Tiên Ngộ

Chương 4: Lâm Tử




Sáng hôm sau...

Lê Minh mở trừng mắt, thân hình bật dậy, vội vàng mang giày, lóe lên một cái, hắn biến mất ngay sau cửa.

...

Dược điền...

"Oa, ha ha..." Lê Minh cười lớn.

"Giàu, con mẹ nó giàu rồi" hắn hét lên điên cuồng.

"Sặc, khụ khụ"

"Bình tĩnh" hắn cố gắng đè nén cơn hưng phấn.

Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn...

Lê Minh nhìn mảnh dược điền lòng đầy hưng phấn.

"Năm mươi năm a. Tất cả đều năm mươi năm"

Lê Minh nhổ tất cả những dược thảo hôm qua chiếu ánh sáng lên, bỏ vào giỏ.

Suy nghĩ một lát, hắn quyết định đi mua túi trữ thảo dược.

Lê Minh đem hết dược thảo vào cất trong phòng. Nhét xuống tận gầm giường mà hắn vẫn chưa yên tâm, "Phải học bày trận pháp, cấm chế mới được" Lê Minh thầm nhủ.

Ra khỏi cốc...

Lê Minh đi thẳng vào trung tâm Tam Sơn môn.

Tam Sơn môn do ba ngọn núi tạo thành, Đông phong, Tây phong và Nam phong, ba ngọn núi này hình thành thế chân vạc vô cùng chặt chẻ cho sơn môn. Ở trung tâm ba ngọn núi là một thung lũng, phía bắc là cổng đi vào thung lũng này, ở đây cho phép tự do buôn bán, chỉ cần nộp đủ linh thạch cho Tam Sơn môn là được.

Cốc của Lê Minh không nằm trong ba ngọn chủ phong, mà là ở trên một ngọn núi khác, ngọn núi này nằm độc giữa hai ngọn Đông phong và Nam phong.

"Đứng lại" Một thằng thanh niên khỏe mạnh, cao lớn chặn Lê Minh lại.

Lê Minh chẳng buồn nói làm gì cho mệt, tay móc thẻ bài vứt qua.

Sau khi xem xét, sắc mặt tên thanh niên hòa hoãn hơn rất nhiều.

"À, thì ra là Lê Minh sư đệ a. Lý sư thúc dạo này có khỏe không? " Thanh niên ân cần hỏi thăm, miệng cười đầy thân thiện.

Lê Minh suýt nôn mửa, giọng điệu lạnh nhạt đáp:" Sư đệ ra mắt sư huynh, Lý lão vẫn khỏe"

Dừng một chút hắn nói tiếp:"Tiểu đệ có việc, xin phép không bồi tiếp sư huynh được" Lê Minh vẻ mặt không đổi nhưng trong lòng cười lạnh nghĩ thầm "không có Lý lão thì mày đéo xem tao ra gì, bây giờ thì... "

"Không sao, không sao. Sư đệ xin cứ tự nhiên" tên thanh niên xua tay, miệng vẫn giữ nụ cười tiễn Lê Minh đi.

Lê Minh chẳng thèm nhìn hắn, "ưỡn ngực, cong mông" tiêu sái rời đi.

Thấy bóng Lê Minh rời đi, nụ cười tên thanh niên chợt tắt, trong lòng hắn thầm chửi Lê Minh không biết bao nhiêu lần "Con mẹ nó, chủ làm quan đến chó cũng lên mặt."

Lê Minh không biết thằng thanh niên này nghĩ gì, mà cho dù hắn có biết thì cũng đành chịu, Lý lão cũng chẳng bao giờ quản chuyện này. Người ta nể mặt lão mới không làm gì hắn, chứ nếu hắn ra tay trước thì lại khác.

Lê Minh đi vài vòng xoay chuyển ánh mắt tìm người.

Mua bán không phải là vô cửa hàng mới được, ở Tam Sơn phái thì "cò" mới là nhanh nhất. Đặc biệt một số người muốn bán hàng "xịn" mà không muốn ai biết thì đây chính là cách tốt nhất.

Lê Minh cũng không phải cần dùng tới "cò", nhưng người anh em thân nhất của hắn lại làm.

Dùng "cò" mà không mất tiền ai mà không thích.

"A Minh..." một thiếu niên khoảng mười bảy tuổi đi đến.

"Mình tìm người hay người tìm mình đây trời" Lê Minh xoay người lại, mặt mỉm cười, bộ dáng vô lại trước đó đã biến mất."A Lâm! Ngươi dạo này thế nào rồi?" Lê Minh đánh giá thiếu niên một lát.

Thiếu niên này là Lâm Tử, một người bạn rất thân của hắn, ngày xưa hai đứa lang bạt giang hồ cùng nhau.

Do cơ duyên Lê Minh gặp được Lý lão nên hắn vào Tam Sơn môn, sau khi ở một thời gian hắn "bảo lãnh" Lâm Tử lên theo.

"Linh khí kỳ tầng một" Lê Minh không đợi thiếu niên nói thì hắn đã mở miệng. "Xem ra linh căn của ngươi không tốt hơn ta là mấy" Lê Mình cười lớn bước tới ôm thiếu niên, cảm khái nói.

"Ha ha! Ta nói nè Lê Minh, ngươi sao lại bi quan thế, hai ta mới có 17 tuổi, hi vọng trúc cơ vẫn còn à ngen" Lâm Tử cũng cười to, lạc quan nói.

"Ngươi đến nơi đây làm gì?" Lâm Tử mở miệng nói tiếp.

"Ta đến mua túi trữ dược thảo?"

"Oa! Nhiều quá không có chỗ đựng àh?" Lâm Tử nghi hoặc nhìn hắn, nhưng cũng lấy từ trong túi trữ vật một cái túi trữ dược thảo ra đưa cho Lê Minh rồi nói:"Cầm đi"

Lê Minh lúc đầu là ngẩn ra, sau đó cười, hắn cũng không từ chối. "À, ta có được một ýt, thêm vào đó Lý lão nhờ ta bán dùm lão ấy nữa. Ủa mà ngươi giờ cũng bán hàng à?" Lê Minh đổ mọi trách nhiệm lên người Lý lão hắn không tiết lộ về miếng kim loại thần bí kia, không phải hắn không tin Lâm Tử, mà là ýt người biết thì tốt hơn.

"Bán một ýt thôi, đa phần là cửa tiệm gửi..." Lâm Tử chậm rãi kể...

Nghề "cò" bữa nay càng ngày càng khó khăn, các khách quen đa phần đã biết đường tự mình đi.

Thế nhưng, số lượng "cò" không giảm mà cò tăng nhiều hơn, càng làm cho Lâm Tử chật vật. Hắn cùng một số người quyết định chuyển qua bán "hàng rong", đỡ tốn tiền thuê cửa tiệm, thêm vào đó có thể làm "cò", nhưng do vốn ýt nên hắn phải bán thêm hàng của cửa tiệm, ăn tiền hoa hồng, cái này chẳng khác gì "tiếp thị", đợi khi có vốn hắn sẽ mở cửa tiệm cố định, đỡ phải lang thang như bây giờ.

"Ừm! À ngươi chuẩn bị bán cho ta một ýt dược thảo. Khoảng năm mươi năm tuổi, bán xong ta cho ngươi mượn một ýt linh thạch mở cửa hàng" Lê Minh đề nghị.

Lâm Tử đầu tiên là sửng sốt, sau đó từ từ hỏi:"dược thảo năm mươi năm?"

"Ừm đúng là năm mươi năm" Lê Minh gật đầu khẳng định. Phải biết rằng với tu vi linh khí kỳ tầng hai, có được dược thảo hai mươi năm là tương đối hiếp có huống hồ là năm mươi năm.

"Của ngươi hay là của Lý lão? Ngươi đừng lấy của Lý lão ngen, ta sống ở đây rất tốt" Lâm Tử nhỏ giọng nói.

Lê Minh định trả lời cho qua, nhưng khi thấy vẻ mặt của hắn thì hắn đành "bịa" đại:"Ta ở trên môn phái cũng "bán hàng rong", tuy không lời được nhiều nhưng cũng dư nhiều, cứ lấy đồ đổi đồ, sau dư ra vài cây dược thảo..." Lê Minh thao thao bất tuyệt, hắn "chém gió" thả phanh...