Tiên Ngục

Chương 1429: Loạn Thạch Trận (hạ)





Trong lòng Tô Triệt rõ ràng, loại chuyện này không thể nào dấu diếm được Ngao Tổ. Thay vì che che lấp lấp, còn không bằng tung hỏa mù, lợi dụng lòng tự đại của Ngao Tổ, dùng phép khích tướng sẽ có hiệu quả hơn.

Ngao Tổ cười lạnh mấy tiếng, trong ánh mắt rõ ràng phóng ra vẻ coi thường. Mặc dù biết rõ không thể phạm phải thái độ khinh địch, nhưng hắn vẫn không tin mấy tên tiểu bối kia có thể phá giải Thời Gian Lĩnh Vực của mình. Chẳng qua bọn chúng cố ý bố trí mê trận mà thôi.

Đối với cái khu vực này, Ngao Tổ cũng là tương đối hiểu rõ. Thậm chí đã từng ở bên trong Loạn Thạch Trận giao chiến một trận. Hắn vô cùng rõ ràng, bên trong Loạn Thạch Trận cũng không có huyền cơ gì, chẳng qua là do được tự nhiên bên trong Hỗn Độn tạo nên mà trở thành một mảnh di tích hoang phế mà thôi.

Nguyên nhân tạo thành không khó để giải thích: rất lâu về trước, có một đống cự thạch to như Ma Ly Đảo, một người nào đó đã dùng nó để chế tạo Hỗn Độn bảo vật, phá nát nó ra. Đến một ngày kia, cả một tòa cự thạch nổ thành phấn vụn, tạo thành một mảnh phế tích chứa đầy loạn thạch.

Mấy tiểu bối này muốn lợi dụng một mảnh phế tích loạn thạch này để đối phó chính mình, không thể nghi ngờ là si tâm vọng tưởng, nằm mộng ban ngày.

Có điều, nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng không ngờ Ngao Tổ lại cực kỳ cẩn thận ngưng thần bất động, đứng ở phía ngoài Loạn Thạch Trận, dò xét thêm một lần nữa, lòng kiên nhẫn vô hạn. Trì hoãn đến mười mấy ngày, rốt cuộc là có vào hay không?

- Lão gia hỏa này thật đúng là rất cẩn thận. Không phải hắn là một kẻ lớn lối, cuồng vọng sao?

Lão Hắc không kềm nén được, trong lòng có chút gấp gáp. Cực cực khổ khổ chuẩn bị xong một cái bẫy, không biết là có thể dùng được không? Tình hình này, nếu cứ tiếp tục trì hoãn không giới hạn, chúng ta cũng không có nhiều thời gian cùng hao tổn cùng hắn như vậy.

- Yên tâm đi! Hắn nhất định sẽ tiến vào!

Cũng là tâm tư Tô Triệt trầm ổn:

- Huống chi, chúng ta cũng chỉ có thể lợi dụng trận pháp này để đối phó hắn. Trừ cách đó ra, không còn cách nào khác. Ta cũng không có cái Hỗn Độn Thủ Hộ thứ hai để vây khốn hắn.

Mạn Chi cũng là yên lặng gật đầu. Nếu không thể dựa vào uy năng trận pháp hoàn toàn giải quyết xong cái đại phiền toái này, bên trong Hỗn Độn mịt mờ, sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn đuổi theo. Nếu một lần nữa bị đình trệ trong Thời Gian Lĩnh Vực của hắn, vậy thì nhất định chết chắc.

Lại qua hơn mười ngày, đối với đạo lý của trận pháp, Ngao Tổ cuối cùng cũng có hiểu biết nhất định. Bên trong Loạn Thạch Trận cũng không tồn tại nhân tố có thể uy hiếp chính mình. Mấy tiểu bối kia nhất định là biết rõ trốn không thoát, mới có thể cố làm ra vẻ huyền bí như vậy.

Cho nên, Ngao Tổ chậm rãi bay vào bên trong, Loạn Thạch Trận. Những nơi hắn đi qua, một số cự thạch lơ lửng ở gần đều bị hắn nhất nhất một kình đánh nát, hóa thành bụi phấn tan vào trong Hỗn Độn sương mù dày đặc.

Đánh nát những cự thạch này cũng là một thủ đoạn để phá trận. Nhưng có điều, nó là một biện pháp thô bạo đần độn mà thôi.

Năm người Tô Triệt bị vây ở khu vực trung tâm Loạn Thạch Trận, lẳng lặng chờ đợi, không có chút động tác nào, thật giống như đang chuẩn bị tùy thời tập kích, hoặc như chân tay luống cuống, hoàn toàn không nghĩ ra biện pháp gì để đối phó.

Rầm rầm rầm oanh...

Vô số cự thạch bị đánh nát bấy, hòa vào hư không. Cả Loạn Thạch Trận theo Ngao Tổ từ từ xâm nhập, bị hắn mạnh mẽ mở ra một cái lối đi rộng rãi, thật giống như quả dưa hấu bị một con dao sắc bén khóe ra một lỗ thủng vậy.

Trình độ phá hoại như vậy, cho dù trận pháp có cao minh đến đâu, chỉ sợ cũng không còn tác dụng.

Lúc khoảng cách đến gần vài ngàn dặm, Ngao Tổ càng thêm xác nhận, cái bọn họ gọi là uy năng trận pháp đối với mình không có chút uy hiếp nào. Chẳng qua là mấy tiểu bối bày ra chiến thuật tâm lý mà thôi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Bốn nghìn dặm, ba nghìn dặm, hai nghìn dặm...

Đến khoảng cách một nghìn dặm, công kích pháp thuật của song phương tuyệt đối có thể với tới đối phương. Đúng lúc này, thân ảnh của năm người Tô Triệt giống như pho tượng bỗng nhiên tiêu tán, chỉ còn lại một mai tinh thạch hình thoi màu xanh đậm, lẳng lặng huyền phù ở vị trí tâm trận.

- Đây là cái gì?

Ngao Tổ nhướng mày, cũng đã ý thức được mình bị lừa. Từ trước tới nay, năm người Tô Triệt này, chẳng qua chỉ là tượng giả mà thôi.

Ngao Tổ cũng không có kinh hoảng, chỉ là có chút tò mò, loại bảo vật nào có thể lừa qua vô số lần dò xét của mình. Lẽ ra, không thể nào xuất hiện tình huống như vậy mới đúng. Trừ phi tu vi mấy tiểu bối kia vượt xa thực lực chính mình, mới có thể đánh lừa hai con mắt của mình. Nhưng mà, điều này có thể sao?

- Chẳng lẽ lại là...

Ý niệm trong đầu chớp động, Ngao Tổ nhất thời nhớ lại Hỗn Độn Thủ Hộ cùng thương nhân Mạc Nhĩ Đức Thần, tiện đà ý thức được kiện tinh thạch giả tượng màu xanh đậm này có phải lại là một bảo vật nào đó mà tên tiểu tử kia mua được từ trong tay của thương nhân Mạc Nhĩ Đức Thần hay không?

Vù vù vù vù...

Đúng lúc ấy thì, bên trong cả tòa Loạn Thạch Trận, cơ hồ mỗi một đống cự thạch lơ lửng đều động. Con đường thông qua mà Ngao Tổ mới mở ra cũng lập tức bị phong bế lại, đem Ngao Tổ giữ lại ở bên trong. Hơn nữa, chúng còn đang thuận theo một quy luật huyền diệu nào đó, không ngừng tổ hợp, lần lượt thay đổi.

Ngao Tổ tự nhận là coi như đã tinh thông ảo diệu của trận pháp nhưng hiện tại cũng không thể nào nhìn ra được ảo diệu trong đó. Dĩ nhiên, đây cũng là việc chẳng có gì lạ.

Dù sao Hỗn Độn quá lớn, lại tồn tại vô số người, ai dám nói mình là người kiệt xuất nhất trong tất cả các lĩnh vực. Mỗi bên đều có sở trường và sở đoản. Nói không chừng, năm số năm tiểu bối kia lại có người có được thành tựu trận pháp vượt xa chính mình. Nhưng mà, dù là vậy thì có thể thế nào?

Ngao Tổ cười to mấy tiếng, tâm linh ba động khuếch tán đi ra ngoài:

- Được rồi! Vậy hãy để cho ta biết một chút về thủ đoạn của các ngươi! Tốt nhất là có chút khó khăn, đừng để cho ta phải thất vọng.

Ầm!

Một tiếng chấn vang xuất hiện từ bốn phương tám hướng. Cả tòa Loạn Thạch Trận đã tổ hợp xong. Lúc này mới chân chính tạo thành một tòa đại trận, so với bán kính trải dài mấy vạn dặm ban đầu thì đã rút lại hơn mười lần. Khe hở giữa cự thạch đã nhỏ đi rất nhiều.

Thân hình năm người Tô Triệt lần nữa hiển hiện ra. Nhưng là lần này không tập trung ở cùng một vị trí nữa mà là mỗi người chiếm cứ một phương, thật giống như mỗi người chia ra nắm trong tay một khu vực của trận pháp.

Ba mươi ngày trước, lúc đi đến trước Loạn Thạch Trận này, Mạn Chi từng nói qua:

- Đối phó với Thời Gian Lĩnh Vực của Ngao Tổ chỉ có một biện pháp, đó là để cho hắn không có thời gian xuất ra lĩnh vực. Phải dựa vào đạo của trận pháp để sáng tạo ra một cái trận pháp đặc biệt nhằm vào các loại lĩnh vực phong ấn không gian.

Tòa trận pháp trước mắt này chính là một phong ấn không gian. Trong phạm vi của trận pháp này, bất luận kẻ nào cũng không thể thả ra lĩnh vực của chính mình.