- Rống rống, cái này ăn rất ngon!
- Rống rống, đã bao nhiêu năm rồi ta không được ăn ngon như thế này, thoải mái a!
Rống rống...
Hồng Cự vô cùng to lớn kia cười to, tiếng cười hào sảng của hắn vang vọng trên đường. Nhưng Tiểu Hắc thân hình to lớn đồng dạng thì trái lại, im im lặng lặng, mang theo kiện vũ khí chiến phủ hai lưỡi một mực bên cạnh Tô Triệt.
Trên đường đi, Tô Triệt còn hướng Hồng Cự thăm dò, lãnh giáo phương pháp chuyển hóa Hỗn độn lực, bởi vì lúc hắn đánh nát thạch quan thì phi thường xác định, hắn đã thông qua phương pháp nào đó khiến Hỗn độn chi lực sinh ra biến dị ở trình độ nhất định mới có thể đạt được yêu cầu của hắn.
Tại sao phải nói là thăm dò?
Bởi vì giống như bình thường mà nói, dù là thân bằng hảo hữu cực kỳ thân thiết cũng không thể tùy ý truyền thụ loại bí kỹ này, đừng nói là một người xa lạ chỉ vừa mới nhận thức chưa tới mấy canh giờ.
Cho nên Tô Triệt nghĩ cách thuận miệng hỏi. Được thì tốt, không được cũng không sao.
Không nghĩ tới, Hồng Cự lại không chút do dự, cực kỳ hào phóng truyền thụ cho hắn bí kỹ chuyển hóa năng lượng này, hơn nữa còn dốc sức truyền thụ, hẳn là tuyệt đối không tàng tư.
Giống như một vị huynh trưởng cực kỳ quan tâm, khoan hậu, nhân từ, cũng không có tâm cơ trêu đùa người khác.
Tô Triệt rất cảm động, dưới loại cảm xúc này. Nếu Hồng Cự cần Hỗn độn chi lực thì bao nhiêu hắn cũng cho.
Thuật chuyển hóa năng lượng của Hồng Cự cũng không phải là Tô Triệt muốn học mà chính là Lão Hắc.
Trong khoảng thời gian này, lão Hắc một mực nghiên cứu thanh Tử tinh trường đao kia. Hắn cảm giác nếu có thể lợi dụng tốt thanh đại đao này thì có thể trở thành một kiện vũ khí cường lực Tô Triệt có thể sử dụng. Trong chiến tranh có thể đại sát tứ phương, khắc chế cường địch.
Nhưng thanh Tử Tinh trường đao kia tựa hồ lại tương đối bài xích với Hỗn độn chi lực. Hoặc là nói tương đối e ngại, một mực không chịu tiếp nhận Hỗn độn lực xuyên thấu vào thân nó.
Mà lão Hắc thân là chủ quản Tiên Ngục. Mặc dù không thể hoàn toàn khống chế được thanh trường đao này nhưng cũng có thể cảm ứng được trong thân đao này tràn ngập một loại lực lượng cực kỳ cường hãn. Một khi phóng xuất ra thì khẳng định sẽ kinh thiên động địa, quỷ thần phải sợ hãi.
Bởi vậy, lão Hắc suy nghĩ, nếu có thể chuyển hóa Hỗn độn chi lực thành lực lượng năng lượng biến dị thì nói không chừng có thể khiến Tử Tinh trường đao tiếp nhận, khiến nó thần phục Tô Triệt.
Nếu đã nghĩ tới thì cũng nên thử qua mới có thể biết được đáp án chính thức. Huống hồ trong Tiên ngục, dưới quy tắc của thế giới Tiên ngục phụ trợ, rất nhiều chuyện không có khả năng cũng có thể thực hiện một cách hoàn mỹ.
Vì vậy, trong lúc Tô Triệt đi đường thì lão Hắc một mực nghĩ tới chuyện này.
Lữ trình kế tiếp không thuận lợi chút nào. Đi rất lâu nhưng một ít địa hình đặc thù Tô Triệt phán đoán vẫn không phát hiện được khỏa Cầu sinh lệnh nào, có lẽ căn bản là chưa từng có, hoặc có lẽ là bị người khác nhanh chân đến trước rồi.
Lúc tiến hành hai phần ba giai đoạn thì cũng đã sắp hết bảy mươi canh giờ rồi. Tô Triệt thông qua tầng bốn Tiên Ngục, đột nhiên nhận được tin tức từ linh hồn Luyện hư thủ hạ Lâm Phong đưa tới.
Lâm Phong đã tìm được một khối Cầu sinh lệnh, nhưng độ khó thu hoạch khối cầu sinh lệnh đó tương đối lớn, hơn nữa nếu vận khí không tốt còn có thể gặp phải những người cạnh trạnh khác.
Đối mặt với người cạnh tranh Đại thừa kỳ, nhất định Luyện Hư kỳ như Lâm Phong là không đủ, mặc dù tu vi của tất cả mọi người đều bị phong ấn, sức chiến đấu gần như ngang nhau nhưng trên thực tế, các phương diện nội tình cùng với thực lực tổng hợp lại cách nhau khá xa, hoàn toàn không phải là đối thủ.
Ý tứ của Lâm Phong là: Nếu trong nửa canh giờ chủ nhân có thể tới chỗ đó thì có lẽ còn kịp thời cướp khối cầu sinh lệnh kia vào tay.
- Căn cứ vào phán đoán của linh hồn liên thông Lâm Phong tầng bốn Tiên Ngục, khoảng cách khoảng sáu trăm dặm, nửa canh giờ tuyệt đối có thể tới được.
Lão Hắc nói ra phán đoán của hắn.
Tuy rằng tốc độ Tô Triệt rất chậm, nhưng cũng tương đối chậm mà thôi, một phút đồng hồ có thể đi được hai trăm dặm thì đều không thành vấn đề, nếu liều sử ra toàn lực thì nửa canh giờ có thể đạt tới một ngàn dặm.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn- Mặc kệ có tới được hay không, chúng ta đều phải đi!
Tô Triệt trả lời chém đinh chặt sắt:
- Mặc dù Cầu sinh lệnh rơi vào tay người cạnh tranh khác, chỉ cần có thể chặn đứng người này thì cũng có thể đoạt được. Ngoại trừ Tuyết Ngọc kia thì những người khác không đáng để lo.
- Đi! Không có gì có thể nói.
Theo chỉ dẫn của linh hồn liên thông, quả nửa canh giờ, cũng chính là canh ba rồi, Tô Triệt cũng đã chạy tới vùng đất kia.
Nơi này là một tòa thác nước cỡ lớn trong hạp cốc. Mà sau thác nước kia lại ẩn giấu một hang động. Giờ phút này, Lâm Phong đang chờ trong hồ dưới thác nước, nhìn trạng thái hắn thì hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
- Thương thế như thế nào?
Tô Triệt hỏi ra.
- Không có việc gì, chủ nhân.
Lâm Phong bình tĩnh trả lời:
- Tuyệt đối không ảnh hưởng đến chiến đấu.
Thời gian cấp bách, cũng không thể nhiều lời, Tô Triệt yên lặng gật đầu, ý bảo hắn nói tiếp.
- Trong thạch động đằng sau thác nước này chính là sào huyệt của một dị thú mãng xà. Mà con mãng xà này cực kỳ lợi hại, lực phòng ngự của thân lân giáp nó rất cường hãn. Thực lực Nguyên Anh hậu kỳ cơ hồ không cách nào làm tổn thương nó.
Lâm Phong chỉ vào vị trí dựng đứng trên vách đá thác nước, nói rõ ràng:
- Vốn ta phát hiện ra nơi này trước, tranh đấu với cự mãng kia một phen. Cảm giác được không phải là đối thủ của nó, ta liền dụ dỗ nó ra ngoài, lại đi vào thu lấy khối Cầu sinh lệnh kia. Nhưng ngay tại lúc khẩn yếu thì lại một gã cường giả Đại Thừa Kỳ tìm đến, ám oán sau lưng đánh thương ta. Rơi vào đường cùng, ta chỉ có thể tạm thời tránh lui, lập tức phát đi tín hiệu cầu cứ cho chủ nhân.
Tô Triệt nhẹ nhàng gật đầu, hỏi:
- Nói như vậy thì cường giả Đại thừa kỳ kia đã tiến vào huyệt động gần nửa canh giờ rồi hả?
- Đúng vậy.
Lâm Phong gật đầu, nói:
- Cự mãng kia phi thường khó chơi. Đối với ta mà nói thì nếu không sử dụng kế sách thì nhất định không cách nào giết chết được nó. Đối với cường giả Đại thừa kỳ mà nói thì cũng không cách nào giết nó dễ dàng. Ta đoán chừng, không mất nửa canh giờ thì nhất định không cách nào giết được cự mãng kia.
Dù sao thì tu vi của Lâm Phong cũng là Luyện hư kỳ, với kiến thức kinh nghiệm ba ngàn năm của hắn thì năng lực dự đoán vẫn có.
- Huyệt động này chỉ có một cửa ra vào sao?
Tô Triệt lại hỏi.
- Theo phán đoán của ta thì chỉ có một.
Lâm Phong gật đầu.
- Tốt.
Tô Triệt cười nhạt một tiếng:
- Chúng ta không cần tiến vào, ở chỗ này chờ hắn ra, sau đó...
Câu kế tiếp cũng không cần phải nói ra nữa rồi, mọi người đều biết nên làm thế nào.
Hai dị thú biết bay tung bay lên, bay lên trên thác nước, tùy thời đều có thể lao xuống, phát động tập kích với người ra khỏi huyệt động.