Tiên Nghịch

Chương 840: Đại Vương triều




Đi giữa trời đất, Vương Lâm hơi trầm ngâm. Hắn hiểu vì sao mà mọi người đối với mình cung kính như thế, điều này tất nhiên là do dụng ý của Chu Vũ Thái. Trên thực tế quả thực như Vương Lâm suy nghĩ, Đại Nhĩ tu sĩ Chu Vũ Thái đối với việc năm đó Vương Lâm đem ngôi vị nhường cho mình trong lòng rất cảm kích. Chỉ có điều Vương Lâm lại rời đi khiến cho hắn không có cơ hội báo đáp. Chu Vũ Thái ân oán phân minh nên đối với ân huệ của Vương Lâm vẫn khắc sâu trong lòng.
 
Vì thế chỉ cần là hậu nhân của Vương gia thậm chí là môn phái tu chân do Vương Lâm lưu lại ở Triệu quốc, Chu Vũ Thái đều chiếu cố cho mạnh dần lên. Với thân phận của Chu Vũ Thái và Chu Tước Tử ở Chu Tước tinh rất dễ dàng tạo cho hậu nhân Vương gia một hồi phúc vận, địa vị cao quý trong nhân gian. Triệu quốc được sự trợ giúp của hắn từ từ lớn mạnh, cuối cùng cũng đạt tới ngũ cấp tu chân quốc.
 
Hết thảy những việc này tự nhiên có người biết được, bởi vì sự kiện ở bên trong Chu Tước mộ vượt qua thời gian truyền lại. Sau khi Chu Vũ Thái nói ra người bảo hộ Chu Tước tinh, Chu Tước tinh lão tổ như vậy mà nổi tiếng, vô hình chung mọi người đều thừa nhận.
 
Sở dĩ Chu Vũ Thái làm như vậy ngoại trừ là báo đáp ra còn có nguyên nhân rất sâu bên trong. Tu vi của hắn chưa đạt tới Vấn Đỉnh cảnh giới có thể nói là yếu nhất trong thế hệ Chu Tước Tử, không thể khuất phục mọi người nên chỉ còn cách nói ra những việc làm của Vương Lâm để mượn thế sinh uy.
 
Vương Lâm suy nghĩ hết thảy những việc xảy ra, tuy nói vẫn chưa đoán được toàn bộ nhưng cũng đoán được năm sáu phần. Hắn thầm than một tiếng. Bất kể Chu Vũ Thái như thế nào nhưng hắn đã giúp đỡ như vậy thì chính mình cần phải báo đáp.
 
Bay trong không gian, Tháp Sơn và Đầu To đồng tử đi ở phía sau. Trên đường đi Tháp Sơn vẫn lạnh lùng như thế. Về phần Đồng tử đầu to thấy Vương Lâm được về quê nhà, lại càng nghĩ tới gia tộc của mình. Hắn có thể nhìn ra tu sĩ ở nơi này khi nhìn Hứa Mộc thật sự là cung kính từ đáy lòng. Đồng tử đầu to có thể tưởng tượng với tu vi hiện tại của mình nếu trở về gia tộc tuy cũng được mọi người cung kính nhưng sự cung kính đó cũng cực kì giả dối.
 
Trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một tòa thành trì, nó phảng phất như một con cự long đang nằm dài, một cỗ khí tức vương giả rất đậm bao phủ xung quanh. Tường thành bốn phía do những hòn đá màu đen tạo thành, thậm chí phía trên còn có một số trận pháp cấm chế dao động.
 
Chưa tới gần Vương Lâm đã nhận ra tại trong thành có cấm chế trận pháp rất mạnh, số lượng cấm chế rất nhiều. Nếu mở ra toàn bộ thì cho dù là tu sĩ Vấn Đỉnh cũng nhất định chết.
 
Ngoại trừ vị trí Tiên Di tộc chiếm cứ ra, đây là nơi trên Chu Tước tinh, cũng là nơi có đế đô lớn nhất trong phạm vi của Chu Tước Quốc.
 
Đại Vương triều!
 
Xây dựng đất nước bốn trăm ba mươi bảy năm trở thành đế chế mạnh nhất, trừ Tiên Di tộc ra thì chính là nơi có lực lượng mạnh nhất nhân gian.
 
Hoàng tộc họ Vương có nguồn gốc lâu dài, với hơn bốn trăm năm xây dựng khiến cho trong vương triều có được một lượng lớn binh sĩ. Thậm chí còn có người trong võ lâm sẵn sàng góp sức, khiến cho uy danh vương triều càng thêm hiển hách, lại còn một số lượng lớn người tu chân.
 
Ngoài ra với Vân Thiên Tông và các môn phái ở Triệu quốc, cũng đều hậu thuẫn cho Vương triều nên tộc nhân họ Vương được hưởng địa vị cực cao.
 
Thần thức Vương Lâm tràn ngập toàn bộ Chu Tước tinh, cảm nhận được một cỗ huyết mạch hấp dẫn, hắn liền tìm đến đây. Thành trì trước mắt này là nơi huyết mạch Vương gia tập trung nhiều nhất.
 
Thần thức hắn đảo qua vẫn không phát hiện thấy bóng dáng Vương Trác ở đâu. Thở dài một tiếng thân mình hắn nhoáng lên một cái rồi biến mất, khi hiện ra dĩ nhiên là ở phía bên trong hoàng thành. Nhìn dám ngươi náo nhiệt bốn phía cùng với phong ốc xa hoa Vương Lâm dần dần nhíu mày.
 
Toàn bộ bên trong đô thành quá mức xa hoa, trên mặt đất lát bằng đá Thanh Hoa nổi danh đắt tiền. Thần thức quét qua dường như toàn bộ đường phố trong đô thành đều như thế.
 
Cái này còn chưa tính, thậm chí ở bốn phía cây cối đều có tơ lụa bao vây, nhìn thì rực rỡ nhưng trên thực tế lại làm nhơ nhuốc phúc trạch.
 
Vương Lâm tu đạo đến trình độ này dĩ nhiên có thể thấy khắp không gian đô thành tràn ngập các loại cảm giác thương, bi, giận. Sống ở nơi đây lâu dài nhất định tính cách sẽ bất thường, thậm chí tuổi thọ cũng bị ảnh hưởng lớn.
 
Toàn bộ hơi thở loại này đều là một loại oán khí tức giận. Năm đó ở Thanh Linh tinh, Vương Lâm từng bị ngươi ta rắp tâm thu thập, giờ nhìn thấy trong thành oán khí ngút trời trên mày càng thêm nhíu lại.
 
Thần thức hắn tản ra, trong Chu Tước tinh phần lớn các khu vực đều có mức độ oán khí không đồng nhất, nơi oán khí tức giận đó phát ra chỉ tràn ngập một nửa Chu Tước tinh.
 
Từ khắp các thôn trang, nhất là chỗ ở của phàm nhân, oán khí không ngừng tràn ra ngưng tụ ở trong các thành trì rất lâu không tiêu tan.
 
Nhất là phía Tây Bắc khắp cả nghìn dặm đất đều là tử thi, phần lớn oán khí từ nơi đó mà ra. Nếu nói trong các thành trì khác oán khí cực kỳ đậm thì so với ở đây trên không trung của thành đô, oán khí đã hóa thành một ngọn lửa ma.
 
Loại oán khí này trừ khi tu vi đạt tới cảnh giới như Vương Lâm cẩn thận mới có thể phát hiện được. Nếu tu vi không đủ căn bản là không thể cảm nhận được nửa điểm.
 
- Hồ đồ!
 
Sắc mặt Vương Lâm âm trầm đi trên đường cái đô thành. Đối với sự hưng thịnh của nhân gian thì hắn rất vui, nhưng sự hưng thịnh này lại khiến cho người ta căm hận, thì Vương gia sau này nhất định sẽ bị ảnh hưởng lớn, phú quý bây giờ có cũng như không.
 
Đi được một lúc, đột nhiên phía trước tiếng vó ngựa vang lên rầm rập. Người đi đường phía trước kinh hoảng nhanh chóng tản ra hai bên. Vương Lâm cũng bắt chước lui ra phía sau vài bước âm trầm nhìn lại.
 
Chỉ thấy ở phía trước mấy con ngựa cao to đang phi rất nhanh. Ngồi trên lưng ngựa là vài thanh niên phía sau còn có một lượng lớn tôi tớ đi theo. Đám tôi tớ đó đều đi bộ nhưng tốc độ vẫn bám sát theo sau.
 
Mấy người thanh niên cưỡi ngựa kia đều mặc quần áo đẹp đẽ, tướng mạo anh tuấn, chỉ có điều đôi mắt sâu lại ngập một thứ khí đen. Hắc khí này không dày, nên cho dù là tu sĩ cảnh giới Vấn Đỉnh cũng rất khó phát hiện, nhưng Vương Lâm lại có thể nhìn thấy rõ ràng.
 
Trên bầu trời còn có hai đạo kiếm quang gào thét, đạp trên thân kiếm là hai tu sĩ, hai người này tu vi đều có cảnh giới Trúc Cơ mở đường cho đám thanh niên kia.
 
Nếu chỉ phô trương như vậy thì không có gì. Khiến cho Vương Lâm chau mày chính là ở phía sau thanh niên kéo theo một sợi xích sắt. Sợi xích trói lấy một người đầu tóc rối bù không thấy rõ hình dáng, chỉ có thể căn cứ thân hình có lẽ là một nam tử. Bị kéo trên mặt đất nên, quần áo bị rách hết để lại một vệt máu dài phía sau, giống như có người dùng bút lông vẽ ra một bức tranh đầy vết máu kinh người.
 
Mấy người chạy qua để lại tiếng cười ha hả vang vọng. Những người trong võ lâm nhanh chóng đi theo, giữa không trung hai tu sĩ kia cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái.
 
Những người này sau khi đi qua, lập tức lại có một đội binh sĩ vội vàng đến xuất hiện lau sạch những vết máu. Mãi cho đến khi toàn bộ những người đó đều rời khỏi, đám người xung quanh mới dám thì thầm bàn luận.
 
- Ôi đáng thương a! Không biết người nào lại đui mù mà trêu chọc hoàng tử thứ mười sáu. Sợ là phải bị kéo trong đô thành một vòng, người đó mới có thể chết đi!
 
- Cũng không phải, ở trong Đại Vương triều hoàng tộc chính là trời, tất cả các tiên nhân đều giúp đỡ bọn họ thì ai dám trêu chọc chứ.
 
- Đừng nói nữa, nghe nói vài tháng trước quốc sư xem hiện tượng thiên văn phát hiện có hung tinh xuất hiện từ Tây Bắc, vì thế triều đình liền giết hơn mười vạn bình dân ở phía ấy. Nghe nói cho tới bây giờ ở nơi đó chất đầy thi hài.
 
- Việc này không nói được. Lý huynh! Tốt hơn là chúng ta nói ít thôi, cẩn thận họa từ miệng mà ra.
 
Nét mặt Vương Lâm càng thêm âm trầm. Vừa rồi hắn nhìn rõ ràng thanh niên mặc hoa phục kia mang huyết mạch Vương gia.
 
- Tháp Sơn mang người đó đến đây cho ta! - Vương Lâm bình tĩnh mở miệng.
 
Tháp Sơn không nói nhiều, lập tức xoay người biến mất. Sau khoảng nửa khắc, hắn liền trở về trong tay dẫn theo một người đúng là thanh niên mang hoa phục kia. Ánh mắt người thanh niên lộ ra vẻ hoảng sợ, xen lẫn tức giận liên tục mắng:
 
- Lớn mật! Ngươi dám bắt ta? Ngươi là tu sĩ thuộc môn phái nào? Ngươi có biết ta là ai không? Ta là người của Vương gia!
 
Tháp Sơn lạnh lùng đến gần Vương Lâm tay phải ném mạnh một cái, lập tức gã thanh niên mặc hoa phục rơi xuống đất. Cảnh tượng này lập tức khiến cho đám người bốn phía tản ra bàn tán xôn xao, tất cả thân mình chấn động. Gần như không do dự gì nhanh chóng tản ra xa khu vực này, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
 
Gã thanh niên bò dậy, nhìn Tháp Sơn chằm chằm trong lòng âm thầm kinh hãi nhưng không có lộ ra bên ngoài, quát:
 
- Ta là người của Vương gia! Ngươi dám đả thương ta, bất kể ngươi là người của môn phái nào cũng đều phải chết!
 
Thần sắc Vương Lâm lạnh như băng nhìn chằm chằm thanh niên mặc hoa phục. Nét mặt gã thanh niên chợt xuất hiện một làn khí đen. làn khí chợt hóa thành một con rắn há mồm thè lưỡi hướng về Tháp Sơn.
 
Cảnh tượng này nếu tu vi không bước vào cánh cửa thứ hai sẽ không phát hiện được, chỉ có thể cảm giác tại trên người hoa phục thanh niên đột nhiên bộc phát một cỗ hơi thở âm hàn khiến cho tâm thần chấn động mà thôi.
 
Đúng lúc này phía xa trên đường phố vang lên những tiếng hét, bốn phía như có một đội nhân mã sắp xuất hiện. Trong giây lát, từ phía trước hai nhóm hào quang bay nhanh mà đến. Một đạo là đám người hầu, đạo kia chính là những người trong võ lâm mang theo sát khí mà đến.
 
- Hãy bắt tên phản tặc kia!
 
Trong đám người xông đến còn có mấy thanh niên ngồi trên lưng ngựa, quát lên.
 
- Có thích khách! Bảo vệ hoàng tử!
 
Hai đạo kiếm quang khi trước bay thẳng đến Tháp Sơn. Hai tu sĩ cắn răng mà ra tay, vừa rồi căn bản là họ không hề phát hiện, chỉ thấy đột nhiên hoàng tử không ngờ không có ở đó.