Tiên Ngục

Chương 836: Gia tăng phần thưởng





Về phần bọn họ thu hoạch được phần thưởng cao nhất là năm mươi năm, với Tuyết Ngọc tiên tử những người đã tu luyện hơn một vạn năm đồng thời là Đại Thừa kỳ gần phi thăng tiên giới mà nói, căn bản là không có tác dụng gì.

Thân là một phàm nhân, tu vi của bọn họ đã đạt đến đỉnh điểm, có tu luyện thế nào cũng sẽ không có tăng trưởng. Chỉ có phi thăng tiên giới tiên giới trở thành tiên nhân, sinh mệnh hình thái tiến nhập một cao độ khác, mới có thể bắt đầu một loại con đường tu luyện hoàn toàn mới.

Thân là tiên nhân, có sinh mệnh cực kỳ dài dằng dặc, vậy thì càng không để ý chính là vài chục năm.

Do đó nói, bọn họ giống như là không có đạt được bất cứ phần thưởng gì.

Trái lại, đối với Tô Triệt và Thiên Âm mà nói, một là một trăm năm, một là chín mươi năm tu luyện, liền có vẻ vô cùng trọng yếu.

Phải biết rằng, từ ngày nào đó bước lên con đường tu tiên mà tính, Tô Triệt chỉ bất quá tu luyện hơn bốn mươi năm mà thôi, có thời gian một trăm năm để tu luyện này, rất có thể tấn chức đến Hóa Thần hậu kỳ.

Nhất cử tấn chức đến Hóa Thần hậu kỳ, ngoại giới lại chỉ trôi qua có một năm, chênh lệch giữa chính mình cùng đối thủ thoáng cái thu nhỏ lại rất nhiều...

Một phần thưởng này, quả thực khiến Tô Triệt mừng rỡ như điên, tràn ngập chờ mong!

Tô Triệt chờ mong phần thưởng, nhìn một chốc còn lĩnh không được, bởi vì cái đầu thật lớn của lão giả thần bí lại bay đi một chỗ khác bên sợi dây treo, chỗ hơn một trăm người đang tiến hành hỗn chiến, người đã bị chết không sai biệt lắm.

Đám người Tô Triệt đứng ở bên này Vân Trung Tự, Pháp Nhãn Thuật cường hãn đi nữa, cũng không có khả năng vượt qua cự ly trăm dặm, lại xuyên thấu qua mây mù đầy trời kia, nhìn thấy bên trong chiến trường, hiện nay mà nói, còn là cái gì cũng không nhìn thấy được.

Bất quá, lão giả thần bí qua bên kia một lúc, không biết hắn sử xuất loại thủ đoạn nào, sương mù dày đặc lập tức biến mất, biến trở về trời quang trong sáng, đám người Tô Triệt cũng rõ ràng thấy được, trên chiến trường chỉ còn hơn ba chục người, chia làm bốn tổ, còn đang liều mạng chiến đấu đến cùng.

- Hắn còn sống!

Lâm Phong vẫn đều là âm thầm nóng ruột, vẻ mặt lộ ra vui mừng, bật thốt lên.

Mặc dù, thông qua tâm linh cảm ứng giữa phụ tử, cùng với cảm ứng đối với mệnh hồn của chính mình, Lâm Phong mơ hồ có thể phán đoán ra Lâm Thiên Quân còn sống, nhưng dù sao cũng chỉ là cảm giác không rõ ràng, xa xa so với lúc này tận mắt nhìn thấy.

Hắn còn sống, cảnh này khiến Lâm Phong càng thêm thấy rõ nội tâm của mình, hận thì hận, lại không thể cải biến được hắn chính là phụ thân của chính mình, sự thực này.

Thế nhưng, vừa mới xuất hiện biểu tình mừng rỡ, ngay lập tức lại sản sinh biến hóa, Lâm Phong thấy, tình huống của phụ thân rất không tốt, tiểu đội kia của hắn chỉ còn sáu thành viên, hắn là tiểu đột ít người nhất trong bốn tiểu đội may mắn còn sống sót.

Nhân số không chiếm ưu thế, cái này liền ý nghĩa, rất có thể sẽ bị ba tổ khác liên hợp cùng nhau tiêu diệt.

Trước diệt trừ tiểu đội không chiếm ưu thế, tận khả năng giảm thiểu nhân số còn lại, sau đó lại cạnh tranh mười danh ngạch người thắng lợi vô cùng quý giá kia. Đây là nhận thức chung trong lòng mọi người, chỉ có như vậy, mới có thể mau chóng kết thúc tràng chém giết tàn khốc này.

Còn hơn ba mươi người sống sót, có thể nói là người người mang thương tích, đều là ở trong liều mạng chống đỡ, cánh tay trái của Lâm Thiên Quân đã đứt một nữa, ở trong tiểu đội của hắn coi như là kẻ bị thương nhẹ nhất.

Quả nhiên, sự tình Lâm Phong lo lắng nhất đã phát sinh, mà ba tiểu đội khác nhân số chiếm ưu thế, không cần bất cứ thương nghị gì, đó là cực kỳ ăn ý liên hợp cùng nhau, từ ba phương hướng khác đem tiểu đội của Lâm Thiên Quân vây quanh, các loại công kích thần thông tập trung oanh giết qua.

Ầm ầm ầm, Lâm Thiên Quân sáu người đều tự phòng ngự kết giới, lóe ra quang hoa đủ màu, trong đó một đạo quang hoa cũng đột nhiên bạo mở tung ra, tựa như pháo hoa huyễn lệ lóa mắt.

Tuy rằng nhìn rất đẹp, thế nhưng đối với người nọ mà nói, cũng là tai nạn trí mạng bởi vì, phòng ngự kết giới của hắn bị đánh vỡ.

Phòng ngự vừa vỡ, nhục thân yếu đuối sẽ bại lộ dưới đối phương cường lực đả kích.

Nhất thời liền có người nắm chắc cơ hội này, ầm ầm ầm, chí ít sáu người đồng thời phát động thần thông, tập trung công kích mất đi thân thể phòng hộ yếu đuối này, căn bản không để cho hắn cơ hội lấy ra pháp bảo phòng ngự khác.

Ầm!

Không hề lo lắng, tiểu đội của Lâm Thiên Quân lại giảm một thành viên.

- Hỏng rồi!

Lâm Phong sắc mặt đại biến, thấp giọng hô lên, thế nhưng chính mình ở xa ngoài trăm dặm, không thể giúp được gì cả. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tô Triệt có thể cảm nhận được tâm tình Lâm Phong lúc này đồng dạng cũng là không hề có biện pháp.

Trước không nói nước xa không cứu được lửa gần, quan trọng nhất là, lão giả thần bí quy định quy tắc trò chơi tuyệt đối không thể vi phạm, những người khác khẳng định không thể tùy ý can thiệp, nếu có vi phạm hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Chỉ có thể đứng nhìn, ai cũng không thể giúp hắn được.

Ầm! Ầm! Ầm!...

Hai mươi tám người tập trung oanh kích tiểu đội năm người Lâm Thiên Quân. Bọn họ chỉ có thể liều mạng đem hết toàn lực tiến hành phòng ngự, hoàn toàn không có chút lực phản kích. Luôn luôn bị động chịu đòn, kết cục chỉ có thể là...

Lâm Phong song quyền nắm chặt, thân thể run rẩy, mắt thấy tiểu đội của phụ thân lại giảm một người, chỉ còn bốn người, kết cục của bọn họ đã định trước, không có khả năng lại có kỳ tích phát sinh.

Còn lại bốn người, bao gồm cả Lâm Thiên Quân ở bên trong, đều là tu vi Độ Kiếp kỳ, cũng chính là nguyên nhân như vậy, bọn họ mới có thể chống đỡ đến bây giờ.

Thế nhưng, cái này lại có tác dụng gì, lại làm sao liều mạng, chỉ bất quá sống lâu thêm mấy phút mà thôi, đã không có bất cứ ý nghĩa gì nữa, còn không bằng...

- Ba vị đạo hữu, có thể cùng các ngươi chống đỡ đến bây giờ, chính là vinh hạnh của Lâm Thiên Quân ta.

Lâm Thiên Quân đột nhiên truyền âm cho ba người khác nói rằng:

- Bất quá, chúng ta không có khả năng sống mà rời khỏi, chỉ có thể đi đến nơi đây.

- Lâm huynh, chúng ta minh bạch ý tứ của ngươi, cứ như vậy đi sao!

Trong mắt người còn lại lóe ra lệ khí vô biên, truyền âm trả lời:

- Không cho chúng ta sống, vậy thì cùng chết đi sao!

- Ha ha, được, cứ như vậy đi!

Hai người khác cũng là điên cuồng mà cười.

Lâm Thiên Quân khẽ gật đầu, cũng hơi lộ vẻ đột ngột thì thào nói rằng:

- Phong nhi, con ta, Mệnh Hồn trả lại ngươi!

Ở xa ngoài trăm dặm, Lâm Phong thân thể chấn động, lập tức cảm giác được, Mệnh Hồn của chính mình trở về bản thể, cũng là đoán được phụ thân của chính mình sẽ làm ra loại lựa chọn nào.

- Phụ thân, vĩnh biệt!

Hai giọt nước mắt lặng yên chảy xuống, từ trong hốc mắt ba ngàn năm qua chưa từng chảy ra nước mắt đã yên lặng chảy xuống.

- Hảo huynh đệ, cùng tiến lên đường đi sao!

Lâm Thiên Quân hét lớn một tiếng, đây cũng là đối với ba người khác kề vai chiến đấu phát sinh tín hiệu.