Tiên Ngộ

Chương 17: Lai Gia Thành




Lê Minh sau khi quyết định "tha" cho thằng Kim Đan kỳ dấu mặt trong tòa thành, hắn mới dần "bình tĩnh" lại, xoay mông ngồi xuống dưới gốc cây tĩnh tọa.

Lý Hiêm âm thầm chán nản, thằng nhãi này "diễn xuất" để tránh mất mặt đúng là quá vô sỉ. Nhìn cái bản mặt này mà dám xông vô thỳ đúng là chuyện lạ. Lý Hiên có thể tin mặt trời mộc đằng tây chứ không bao giờ tin Lê Minh không cần mạng.

...

Mặt trời đã treo lên giữa đỉnh đầu.

Ba người Lê Minh, Lý Hiên và Lâm Tử từ từ tiến vào hướng cửa thành. Ở đây đã có một nhóm tầm năm, sáu người đang xếp hàng chờ đợi tiến vào thành.

...

Thời gian trôi qua.

Từng người, từng người một tiến vào trong thành. Mãi cuối cùng mới đến lượt đám người Lê Minh.

Lý Hiên dẫn đầu tiến đến trước mặt tên làm nhiệm vụ đăng ký.

Đám người này cũng có ba người. Hai người phía sau đều có tu vi Trúc Cơ kỳ, một Sơ kỳ một Trung kỳ. Người còn lại có tu vi Linh khí kỳ tầng mười, chính hắn là người ghi chép ở đây.

Mắt thấy Lý Hiên có tu vi Trúc Cơ Hậu kỳ đan. tiến đến, hai người phía sau nhiệt tình tiến lại chào hỏi.

"Xin ra mắt đạo hữu. Chắc đạo hữu lần đầu tiên đến Lai Gia thành này? " Gã Trúc Cơ trung kỳ nhanh nhẹn mở miệng nói.

"Đúng. Ta mới từ Việt châu đến" Lý Hiên nhàn nhạt nói.

"Ra là vậy. Tại hạ tên là Vương Nhất, còn đây là tiểu đệ Vương Nhị" Tên Trúc Cơ trung kỳ vừa giới thiệu, vừa kéo gã Sơ kỳ bên cạnh lại, rồi hắn nói tiếp "Không biết quý tính đại danh của đạo hữu? "

"Ta tên là Lý Hiên. Còn đây là hai tiểu bối đi cùng ta, đây là Lê Minh, bên này là Lâm Tử" Lý Hiên giới thiệu tên mình, đồng thời nói tên luôn Lâm Tử và Lê Minh cho gã Linh Khí kỳ bên cạnh ghi chép.

"Không biết ba vị ở đây bao lâu? " Vương Nhất gật đầu rồi nói.

"Định cư lâu dài luôn" Lý Hiên âm thầm tính toán, chưa biết tiếp theo sẽ đi đâu, thôi cứ đành ở lại rồi tính.

"Tốt. Sau này chúng ta sẽ là người cùng thành" Vương Nhất cao hứng nói, thêm một cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ sau này có sự tình gì cần thêm người xuất lực cũng tốt.

"Tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của đạo hữu không cần nộp tinh thạch. Hai tiểu bối này thỳ xin mỗi người năm ngàn tinh thạch" Gã Trúc Cơ sơ kỳ Vương Nhị bây giờ mới mở miệng nói.

Lý Hiên cũng không nói nhiều, hắn lập tức lấy ra một túi trữ vật vứt qua cho Vương Nhị.

Vương Nhị nhận lấy sau đó quay sang gật đầu với gã Linh Khí kỳ kia.

Gã Linh Khí kỳ gật đầu đáp lại một cái, tay hắn lấy ra ba cái nhẫn màu xanh nước biển, gã từ từ nói:"Đây là của tiền bối, còn đây là của Lê Minh đạo hữu và Lâm Tử đạo hữu. Mong mọi người không lấy nhầm của nhau, mỗi cái có riêng biệt có thông tin của từng người. Mọi người hãy trích một giọt máu nhỏ vào để nhận chủ"

Ba người Lê Minh đều làm theo lời gã Linh Khí kỳ kia. Sau khi nhỏ máu vào ba người lập tức đeo lên tay.

"Không biết còn phải làm gì nữa không?" Lý Hiên đeo xong cái nhẫn vào tay, hắn ngước lên nhìn qua ba người Vương Nhất, Vương Nhị và gã Linh Khí kỳ chưa biết tên kia.

"Không còn gì nữa hết. Ba vị đi thong thả" Vương Nhất khoát tay nói. Tổ hợp ba người này chắc chắn rằng Vương Nhất là người phụ trách giao tiếp.

"Vậy tại hạ cáo từ. Sau này gặp các vị trong thành" Lý Hiên chắp tay lại nói.

Từ đầu đến cuối Lê Minh và Lâm Tử không nói một lời nào. Lê Minh tìm kiếm xung quanh mà không thấy thằng cha Kim Đan kỳ dấu mặt kia đâu. Hắn âm thầm thở phào một hơi, nếu mà gặp phải thằng Kim Đan đó hắn không biết phải dấu mặt vào đâu. Lê Minh biết thằng kim Đan sẽ không đánh giết hắn, nhưng Lê Minh lại sợ xấu mặt trước lão già Lý Hiên.

Vào trong thành.

"Giờ chúng ta làm gì?" Lâm Tử rất ýt khi giao tiếp, không phải hắn không muốn nói mà chẳng qua có Lê Minh ở đây hắn thấy lời nói của mình thành vô nghĩa. Tuy Lê Minh có rất nhiều chủ ý cổ quái, nhưng Lâm Tử thấy những chủ ý ấy hơn hẳn những chủ ý bản thân mình đưa ra. Nên khi đi với Lê Minh, Lâm Tử chỉ cần hỏi cho nhanh, lúc này cũng vậy hắn quay qua nhìn Lê Minh nói.

"Đi kiếm chỗ ở." Lý Hiên không để cho Lê Minh kịp mở miệng hắn đã nói trước.

Lê Minh cũng không thèm chấp, hắn gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu. Hắn nhàn nhạt nói:"Chúng ta cứ đi dạo quanh thành xem xét tình hình cái đã"

Lai Gia Thành là một tòa thành tương đối lớn ở Trung châu.

Linh khí và mạch hỏa ở đây rất tốt, đối với người tu tiên thỳ đây chính là điều quan trọng nhất. Mức độ nồng đậm của linh khí cũng phân theo vùng, càng gần trung tâm thỳ linh khí càng nồng đậm.

Ở giữa trung tâm Lai Gia thành có một tòa đại viện rất lớn. Đây là nơi cao tầng của Lai Gia thành này ở, xung quanh đại viện này có rất nhiều cửa hàng, lầu các muôn hình vạn trạng.

Ba người Lê Minh đi mua một ýt vật dụng cần thiết chuẩn bị sinh sống lâu dài.

"Chúng ta nên thuê nhà hay thuê một cửa hàng luôn? " Lê Minh quay đầu hỏi hai người Lý Hiên và Lâm Tử. Bản thân hắn thỳ muốn thuê cửa hàng hơn, nhưng phải sống chung với hai thằng cha khác nên phải hỏi ý kiến của bọn họ.

Lâm Tử thỳ cũng như cũ, hắn không có ý kiến gì. Ngay cả khi ra đi hắn còn chưa ý kiến huống hồ bây giờ.

"Nơi nào có thể mở lò luyện đan là được" Lý Hiên quan tâm nhất là vấn đề này.

"Được" Lê Minh đã để ý một cửa hàng rất rộng. Tuy nơi này hỗn tạp nhưng hắn rất thích, càng đông càng vui. Xung quanh có càng nhiều cửa hàng thỳ càng nhiều cấm chế, khi đó càng an toàn.

Bước vào cửa hàng được treo biển đề bán.

Quả nhiên nó rất lớn, bề ngang hơn hai mươi mét, dài thỳ Lê Minh chưa biết được.

Bước vào trong là một căn phòng rộng khoảng hai trăm mét vuông, do không có bày biện cái gì nên nó càng lớn.

Chẳng mấy chốc một gã trung niên thân hình cao đến mét tám bước ra. Trung niên cao lớn có tu vi lên đến Trúc Cơ trung kỳ.

Thấy ba người Lê Minh bước vào Trung niên cao lớn thoáng nhíu mày. Đội hình này quá là đặc biệt, lấy Lê Minh làm trung tâm hai người Lý Hiên và Lâm Tử thỳ đi theo đằng sau. Trung niên cao lớn thầm tính toán, tu vi của Lê Minh thì quá thấp, còn hai người phía sau thỳ... Lâm Tử thỳ không nói, nhưng, Lý Hiên có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ mà phải theo sau. Công tử của đại gia tộc? Đệ tử của lão quái vật môn phái? Hay con của lão quái vật?

Trung niên cao lớn không biết tiến lên chào ai. Hắn đi tới nhưng không mở miệng trước, đầu hắn hơi cúi xuống chờ đợi.

"Ngươi là chủ cửa hàng này? " Bản tính ngông cuồng của Lê Minh lại bày ra, ngày trước hắn đã không sợ ai, huống hồ bây giờ lại có Lý Hiên ở bên cạnh hắn càng không cần cố kỵ.

"Chào công tử, chào hai vị đạo hữu. Ta là Triệu Quốc Dân, cửa tiệm này đúng là của ta làm chủ" Trung niên cao lớn nói.

"Tốt. Bản công tử đang muốn mua cửa tiệm này, ngươi ra giá đi" Lê Minh lập tức vào chủ đề chính.