Tử Tiêu trừng mắt nhìn hắn nói:
- Ngươi biết đồ chơi này luyện chế một quả khó khăn như thế nào không, xác xuất thành công không đến một phần trăm, cho nên những hài tử trong tông môn kia, mới có nhiều tàn phẩm để chơi như vậy.
- Sư tổ, chớ xem thường ta.
Thần sắc Tô Triệt chân thành nói:
- Ta có tiền, mười khỏa tám khỏa thượng phẩm linh thạch cũng có thể cầm đi ra được.
- Ngươi có thượng phẩm linh thạch?
Tử Tiêu lập tức nổi lên hứng thú:
- Lấy ra ta nhìn coi.
Hạ phẩm linh thạch là chủ lưu của Tu Chân Giới, trung phẩm thì rất hiếm thấy, còn thượng phẩm linh thạch đã sớm biến thành đồ vật trân quý. Nói như vậy, cũng chỉ có Nguyên Anh Lão tổ ở giữa giao dịch, mới có thể dùng thượng phẩm linh thạch làm tiền lưu thông.
Nếu Tô Triệt lấy được ra thượng phẩm linh thạch, xác thực có tư cách làm giao dịch với Tử Tiêu.
Rầm…
Vì hợp ý, thượng phẩm linh thạch mà Tô Triệt lấy ra, đều là linh thạch cao cấp có lôi thuộc tính. Đương nhiên, cũng chính là số linh thạch mà ngày đó gỡ xuống ở trong thần điện dưới mặt đất của Tiểu Di Tiên Cảnh.
Tổng cộng mười khỏa theo thứ tự là màu xanh đậm, màu tím sậm, màu vàng kim sáng chói, cách mặt đất ba thước, trôi nổi ở giữa hư không, khiến cho Tử Tiêu hơi bị sững sờ: không nghĩ tới, tiểu tử này thật là có tiền a.
- Ta dám khẳng định, tuy tiểu tử ngươi chỉ lấy ra chừng này. Nhưng trong người vẫn còn rất nhiều linh thạch thượng phẩm.
Tử Tiêu hí mắt nói ra.
- Quá khen, quá khen.
Tô Triệt cười hắc hắc, trong nội tâm không sợ hãi chút nào. Đôi khi chỉ bằng vào một chút cảm giác ta cũng có thể hiểu rõ được đối phương nông sâu như thế nào. Tô Triệt nhận định, Tử Tiêu sư tổ biểu hiện bên ngoài thoạt nhìn là loại tính cách đàm tiếu vô kỵ, nhưng trong lòng lại là một loại tâm cao khí ngạo.
Sự tình giết người cướp bóc này, hắn cũng sẽ làm, nhưng chỉ làm trên người những đối thủ đồng cấp hoặc là người của môn phái đối nghịch, tuyệt đối sẽ không ra tay với hậu bối đồng môn.
Trong bổn môn, nếu như nói người Tô Triệt tôn kính nhất là Huyền Cơ Tôn Giả, như vậy, người mà hắn thưởng thức nhất, đó chính là Tử Tiêu.
Tin đồn có quan hệ với Tử Tiêu sư tổ, Tô Triệt nghe cũng không ít, vẫn cho rằng, hắn chính là loại người luôn vui vẻ, không lo lắng, vinh nhục không sợ hãi, chân anh hùng...
Pằng, pằng, pằng.
Tử Tiêu lấy đi ba khối linh thạch màu tím sậm, lại lấy ra ba khỏa Tử Tiêu thần lôi:
- Chỉ còn ba cái này, thu ngươi ba khối linh thạch, lần mua bán này, ngươi không thiệt thòi.
- Vâng.
Tô Triệt cười gật đầu, bất quá, cũng không có thu lại bảy khỏa linh thạch còn lại.
Cơ hội khó được, Tô Triệt còn muốn mua nhiều thêm vài quả lôi châu, chẳng khác gì là nhiều thêm vài phần thủ đoạn bảo vệ tánh mạng, nhân tiện nói:
- Sư tổ, vài khỏa linh thạch này, xem như ta đưa tiền đặt cọc, sau khi phản hồi sư môn, ngươi lại bán cho ta vài quả lôi châu a.
- Nghĩ hay quá nhỉ.
Nhưng Tử Tiêu lại khoát tay áo, thở dài:
- Tu Chân Giới đã xảy ra chuyện lớn như vậy, từ nay về sau, những lão gia hỏa chúng ta phải ra sức chiếu cố, còn có thời gian nào đi luyện chế những vật này nữa chứ.
- Được rồi.
Tô Triệt chỉ có thể thu những linh thạch kia vào.
Giao dịch hoàn tất, Tử Tiêu phiêu nhiên rời đi, cũng không biết đi phương nào. Trong điện phủ, chỉ còn Tô Triệt cùng Ngọc Thanh trong hôn mê.
Lại qua ba canh giờ, Ngọc Thanh mới từ từ tỉnh lại, Tô Triệt nói xong nội dung nên nói, cũng không có đề cập chút ít bí ẩn có quan hệ tới Linh giới kia.
- Đây là lôi châu mà Tử Tiêu trưởng lão ban thưởng cho chúng ta, bên trong có một trăm đạo Tử Tiêu thần lôi, đủ để trọng thương tu sĩ Kim Đan.
Tô Triệt đưa tới cho một quả lôi châu mà Ngọc Thanh nên được.
Ngọc Thanh bình tĩnh gật đầu, sảng khoái thu vào.
- Còn có những vật của Diệt Lô kia...
Tô Triệt rầm a nghiêng đổ ra một đống vật phẩm, tất cả đều là di vật của Kim Đan tu sĩ Diệt Lô.
Ngọc Thanh không cần nghĩ ngợi cầm chuôi chiến chùy kia lên, nói ra:
- Cái khác ta không cần, cho ta cái này là được, thiếu chút nữa bị nó đập chết, giữ lại làm kỷ niệm.
Mặc dù chiến chùy Tử Kim là một kiện Bảo khí, nhưng Tô Triệt cũng không để trong lòng, huống chi nếu tính toán chi ly thì mình thu hoạch lớn hơn rất nhiều.
Nhất là đạo phục kia của Diệt Lô chính là là một kiện Linh khí cực phẩm, hiện tại có thể sử dụng. Hơn nữa, Diệt Lô thân là một Kim Đan tu sĩ, trong túi càn khôn còn có không ít thứ tốt, chỉ là linh thạch cũng có hơn mười vạn.
Tô Triệt cũng không có khách sáo, vung tay lên, thu hết tất cả những vật còn lại vào.
Mặc dù Ngọc Thanh đã tỉnh lại, nhưng mà các phương diện tiêu hao rất lớn, còn cần tĩnh dưỡng hai ba ngày.
Tình huống của Tô Triệt cũng không sai biệt lắm, so với Ngọc Thanh chỉ tốt hơn chút xíu mà thôi.
Hai người ở trong điện đường này ngồi xuống nghỉ ngơi và hồi phục, hai ngày sau, Tô Triệt mới cảm thấy tất cả tinh khí thần đều khôi phục trạng thái bình thường, có thể tiếp tục hoàn thành những nhiệm vụ khác nữa.
Chứng kiến Ngọc Thanh còn đang ngồi, Tô Triệt liền một mình đi ra ngoài đại điện, đi tới vách núi trên đỉnh núi, nhìn xuống Linh Vụ Hồ được năm ngọn núi bao quanh kia.
Trên mặt hồ, xác thực bao phủ vụ khí nồng đậm, bất quá, những vụ khí này rõ ràng bất đồng, ở thời điểm mặt trời mọc ở Đông Phương, dưới vạn đạo kim quang, bày biện ra một cảm giác thanh linh ngọc nhuận, giống như là vô số hạt trân châu thật nhỏ huyền phù ở giữa không trung, hợp thành một phiến sương mù như ảo như mộng.
Ngồi xuống tu dưỡng hai ngày, Tô Triệt cũng cảm thấy, thiên địa linh khí trong Thái Ất sơn môn cực kỳ nồng đậm, tuy có hơn mười vạn người đồng thời hấp thu Linh khí, cũng không xuất hiện tình huống thiếu thốn linh khí.
Có được một linh mạch hoàn chỉnh duy trì, quả nhiên là một Thánh Địa tu luyện.
Đang cảm khái đầy bụng, lại phát hiện, nguyên bản vẫn là một mảnh thiên không sáng sủa, đột nhiên ảm đạm xuống. Nguyên nhân không rõ, lộ ra một cổ tử khí quỷ dị.
Chuyện gì xảy ra?
Tô Triệt dõi mắt nhìn ra xa, trong lúc nhất thời, cũng không có dò xét ra chỗ kỳ hoặc ở phương nào.
Sưu…
Tử Tiêu Thái thượng trưởng lão không biết từ nơi nào bay tới, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Tô Triệt, sắc mặt ngưng trọng truyền âm nói ra:
- Nguyên bản còn tính bảo thủ bí mật, hết thảy chờ đến sau khi phản hồi tông môn mới nói, lại không nghĩ rằng nhanh như vậy, bọn họ liền định vạch trần câu đố ... Một lát nữa, chính mình cơ linh chút ít, có thể bảo trụ mạng nhỏ, như vậy ngươi đã lập nên một đại công.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL- A?
Mặt mũi Tô Triệt tràn đầy kinh ngạc, thình lình, căn bản nghe không hiểu hắn đang nói cái gì.
Sưu…
Tử Tiêu trong nháy mắt biến mất, lại không biết đi nơi nào.
Tô Triệt vội vàng chạy về trong điện phủ, lay tỉnh Ngọc Thanh lại:
- Sư huynh, vừa mới nhận được nhiệm vụ mới.
- Chuyện gì?
Ngọc Thanh đứng lên, chậm rì rì phủi áo bào.
- Nhiệm vụ lần này rất đặc thù, chính là muốn hai ta bảo trụ mạng nhỏ.
Tô Triệt nửa chăm chú nửa vui đùa nói: