nào? Chính là huynh đệ xuất thân từ Linh Sơn, cho nên phải chiếu cố lẫn nhau, mọi người đều đến kiếm miếng cơm ăn. Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần có ta thì huynh đệ sẽ được thoải mái dễ chịu, tuyệt đối sẽ không có công việc nặng nhọc, huynh đệ chắc chắn sẽ không để bị liên lụy..."
Lâm Uyên nghiêng đầu nhìn tay đối phương khoác lên bả vai mình, cảm giác không quá thích ứng nên lắc vai hất ra.
La Khang An giống như không ý thức được, cánh tay vẫn chưa chịu buông, không ngừng líu lo líu ríu, chẳng khác nào hai người chớp mắt đã thành anh em, thái độ thân thiết không thể tả.
Ánh mắt Lâm Uyên chợt dừng lại khi lướt qua màn hình, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trên đó, chính là sự xuất hiện của Tần Đạo Biên và Liễu Quân Quân.
Xem ra, thành Bất Khuyết thông báo thành lập đài truyền hình rất long trọng, ngay cả hai vị này cũng đến góp mặt.
Trên màn hình xuất hiện từng cái gương mặt, Lâm Uyên nhận biết được vài người, ngược lại người ta không biết hắn là ai mà thôi.
Năm đó hắn còn sinh sống ở thành Bất Khuyết, trong khoảng thời gian đó cũng biết được vài nhân vật nổi bật của thành Bất Khuyết, có thể thấy thành Bất Khuyết tồn tại không ít danh nhân.
Đợi đến lúc La Khang An im miệng, Lâm Uyên hỏi một câu:
"Nghe nói ngươi từng giao thủ với Bá Vương, lại còn trọng thương đối phương?"
La Khang An nghe được lập tức đứng thẳng lên, lấy ra điếu xì gà, đặt mông ngồi xuống cái ghế đối diện tựa như không vui vẻ gì, than thở nói:
"Chuyện đã qua, đừng nhắc tới nữa."
Lâm Uyên cảm thấy rất có hứng thú, mỉm cười nói:
"La huynh có hành động vĩ đại như vậy, trước đó ta còn chưa nghe qua, trong lòng không khỏi có hơi ngứa ngáy, La huynh có thể khai sáng một chút được không, không nói thì ngươi không tin ta rồi?"
La Khang An cười khổ lắc đầu, đáp:
"Nếu từ hôm nay trở đi Lâm huynh là cộng sự của ta, vậy thì cũng không tiện giấu giếm Lâm huynh, vấn đề là ngươi chỉ cần nghe thôi là đủ rồi, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, bằng không chính là hại ta đấy."
Lâm Uyên gật đầu, nói:
"Được, một lời đã định."
"Nói ra rất dài dòng, không tiện kể ngắn gọn!"
La Khang An bày ra bộ dáng chuyện cũ nghĩ lại thấy kinh, nói:
"Dư nghiệt tiền triều tiến đánh Tiên Đô, có hơn ngàn tôn Tà Ma Cự Linh tập kích, kẻ địch công phá đại trận phòng hộ, dẫn đến Cự Linh Thần Vệ của Tiên Đô phải cấp tốc chặn đường tiến đánh, ta là một người trong đó. Trận chiến kia đánh đến mức long trời lở đất, hơn phân nửa Tiên Đô lớn như vậy cũng phải biến thành phế tích. Trong lúc anh em ta liều chết chiến đấu, chợt thấy Nhị gia gặp nạn khi đang giao chiến với Bá Vương..."
Nói đến đây, y dường như trở về với trận chiến đó, một loạt động tác khoa tay múa chân, nói:
"Ngay lúc một thương của Bá Vương sắp đâm thủng đầu Cự Linh Thần của Nhị gia, trong khoảnh khắc gian nan mười phần nguy cấp đó, ta liều chết lao ra từ trong dư nghiệt tiền triều vây kín, vội vàng tung ra một cước đạp bay Bá Vương, từ đó giải vây cho Nhị gia. Nếu không có một cước kia..."
Y phất tay áo một cái, bộ dáng như cao thủ trầm lặng.
Lâm Uyên kêu một tiếng, nói:
"Ý của La huynh là, một cước kia của ngươi khiến Bá Vương bị trọng thương, bằng không Nhị gia chưa hẳn có thể chiến thắng Bá Vương?"
La Khang An kẹp lấy điếu xì gà chỉ chỉ trỏ trỏ, nói:
"Có một số việc trong lòng chúng ta tự biết là được, không cần phải nói thẳng ra, nói thẳng chính là tự gây phiền phức cho bản thân, mà ta chính là vết xe đỗ đó, vô tình làm mất mặt mũi của Nhị gia, cắt tiên tịch của ta cũng thôi đi, ngay cả Thần Vệ cũng không dung được ta. Ngươi...
Đúng rồi, vẫn còn chưa hỏi Lâm huynh, nếu ngươi xuất thân từ Linh Sơn, không biết công tác ở vị trí nào trong Tiên Đình?"
Lâm Uyên đáp:
"Vẫn còn tu hành ở Linh Sơn, chưa có tốt nghiệp, đang tạm nghỉ học để rèn luyện."
La Khang An ừm một tiếng, cũng phải thôi, có tiên tịch thì tiến vào Tiên Đình làm việc không tốt hay gì, cần gì phải chạy đến làm việc ở một thương hội, Tiên Đình cũng sẽ không đồng ý, hóa ra đối phương vẫn chưa tốt nghiệp, chỉ mới đi ra ngoài rèn luyện, khó trách.
Lâm Uyên hỏi ngược:
"Tần thị chiêu mộ ngươi, mục đích là muốn làm gì?"
La Khang An hút một hơi rồi phun ra sương mù, nói:
"Đường nhiên là chuyên môn của ta, điều khiển Cự Linh Thần chứ còn gì nữa."
Lâm Uyên nhíu mày, nói:
"Một cái thương hội, điều khiển thần binh lợi khí cấp độ kia làm gì?"
"Một mình thương hội há có thể điều khiển vật kia, khẳng định là nhận được sự cho phép của thành Bất Khuyết, hẳn là đang lập hồ sơ trong Tiên Đình..."
La Khang An khẽ giật mình, nói:
"Ngươi cũng không biết làm gì sao?"
Lâm Uyên đáp:
"Cho nên cần sự giúp đỡ của La huynh."
La Khang An bỗng cười hắc hắc, nói:
"Thực chất ta cũng không biết muốn làm gì, Tần thị làm việc rất thần bí, cái gì cũng không chịu nói, tóm lại công việc của ta là không ngừng rèn luyện với Cự Linh Thần của thương hội. Chi tiết thì không thể nói rõ, dù sao ta cũng ký hợp đồng với Tần thị, chỉ cần làm việc theo yêu cầu trong hợp đồng, bọn hắn ra tiền, ta ra sức lực, không gì là không thể."
Y vừa nói xong thì đứng lên, dập tắt điếu xì gà, phóng khoáng vung tay lên, nói:
"Có thể nhận biết Lâm huynh, ta rất cao hứng, đêm nay tan ca ta sẽ làm chủ, chúng ta thật tốt phóng túng một trận nào."
Lâm Uyên cũng đứng lên, hỏi:
"Bây giờ chúng ta cần làm gì?"
La Khang An đáp:
"Chơi, đi ngủ, tu luyện, nằm nghỉ, ngươi muốn làm gì cũng được, chỉ cần không vi phạm hợp đồng là được"
Lâm Uyên kinh ngạc, vội nói: "Ta biết La huynh muốn chiếu cố, nhưng không nhất thiết phải đến mức này, người ta nhìn thấy ta ăn chơi rồi cầm tiền lương, vậy thì không cách nào bàn giao. Ít nhất ta cũng phải làm dáng mặt ngoài một chút, tránh cho người ta lời ra tiếng vào."
Hắn cũng không muốn cho Tần Nghi tìm cơ hội làm khó dễ, nếu bản thân đã tới Tần thị thì phải dùng thân phận này che giấu, ở nơi này thực sự không quá lý tưởng.
La Khang An cười ha hả một tiếng, đưa tay đánh vào bả vai hắn, nói:
"Lão đệ, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta thật không có chiếu cố ngươi, thực tế là chúng ta không có chuyện gì làm. Nếu không phải hợp đồng ghi rõ trong giờ làm việc không được chạy loạn, hiện giờ ta đã dẫn ngươi ra ngoài tưng bừng vui tươi rồi."
Lâm Uyên vẫn không hiểu, hỏi:
"Không có việc gì làm luôn?"