Bay ra hơn một trăm dặm, Tô Triệt lẻn vào trong biển, lại lần nữa biến thành lão giả tóc đen Mịch Lang. Bởi như vậy, Hoa Dụ đã triệt để bốc hơi nhân gian.
Sau đó, Tô Triệt chậm rì rì bay về Phiêu Uyên Đảo.
Thời điểm sắp đến Phiêu Uyên Đảo, Mộ Ngọc từ phía sau đuổi kịp và vượt qua mà bay, hai người tương đối hữu hảo chào một tiếng.
Đợi cho Tô Triệt đáp trên đảo, liền thấy được Mộ Ngọc lộ ra vẻ gấp gáp, hiển nhiên là tìm không thấy tình lang Hoa Dụ của nàng.
- Mịch Lang, ngươi vừa trở về, trên đường có nhìn thấy qua Hoa Dụ không?
Mộ Ngọc lo lắng hỏi.
- Gặp được.
Tô Triệt gật đầu nói:
- Ta thấy sắc mặt hắn khó coi, thần sắc không đúng lắm, liền hỏi một tiếng, hắn nói, muốn đi ra ngoài giải sầu, trong vòng vài ngày sẽ không phản hồi.
- Hắn đi bên nào?
Mộ Ngọc vội vàng truy vấn.
- Phương hướng tây nam.
Tô Triệt thuận miệng nói bừa.
- Không tốt !
Thần sắc Mộ Ngọc đại biến, bay lên trời, thậm chí tế ra pháp bảo phi hành, cực tốc bay về phía tây nam.
Tô Triệt thuận miệng nói lung tung phương hướng tây nam, vừa rồi cũng là phương hướng Long Phong Tử rời đi, Mộ Ngọc đương nhiên lo lắng, vừa rồi Hoa Dụ đắc tội Long Phong Tử, rất có thể sẽ gặp được một hồi đại nạn.
- Cuối cùng là. . .
Nhìn nàng trong nháy mắt biến mất, Tô Triệt âm thầm may mắn, cuối cùng thoát khỏi nữ nhân khó chơi này.
Tuyển định mục tiêu kế tiếp, gõ cửa đi vào.
Nhiếp Hồn!
Vượt qua trận hí kịch tình cảm kia vừa rồi, kế tiếp ngược lại là một đường bằng phẳng, cực kỳ thuận lợi, dùng hơn năm canh giờ, Tô Triệt lợi dụng dịch dung đánh lén, ám toán từng cái thành công, bảy tên Kim Đan trung kỳ còn lại, tất cả đều bắt vào Tiên Ngục.
Trong lúc này, nhất định sẽ có một chút mạo hiểm, cũng may, những tầm bảo giả trên đảo này đều rất tự giác, mặc dù có người phát giác được động tĩnh rất nhỏ, cũng sẽ không tùy tiện dùng thần thức dò xét phòng người khác.
Dù sao, mỗi người đều có bí mật, đều có ẩn tư, dùng thần thức rình người khác, chính là tối kỵ của Tu Chân Giới.
Thu phục một tên Kim Đan trung kỳ cuối cùng, suốt cả đêm đã qua, hôm nay đã là ngày chín, ngày mai sẽ phải mở di chỉ.
Thừa dịp thời gian còn đủ, Tô Triệt chuyển mục tiêu đến những Kim Đan sơ kỳ kia.
Thiếu một cái tính một cái, bắt một cái lợi nhuận một cái!
Chỉ là, vận rủi không thường tới, vận may không kéo dài, vừa mới bắt được hai Kim Đan sơ kỳ, lại nghe bên ngoài có người hô lên một câu cực kỳ chán ghét:
- Chư vị đạo hữu, có biến!
- Đến đây là kết thúc !
Tô Triệt thở dài một tiếng.
Tụ linh đại trận lại phát hiện dị trạng dưới đáy biển lần nữa, nhưng mà lúc này tập hợp, tổng cộng giảm bớt mười một người.
Hoa Dụ và Mộ Ngọc rời đi, tất cả mọi người là biết đến, như vậy, chín đoàn viên khác chạy đi đâu rồi?
- Người đâu?
Thấy tình cảnh như vậy, Kim Đan hậu kỳ Đạo Minh và Thương Cửu Tử lập tức phóng thần thức cường đại ra bao phủ cả tòa Phiêu Uyên Đảo, tinh tế tra rõ một phen, cũng không có phát hiện những thành viên chưa từng kia.
- Trừ những người dò xét bên ngoài, cùng với Mộ Ngọc và Hoa Dụ, chí ít mười người thất tung bất minh...
Nguồn: http://truyenfull.vnThần tình Đạo Minh ngưng trọng mà hỏi thăm:
- Có người biết đây là có chuyện gì không?
Lúc này, trên đảo chỉ còn có chín người, kể cả Tô Triệt ở bên trong.
Có người nói:
- Đêm qua, ta nhận thấy trong phòng Tử Nguyên đạo huynh truyền ra một cổ linh lực chấn động, ta cho rằng hắn tu luyện công pháp nào đó, nên không có lưu ý.
Thương Cửu Tử cũng gật đầu nói:
- Ta cũng nhận thấy được một điểm động tĩnh, đồng dạng không có lưu ý.
Tất cả mọi người là người tu tiên, trong quá trình tu luyện tạo ra một chút linh lực chấn động, kia đều là việc cực kỳ bình thường, động tĩnh không phải quá lớn mà nói, ai cũng không đi lưu ý.
- Không hề nghi ngờ, đêm qua có cao nhân lẻn vào Phiêu Uyên Đảo, bắt đi không ít người của chúng ta.
Ngữ khí Đạo Minh trầm trọng nói:
- Có thể làm được lặng yên không một tiếng động, từ đạo lý mà nói, phải là tu vi Nguyên Anh mới được.
- Nguyên Anh lão tổ?
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi, nhưng nghĩ lại đều gật đầu, trong một đêm bắt đi tất cả Kim Đan trung kỳ, có thể làm được vô thanh vô tức như vậy, cho dù là Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn, kia cũng là không có khả năng.
Nếu có một vị Nguyên Anh lão tổ muốn đối phó những người này, ai có thể thoát khỏi tay hắn chứ?
Trong lúc nhất thời, người ở đây đều là sắc mặt khó coi, giống như tai vạ đến nơi vậy.
Có người đưa ra nghi vấn:
- Ta cảm giác, việc này lại lộ ra một ít kỳ hoặc, nếu thực sự là một vị Nguyên Anh lão tổ, cần gì phải thực thi hành vi bí ẩn như vậy, quang minh chính đại tập kích, cũng có thể đánh chúng ta hoa rơi nước chảy a.
Thương Cửu Tử hừ lạnh nói:
- Thiên hạ to lớn, người phương nào không có. Huống chi, tâm tư tiền bối cao nhân này, chúng ta há có thể thấu hiểu được.
- Đúng vậy, nói không chừng là dự định buổi tối bắt trước mấy người, giảm đi nhân số, ban ngày một lưới bắt hết lần nữa. . .
Có người triển khai sức tưởng tượng, tiến thêm một bước suy đoán nói.
Hắn vừa nói ra làm cho mấy người khác sắc mặt đại biến, đều nhìn chung quanh, e sợ Nguyên Anh cường giả, thực lực kinh khủng kia sẽ từ chỗ tối thoáng cái đánh đi ra, trong mọi người cũng chỉ có Tô Triệt rõ ràng nhất, mình bằng vào thần thông Nhiếp Hồn, thuật dịch dung cùng với bắt chước linh lực ba động, ba loại kết hợp, mới có thể vô thanh vô tức ám toán người khác, cũng không phải chân chính tu vi cao thâm. Giờ khắc này, cũng tuyệt đối không dám đi ra để "một lưới bắt hết bọn họ".
Tô Triệt biết, chiến thuật đánh lén của mình dừng ở đây, đã không thể tiếp tục làm nữa, kế tiếp, những người này khẳng định sẽ thời khắc tụ cùng một chỗ, không có khả năng cho mình lỗ mà chui.
Trong vòng một ngày, trong Tiên Ngục có hơn mười bốn Kim Đan tu sĩ, phần thu hoạch này đã tương đối khả quan, Tô Triệt cho rằng, phải hiểu được thấy tốt thì thu, là thời gian nên ly khai.
Trong lòng Tô Triệt nắm chắc, những người khác đều là người người cảm thấy bất an, trên Phiêu Uyên đảo đầy rẫy một bầu không khí cực kỳ khẩn trương, ngay lúc này, dị biến nổi lên!
Oanh!
Một cổ chấn lực không hiểu từ đâu tới, trực tiếp tác dụng đến trái tim mọi người, kể cả Tô Triệt ở bên trong, đều cảm thấy trái tim chấn động mạnh, đau nhức đến nội tâm!
Oanh!
Có người lập tức kêu thảm thiết.
Thân là người tu tiên, đau đớn loại trình độ này thật ra có thể chịu được, không bằng nói, tiếng hét thảm này là bị dọa mà ra.
Oanh!
Tiếng rung động lần thứ ba kéo tới.
Đối với những Kim Đan tu sĩ này mà nói, trên cảm giác giống như là thiên địa đều đang rung động, một cái chùy vô hình đang hung hăng đánh trúng trái tim của mình.
Đây là vì sao vậy?
Đám người trên Phiêu Uyên Đảo đều cho rằng, nhất định là vị Nguyên Anh lão tổ nấp ở trong chỗ tối kia thi triển ra thần thông pháp thuật nào đó, bắt đầu đối phó những người mình. Cả đám căng thẳng như dây cung, tùy thời chuẩn bị chạy cho khỏi chết.