Tiên Ngục

Chương 394: Tình cảm khúc chiết





Đã qua gần trăm dặm, Tô Triệt còn muốn bay đi xa hơn chút nữa, nhưng Mộ Ngọc lại bu lại, cơ hồ muốn dựa sát vào trong ngực Tô Triệt, xuân tình vũ mị đến cực điểm.

- Mấy lần trước đều ở trong biển, còn không có làm trên trời.

Mộ Ngọc bật hơi như lan, tính cảnh giác không có một chút, nhẹ nhàng đụng sát vào vành tai Tô Triệt.

Tô Triệt rất là khẩn trương, trái tim bang bang nhảy loạn, ở đâu nhận được loại chuyện này, trước kia chỉ cùng Hạnh nhi như vậy, ứng đối sự tình này, thật là kinh nghiệm không nhiều lắm.

Như mà một khi ứng đối không tốt, chắc chắn là sơ hở chồng chất.

- Lát nữa a, hiện tại ta có chuyện không nghĩ ra, rất đau đầu!

Ngữ khí Tô Triệt trầm thấp, tận lực giữ vững bình tĩnh.

Mộ Ngọc thoáng kéo cự ly ra, sóng vai mà bay cùng hắn, hỏi:

- Chuyện gì không nghĩ ra có thể nói cùng ta?

- Có thể, bất quá, ta còn phải nghĩ?

Tô Triệt tận lực kéo dài thời gian, mang theo nàng càng bay càng xa.

Bay ra ba trăm dặm, Tô Triệt mới thoáng yên tâm, nếu cự ly này phát sinh kịch chiến, bên Phiêu Uyên Đảo kia, hẳn là không phát giác đến.

Tô Triệt cho rằng, y theo "trạng thái" của Mộ Ngọc giờ phút này, mình khẳng định kéo không được quá lâu cũng sẽ bị nàng nhìn ra sơ hở, một trận chiến này đã là không thể tránh né.

Trong nội tâm đã làm xong chuẩn bị một trận chiến, lại chứng kiến, một đạo độn quang bay tới bên này.

Y theo thần sắc của Mộ Ngọc để phán đoán, người đang bay tới kia, nàng hẳn là nhận thức. Đó chính là nói, người này cũng là một thành viên trên Phiêu Uyên Đảo, hẳn là đồng dạng như lão giả tóc đen kia, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày phụ trách dò xét hải vực, xua đuổi người từ ngoài đến.

Hình dạng người này cũng là trung niên, vừa mới bay đến phụ cận liền nhìn về phía Mộ Ngọc hô:

- Mộ Tiên Tử, Hoa Dụ đạo huynh, thật tốt quá, vừa vặn gặp được các ngươi, Long Phong Tử lại tới quấy rối.

Ánh mắt Mộ Ngọc yên tĩnh gật đầu hỏi:

- Hắn ở nơi nào?

Người nọ chỉ sau lưng nói:

- Phương hướng Tây Bắc ngoài trăm dặm, vừa rồi bị hắn đánh lén, bị chút vết thương nhẹ.

- Hảo, ta đi xem, ngươi trở lại đảo tu dưỡng vài ngày đi.

Mộ Ngọc ôn nhu trả lời.

Giờ phút này, lão Hắc thẩm vấn Hoa Dụ, biết được một ít sự tình có quan hệ đến Long Phong Tử.

Long Phong Tử là một ma tu Kim Đan hậu kỳ, hai năm trước đến Thiên Uyên Hải, muốn thăm dò bảo tàng, lại bị đoàn đội trên Phiêu Uyên Đảo cự ở bên ngoài, chỉ vì hắn là một ma tu, tính tình tàn bạo, quái gở quái dị, cực không hợp bầy, không tồn tại khả năng gia nhập đoàn đội.

Vì vậy, Long Phong Tử ba ngày hai lần chạy tới quấy rối, không chỉ vì trả thù, càng là vì muốn tìm hiểu mọi người trên Phiêu Uyên Đảo có phát hiện di chỉ hay không, có thu hoạch gì không.

Từ xa chạy tới Thiên Uyên Hải, nếu không có thu hoạch, hắn há có thể cam tâm.

Thực lực như Long Phong Tử còn có mấy người, chỉ có điều, bọn họ không thể chống lại thế lực cường hãn như Phiêu Uyên Đảo.

- Lại thêm một Kim Đan hậu kỳ Long Phong Tử.

Trong nội tâm Tô Triệt thầm nghĩ:

- Lúc mở di chỉ ra, nếu động tĩnh quá lớn, gia hỏa cực kỳ khó chơi này sẽ bị hấp dẫn tới. Chuyện này xác thực là khó khăn không nhỏ, trách không được Thủy Nguyệt Đỗng Thiên một mực không có đảm lượng mở di chỉ ra...

Tô Triệt đã từng có nghi vấn, di chỉ Thiên Uyên Hải, thoạt nhìn hẳn là rất nhiều người biết, như vậy, Hỗn Nguyên kiếm phái là chủ nhân nơi đây. Không có khả năng không biết chút nào, vì cái gì lại làm như không thấy?

Cái nghi vấn này, thông qua thẩm vấn Hoa Dụ mới biết được đáp án, ba ngàn năm trước, Hỗn Nguyên kiếm phái tiến hành trước sau mấy lần đại quy mô tìm tòi Thiên Uyên Hải, đều không có thu hoạch gì, sớm đã buông tha cái truyền thuyết này.

Tô Triệt đi theo Mộ Ngọc gần trăm dặm, quả nhiên tìm được Long Phong Tử diện mục hung ác, tóc xoã tung, giống như sư tử kia.

- Mộ Ngọc, ngươi tới cũng nhanh nhỉ.

Cách xa nhau trăm trượng, mục quang Long Phong Tử giống như dã thú, đầy dẫy khí tức tàn nhẫn, lạnh lùng, bạo ngược.

- Nhắc tới cũng xảo, vừa vặn ở phụ cận.

Mộ Ngọc trầm thấp cười yếu ớt, hỏi:

- Long Phong Tử, lúc này mới qua vài ngày, ngươi lại chạy tới quấy rối, không biết mệt hay sao?

Long Phong Tử âm âm cười, ngẩng đầu lên, giống như dã thú co rúm mũi thở, lại tựa hồ như ngửi được gì đó, hắn nói ra:

- Ta cảm giác được, trong không khí ngưng kết một cổ xao động, hừ hừ, Thiên Uyên Hải sẽ có đại sự phát sinh, nói không chừng, ...

Đột nhiên quay đầu lại, mục quang âm lãnh dữ tợn nhìn Tô Triệt:

- Hoa Dụ, hình như ngươi cũng rất xao động, rất bất thường!

Tô Triệt không tiếng động cười lạnh, nhưng trong lòng lại âm thầm cảnh giác:

- Tu Chân Giới không thiếu một ít Quỷ Tài, biểu hiện ra tính tình quái dị, giống như điên, kỳ thực, thường thường có năng lực đặc thù ở phương diện khác.

Bất quá, Long Phong Tử này xuất hiện, ngược lại sáng tạo cho mình cơ hội nào đó, một loại khả năng. . .

Một ý niệm thoáng hiện trong đầu Tô Triệt, mặt lạnh nhìn Long Phong Tử quát:

- Gia gia ta có chuyện không vui, khó coi, ngươi cái ngu xuẩn này, tốt nhất là lập tức cút đi!

Lời vừa nói ra, chẳng những Long Phong Tử trừng lớn mắt, Mộ Ngọc ở một bên cũng hơi bị sững sờ.

Những lời này nói được quá độc ác!

Tuy Long Phong Tử này thường xuyên chạy tới quấy rối, nhưng mà, song phương thủy chung không có triệt để vạch mặt, các phương diện đều bảo lưu một điểm mấu chốt.

Sĩ khả sát bất khả nhục, đều là người tu luyện, đối bính mấy chiêu, thụ một chút thương nhỏ cũng không sao cả, tu dưỡng vài ngày thì vô sự, chỉ là câu nói vừa rồi kia của Tô Triệt, chính là vũ nhục rõ ràng, xem như tương đối quá phận.

- Phát bệnh rồi?

Long Phong Tử âm âm cười.

- Đúng vậy.

Mộ Ngọc gật đầu nói:

- Mấy ngày nay, trạng thái hắn thật không tốt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ý ở ngoài lời là, chớ so đo cùng người phát bệnh.

- Hôm nay có thể không so đo cùng ngươi, nhưng sau này, đừng cho ta một mình gặp được ngươi.

Long Phong Tử hung ác nói ra.

Long Phong Tử như thế nào lại là người dễ sống chung, cho dù biết rõ Hoa Dụ ở vào kỳ phát bệnh, nhưng vừa rồi câu vũ nhục kia, sau này cũng phải cho hắn trả giá thật nhiều.

- Gặp được thì sao, trong nội tâm càng phiền, ta đi về trước.

Tô Triệt nhìn Mộ Ngọc nói một tiếng rồi xoay người bay đi, không hề lưu luyến.

Mộ Ngọc vội vàng truyền âm cho hắn:

- Ở trên đảo chờ ta, không cần phải chạy loạn khắp nơi!

Long Phong Tử tới quấy rối, Mộ Ngọc trước hết phải đuổi hắn đi, mới có thể phản hồi Phiêu Uyên Đảo, cái này liền cho Tô Triệt một cơ hội thoát thân.

Kỳ thật, Tô Triệt nghĩ tới, nếu tâm địa mình đủ độc mà nói, có thể trực tiếp phát động công kích đối với Long Phong Tử, Mộ Ngọc vì bảo vệ mình, khẳng định phải đại chiến một hồi cùng Long Phong Tử. Ở trong lúc này, mình thình lình ám toán Mộ Ngọc, mượn lực Long Phong Tử trọng thương nàng, tất cả vấn đề sẽ giải quyết.

Chỉ là, lợi dụng ái tình của một nữ nhân, trái lại ám toán nàng, loại sự tình này, Tô Triệt thật sự làm không được. Mặc dù biết rõ nàng quan ái không phải mình, trên tâm lý vẫn sẽ tồn tại chướng ngại, chỉ có thể lựa chọn một loại phương pháp khác...