Tiên Nghịch

Chương 814: Không đủ tư cách




Sau khi người khổng lồ kia xuất hiện, không hề dừng lại mà trong tiếng rầm rầm hướng về tu sĩ đang tĩnh tọa kia, với tốc độ cực nhanh, sau ba bước đã trực tiếp tới gần. Người khổng lồ mặc kim giáp nâng tay phải lên, bỗng nhiên đánh ra phía trước một quyền! Một quyền này đánh ra, tu sĩ đang khoanh chân tĩnh tọa kia sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi. Áo quần toàn thân hắn giống như là có cuồng phong thổi tới, bay về phía sau, tóc hắn tung lên bay ra bốn phía.
 
Vương Lâm ánh mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm cảnh tượng này. Đột nhiên, ngay khi nắm tay người khổng lồ mặc kim giáp kia đánh xuống, thân mình tu sĩ kia run rẩy, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nhoáng lên một hư ảnh, nguyên thần không ngờ bị bức ra, từ trong cơ thể bị bắn mạnh ra ngoài, mang theo một vẻ hoảng sợ vô cùng, hướng về phía sau bay nhanh đi.
 
Trong tiếng hừ lạnh, người khổng lồ mặc kim giáp thu quyền lại, lui ra sau vài bước, đứng bất động ở bên cạnh La Tố.
 
- Rác rưởi, với tu vi và sức mạnh của ngươi không xứng tranh đoạt phong tiên, không đủ tư cách!
 
Vẻ mất kiên nhẫn trong mắt La Tố càng đậm. Hắn cảm thấy khảo nghiệm người này rất lãng phí thời gian của mình.
 
Nguyên thần tu sĩ kia trở lại thân thể, tái nhợt liếc nhìn La Tố một cái, muốn há miệng, nhưng cuối cùng chưa nói được lời nào liền lui lại phía sau, khom người chào rồi buồn bã rời khỏi. Về tới bên trong Truyền Tống Trận, trận pháp này lóe lên hào quang, cùng với người này biến mất.
 
Ba trăm hai mươi lăm người, đã bớt đi một.
 
La Tố cau mày, ánh mắt lại nhìn lên đám tu sĩ trên không trung, tùy ý chỉ vào một người. Tu sĩ được hắn chỉ cắn răng một cái, trực tiếp hạ thân mình xuống, đứng ở trên quảng trường, hướng về La Tố ôm quyền, cung kính nói:
 
- Mời tiền bối chỉ giáo!
 
La Tố vẻ mặt dịu lại một chút, không nói gì, nhưng người khổng lồ mặc kim giáp bên cạnh tiến lên một bước, trực tiếp bước ra, thi triển thần thông giống như lúc trước. một quyền tấn công đến.
 
Tu sĩ kia cắn răng, hai tay bấm quyết, lập tức toàn thân bỗng nhiên phát ra bạch quang, tràn ngập khắp nơi, ngăn cản người khổng lồ mặc kim giáp này. Nhưng dưới một quyền đánh xuống, đám bạch quang này lập tức sụp đổ.
 
Tu sĩ lập tức lui ra phía sau vài bước, cắn chót lưỡi trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, hóa thành một màn sương máu ngăn cản.
 
Một quyền của người khổng lồ mặc kim giáp kia đánh lên màn sương máu, lập tức truyền ra tiếng nổ ầm ầm, màn sương máu kia lập tức sụp đổ. Tu sĩ kia sắc mặt tái nhợt, thân mình nhoáng lên một cái, nguyên thần của hắn lập tức đã có hơn phân nửa thoát ra khỏi thân thể. Nhưng lúc này sau một tiếng rít gào thống khổ của tu sĩ này, từ trong cơ thể truyền ra những tiếng nổ ầm ầm, nguyên thần của hắn bất ngờ bị kéo trở về.
 
Chỉ có điều làm như vậy hiển nhiên cũng vượt quá thực lực của tu sĩ này. Nguyên thần tuy đã nhập thể, nhưng thân thể hắn cũng lập tức trở nên uể oải.
 
- Kiên trì được mười nhịp thở, có thể tính là ngươi qua. Nhưng loại rác rưởi nhà ngươi cho dù qua cửa này, đến cửa sau nhất định cũng sẽ bị đào thải!
 
La Tố vung tay áo, thân mình tu sĩ kia lập tức bị ném ra. Người này mặt không còn chút máu, ở giữa không trung hướng về La Tố khom người chào, lập tức quay về trong Truyền Tống Trận, tĩnh tọa.
 
Kế tiếp lần lượt nhưng người được La Tố chỉ đến đều hành động nhanh, cũng rất không tồi. Chỉ người nào chậm sẽ bị La Tố cưỡng ép túm lấy, liền giống như tu sĩ đầu tiên kia, thậm chí còn chưa được khảo nghiệm đã bị thọ thương.
 
Cùng với một đám tu sĩ đi vào quảng trường, từng câu "rác rưởi" vang lên không ngớt. Cho dù là những người đủ tư cách, cũng khó thoát khỏi bị chửi là rác rưởi. Dần dần, La Tố không thể kiên nhẫn hơn được nữa, thường thường cứ chỉ một người đi xuống, người khổng lồ mặc kim giáp sẽ xuất ngay ra một quyền.
 
Thời gian trôi nhanh, sau hai nén nhang, có hơn một nửa tu sĩ đã trải qua cuộc khảo nghiệm, trong đó người đủ tư cách chiếm bốn phần. Tu sĩ có sáu ngón tay, đồng tử đầu to cùng với Nam Cung Hàn và một vài người tu vi cao thâm khác hiển nhiên cũng đều được thông qua, cũng chỉ có khảo nghiệm nhưng người này, sắc mặt La Tố kia mới dịu lại một chút, cũng không nói ra câu "rác rưởi".
 
- Ngươi, xuống đây!
 
La Tố chỉ vào một người trong Truyền Tống Trận giữa không trung. Người này chính là Hứa Đình ở Đông Lâm Tinh. Hắn trong mắt lóe lên hồng quang, khóe miệng lộ ra một nụ cười âm trầm.
 
La Tố ánh mắt lạnh như băng, tay phải túm vào hư không một cái, lập tức bàn tay to kia lại biến ảo hiện ra, hướng thẳng đến Hứa Đình chộp tới. Ngay khi một trảo này tới gần, Hứa Đình kia tay phải bấm quyết, lập tức liền có hắc khí vờn quanh, bất ngờ hóa ra một vật nhìn phảng phất như là ác quỷ, trong tiếng rít gào giằng co với bàn tay kia. Hứa Đình trong khi cười lạnh, thân mình bỗng nhiên lao xuống, hắn không bay xuống quảng trường để chờ đợi khảo nghiệm, mà hết sức lao ra, hai tay ở phía trước người sau khi chạm vào nhau hướng ra phía ngoài lôi kéo. Lập tức liền có hắc khí nồng đậm gào thét, ở trước người hắn hình thành một thanh trường mâu từ hắc khí.
 
Trong mắt La Tố lập tức lóe lên hàn quang, người khổng lồ mặc kim giáp lập tức bước ra, lao thẳng đến Hứa Đình. Hứa Đình kia trong tiếng cười điên cuồng, thân mình khẽ chuyển, bất ngờ bỏ qua La Tốc, mà một bước đi tới bên cạnh người khổng lồ mặc kim giáp kia, trường mâu trong tay bỗng nhiên đâm tới! Người khổng lồ mặc kim giáp trong nháy mắt hữu quyền đánh ra, nhưng ngay khi quyền này sắp va chạm với trường mâu hắc khí kia, thanh trường mâu lập tức vặn vẹo một cách quỷ dị, chỗ mũi thương không ngờ tiêu tan, trong nháy mắt thanh trường mâu này bất ngờ hóa thành một con hắc xà quỷ dị. Con hắc xà này thân mình dài nhỏ, nhưng sau khi mở miệng cũng lập tức biến thành dài hơn mười trượng. Cảnh tượng này quá mức không phù hợp, tu sĩ bốn phía ngồi xem hai mắt đều ngưng trọng.
 
Con hắc xà này há miệng ra nuốt, lập tức đem toàn bộ người khổng lồ mặc kim giáp kia nuốt vào trong miệng. Vương Lâm xem đến lúc này, đồng tử trong hai mắt co rụt lại.
 
- Tiên thuật Xà Thôn của Hứa gia!
 
Lão già họ Hướng khẽ gật đầu, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.
 
- Không tồi, Hứa Đình này, có lẽ trong những người đến tranh đoạt danh hiệu, là một người rất mạnh!
 
Một lão già bên cạnh nghe vậy gật đầu cười nói.
 
Không chỉ có bọn họ, tu sĩ ngồi xem bốn phía cũng đều thông qua sự chỉ điểm của lão tổ trong gia tộc mình đã biết được tiên thuật thần thông này.
 
- Xà Thôn, một trong tứ đại thần thông của Hứa gia ở Đông Lâm Tinh. Thuật này cực kỳ huyền diệu, ngươi hãy chờ xem!
 
- Thuật Xà Thôn này nếu gặp được tu sĩ có tu vi yếu hơn, sau khi nuốt lấy, thường sẽ có thể nuốt luôn cả tu vi của đối phương, hóa thành một ảo ảnh có được sức mạnh của người bị nuốt!
 
Thanh Thủy Tiên Quân thần sắc bình tĩnh, lạnh lùng liếc nhìn Hứa Đình kia một cái, không nói gì.
 
Hàn quang trong mắt La Tố càng đậm, nhưng hắn nghĩ đến đối phương là người của Hứa gia ở Đông Lâm Tinh, cố ép lửa giận xuống, hừ lạnh nói:
 
- Đủ tư cách!
 
Nuốt được người khổng lồ mặc kim giáp, Hứa Đình cười lên điên cuồng, thân mình nhoáng một cái, thanh trường mâu kia biến trở lại thành hắc khí bị hắn cuốn vào, bước một bước về tới Truyền Tống Trận, ánh mắt mang theo một vẻ khiêu khích nhìn về phía Vương Lâm.
 
La Tố sắc mặt âm trầm, lại chỉ lên những người còn lại đang ở trong Truyền Tống Trận giữa không trung. Lúc này, đầu ngón tay hắn dừng ở trên người Vương Lâm.
 
- Ngươi, xuống đây!
 
Ánh mắt La Tố không thể không lóe lên. Tướng mạo của Vương Lâm hắn đã sớm biết được, một nguyên nhân khác khiến cho hắn đến nơi đây chủ trì cửa thứ nhất chính là Vương Lâm này! Vương Lâm thần sắc như thường, tiến lên một bước thong dong đi về phía quảng trường. Cảm thấy tốc độ của Vương Lâm hơi chậm, La Tố kia trong tiếng hừ lạnh, tay phải túm vào hư không, lập tức bàn tay to kia lại biến ảo hiện ra, chộp thẳng tới Vương Lâm.
 
Vương Lâm lại nhíu mày, bàn tay to kia hết sức chộp tới, làm nổi lên một trận cuồng phong. Trận cuồng phong này gào thét, cuốn về hướng Vương Lâm, nếu hắn không né tránh hay chống cự, một khi bị bàn tay to này chộp trúng, cho dù có qua được Nhân Chi Quan cũng sẽ thương tích đầy người.
 
Vương Lâm không phải loại người để mặc cho người khác ức hiếp, lúc này ánh mắt lóe lên hàn quang, con mắt thứ ba giữa mi tâm lập tức mở ra. Hồng quang nồng đậm theo hắn xoay người lập tức tạo thành hình quạt tản ra, lập tức bao phủ lên trên bàn tay to đang lao tới kia.
 
Hắn không hề dừng lại mà vẫn tiếp tục tiến lên phía trước, hồng quang bao phủ xuống, liên tiếp những tiếng ầm ầm vang lên. Chỉ thấy bàn tay to đang tung ra một trảo kia lúc này trong tiếng ầm vang không ngừng lập tức liên tiếp tan vỡ, không ngừng tiêu tan. Vương Lâm đi ra, dừng ở phía trên quảng trường, hướng về La Tố ôm quyền, bình tĩnh nói:
 
- Xin chỉ giáo!
 
Viêm Lôi Tử ngồi trên bồ đoàn quan sát cảnh tượng này, hai mắt cũng lóe lên tinh quang, nhìn chằm chằm hồng quang kia, sau khi hiểu ra liền nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt lộ ra một vẻ tán thưởng.
 
- Người này không ngờ lại có loại thần thông này, tuy uy lực chưa đủ, nhưng trong thần thông này cũng ẩn chứa một sự phát triển vô biên!
 
Thanh Thủy thần sắc bình tĩnh, liếc nhìn Vương Lâm một cái, rồi lại thu ánh mắt lại.
 
Cùng với hai người này, những lão quái ngồi trên bồ đoàn xung quanh hai mắt cũng đều sáng ngời. Duy chỉ có Huyết Thần Tử thần sắc âm trầm, trong lòng cười lạnh.
 
Ngoại trừ bọn họ, khán giả ngồi quan sát bốn phía có rất ít người có thể nhìn ra được sự phi phàm của hồng quang do con mắt thứ ba phát ra. Lão tổ của Tây Tử Phượng thầm than một tiếng, thì thào lẩm bẩm:
 
- Người này tuổi còn trẻ mà đã có tu vi bực này, quả không đơn giản!
 
La Tố sắc mặt càng thêm âm trầm, thần thông vừa rồi của đối phương khiến hắn có chút giật mình, nhìn chằm chằm Vương Lâm. Hắn bỗng nhiên tản ra thần thức, quét ngang qua, lập tức người khổng lồ mặc kim giáp lại biến ảo hiện ra. Người khổng lồ này toàn thân lóe ra kim quang, tản mát ra ánh sáng chói mắt, sau khi xuất hiện xông lên phía trước, mang theo một sức tấn công có thể làm chấn động nguyên thần hướng thẳng đến Vương Lâm.
 
Sau ba bước, người khổng lồ mặc kim giáp này nắm tay xuất ra một quyền, trên quyền này ẩn chứa một sức mạnh chuyên để đánh vào nguyên thần. Vương Lâm đối với việc này từ lúc trước đã quan sát hiểu rõ, giờ phút này ánh mắt lóe lên, lập tức hai tay bấm quyết, vờn quanh phía trước người, một đạo cấm chế ở trước người liền ngưng tụ hiện ra.
 
Cấm chế này dày đặc tầng tầng lớp lớp, trong phút chốc liền hóa ra vô số, hình thành nên một mảng lớn những ký hiệu cấm chế dày đặc bốn phía.
 
Ngay khi người khổng lồ mặc kim giáp kia tiến đến, những cấm chế này theo tay Vương Lâm chỉ lập tức phát tiết lao ra. Vương Lâm hai mắt bình tĩnh, mở miệng nói:
 
- Phong!
 
Vô số cấm chế ùa lên tràn ngập bốn phía người khổng lồ, lập tức áp sát, tầng tầng lớp lớp bao phủ. Người khổng lồ mặc kim giáp ngay khi tiến đến gần Vương Lâm cũng thể cử động, hoàn toàn bị cấm chế khóa kín.
 
Từ đầu tới giờ, sau khi Vương Lâm đứng ở trên quảng trường này không hề di chuyển nửa bước, lúc này lạnh lùng liếc nhìn La Tố một cái, không đi tới chỗ người khổng lồ mặc kim giáp vẫn đang bị giữ nguyên ở trạng thái xuất quyền cách phía trước người ba tấc, mà xoay người đi về phía sau.
 
Tóc đen trên đầu hắn theo thân mình chuyển động bay lên, toàn thân mặc áo trắng cực kỳ phóng khoáng, tuy tướng mạo bình thường nhưng lại tràn ngập một khí chất khó có thể tả nổi.
 
Người này qua cửa thứ nhất một cách gọn gàng nhanh như vậy, tu sĩ bốn phía nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng này toàn bộ đều liếc nhìn lẫn nhau. Hứa Đình kia ánh mắt lóe lên, nhìn chằm chằm Vương Lâm, trong mắt lóe lên hồng quang.
 
Tây Tử Phượng nhìn Vương Lâm, trái tim đập loạn lên, sắc mặt ửng hồng, trước mắt như lại hiện ra một cảnh tượng bóng dáng của đối phương ở trong Lôi Tiên Giới.
 
- Cấm chế của người này rất mạnh!
 
Tu sĩ có sáu ngón tay kia nhìn người khổng lồ mặc kim giáp bị phong kín.
 
Còn có đồng tử đầu to kia, mặc dù trên vẫn lộ ra nụ cười ngây ngô như trước, nhưng trong nụ cười này cũng lộ ra vẻ lạnh như băng.
 
La Tốc âm trầm như nước, nhìn chằm chằm Vương Lâm, trong đầu nghĩ lại hai ngày trước sau khi ra khỏi nơi bế quan, hắn đã nghe được một việc lớn đáng phẫn nộ, tộc đệ của hắn ở bên ngoài Truyền Tống Trận trong Lôi Tiên Giới đã bị một người tên là Hứa Mộc giết chết! Hứa Mộc này lúc này đang ở Lôi Tiên Điện, là một trong những người tranh đoạt danh hiệu! Trong mắt La Tố lóe lên hàn quang, hắn không muốn giết người này ở đây, nhưng không muốn cho người này qua được cửa thứ nhất. Như vậy, khi Hứa Mộc này chuẩn bị dùng Truyền Tống Trận rơi khỏi Lôi Tiên Điện, đó mới là cơ hội để hắn giết người! La Tố trong tiếng hừ lạnh thần thức tràn nhập, lập tức người khổng lồ mặc kim giáp kia toàn thân bùng lên kim quang, dường như lúc này đã được truyền cho một sức mạnh vô biên, lập tức bên ngoài thân thể truyền ra những tiếng động ầm ầm, những cấm chế trong nháy mắt tan vỡ.
 
Người khổng lồ mặc kim giáp kia lại bước tới, trên tay phải xuất hiện một thanh đại kiếm màu vàng. Hắn cầm đại kiếm trong tay hướng về Vương Lâm chém xuống! Cùng lúc đó, dưới thần thức của La Tố tràn ngập, không chỉ người khổng lồ mặc kim giáp trong tay cầm đại kiếm này thân mình bỗng nhiên lớn lên trở thành cao trăm trượng, mà giữa quảng trường nghìn trượng này lại biến ảo hiện ra thêm hai người khổng lồ mặc kim giáp lao về phía Vương Lâm! Ba người khổng lồ mặc kim giáp này tốc độ quá nhanh, lúc lao ra lại mang theo một cơn gió lốc, trong tiếng gào thét tiến thẳng đến Vương Lâm. Vương Lâm mạnh mẽ xoay người, trong mắt lóe lên hàn quang, lùi nhanh ra phía sau, hai tay bấm quyết, lập tức từng đạo cấm chế xuất hiện ở trước người, ngăn cản một người khổng lồ mặc kim giáp trong đó. Đồng thời hắn lại nâng tay phải lên, hung hăng chém xuống phía dưới! Hơn mười đạo Trảm La Quyết lập tức xuất hiện, dung nhập vào bên trong cấm chế, xuyên thấu qua lao thẳng đến người khổng lồ mặc kim giáp thứ hai. Còn về phần người khổng lồ mặc kim giáp thứ ba, Vương Lâm trực tiếp bước tới nâng tay phải lên, Thú Cốt trên mu bàn tay nhúc nhích, bỗng nhiên biến ảo hiện ra. Thú Cốt xuất hiện, u quang lóe lên, lập tức trời đất bị sát khí bao trùm.
 
Kim quang trên người khổng lồ mặc kim giáp thứ ba kia lập tức trở nên ảm đạm, ánh sáng màu xám lóe ra, Vương Lâm không cần nghĩ ngợi trực tiếp đưa song chỉ tay phải tạo thành kiếm điểm lên người người khổng lồ mặc kim giáp này.
 
Phịch một tiếng, thân mình người khổng lồ mặc kim giáp này lập tức sụp đổ. Cùng lúc đó, cấm chế kia cùng với Trảm La Quyết đã đánh tới, trong tiếng nổ ầm ầm vang vọng, hai người khổng lồ mặc kim giáp kia cũng đồng thời sụp đổ.
 
Nhưng ngay khi ba người khổng lồ mặc kim giáp này sụp đổ, La Tố chuyển động! Đây là lần đầu tiên ngoại trừ dùng thần thức mà hắn trực tiếp ra tay. Hắn như một tia chớp, với một tốc độ không thể tin nổi trực tiếp bước tới một bước. Tốc độ của hắn quá nhanh, khi tới gần Vương Lâm liền xuất ra một chỉ! Một chỉ này đánh ra bỗng nhiên bộc phát hết mười thành tu vi Khuy Niết Trung Kỳ của hắn, trong phút chốc ầm ầm đánh tới. Dưới một chỉ này, hai mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, giờ phút này hắn dĩ nhiên không kịp lui về phía sau, trực tiếp há miệng phun ra Phong Tiên Ấn chắn ở trước người.
 
Một chỉ của La Tố đánh lên trên Phong Tiên Ấn cũng khiến cho ấn này chấn động một chút. Vương Lâm ở phía sau lập tức cảm giác được một luồng đại lực truyền đến. Luồng đại lực này không đả thương thân thể mà tiến vào bên trong cơ thể, làm cho nguyên thần trực tiếp từ trong cơ thể bay ra. Tuy chỉ mới thoát ly ra khỏi ba tấc liền bị Vương Lâm kéo lại vào trong cơ thể, nhưng La Tố này khóe miệng cũng lộ ra một vẻ âm trầm, thu chỉ lại, lui ra phía sau.
 
- Không đủ tư cách!
 
La Tố vung tay áo, chỉ vào một người khác ở trong Truyền Tống Trận trên không trung, nói:
 
- Ngươi, xuống đây!
 
Hành động của La Tố này cũng coi như là mạo hiểm, dù sao lúc này đang là trận tranh đoạt phong tiên, có rất đông người quan sát. Nhưng hắn có thân phận đặc biệt trong Lôi Tiên Điện, hơn nữa cũng vẫn chưa làm ra việc quá đáng, nên cũng không quá mức quan tâm.
 
Tu sĩ trong trận pháp trên không trung bị hắn chỉ liền ngẩn ra, không nói lời nào mà hạ xuống phía dưới. Nhưng vào lúc này, Vương Lâm bị La Tố vung tay áo cuốn ra ngoài mười trượng hai mắt cũng lộ ra sát khí.
 
- Không đủ tư cách?
 
Vương Lâm tham dự trận tranh đoạt phong tiên lần này có quyết tâm nhất định phải thắng, nhất định phải đứng đầu. Một câu của La Tố lúc này đã làm cho hắn phẫn nộ! Nếu thật sự không đủ tư cách thì cũng thôi, nhưng rõ ràng La Tố kia cố ý làm vậy, Vương Lâm trong mắt bùng lên hàn quang, bước tới một bước, trực tiếp tới gần, tay phải vung lên, cũng không nhìn đến tu sĩ đang từ trên không hạ xuống kia. Tu sĩ kia chỉ cảm thấy có một luồng cuồng phong đập vào mặt, sắc mặt đại biến, lập tức lui về phía sau, trong lòng kêu khổ.
 
- Ngươi nói ai không có tư cách!
 
Vương Lâm vọt tới hết sức, từ trên thân thể hắn bộc phát ra một luồng sát khí ngập trời. Khuy Niết Trung Kỳ cũng không phải là cao không thể với tới, Vương Lâm cả đời tu đạo, qua rất nhiều cuộc chém giết cho đến nay đã đạt tới tu vi Khuy Niết Sơ Kỳ. Giao chiến với Khuy Niết Trung Kỳ tuy hắn không nắm chắc, nhưng nếu cứ rời khỏi như vậy thì hắn không phục! Hơn nữa, có Thanh Thủy ở đây, Vương Lâm không hề sợ hãi! Hết sức lao tới, Vương Lâm nâng tay phải lên, thuật Hô Phong lập tức tràn ngập trời đất. Hắc phong rít gào lập tức che phủ mặt trời, hai con hắc long trực tiếp biến ảo hiện ra, mang theo tiếng rít gào làm khiếp sợ bốn phía trời đất, hướng về La Tố ở phía trước phóng đi.
 
La Tố hai mắt lóe lên, cười lạnh nói:
 
- Ngươi dám chống lại Lôi Tiên Điện!
 
Hắn tiến về phía trước một bước, toàn bộ thần thức tản ra, trong thời gian ngắn liền có chín người khổng lồ mặc kim giáp biến ảo xuất hiện.
 
Chín người khổng lồ mặc kim giáp này đều cao trăm trượng, trong tay cầm đại kiếm, trong tiếng giận dữ lao thẳng đến Vương Lâm.
 
Vương Lâm cười lên điên cuồng, trong tiếng cười này lộ ra hàn ý vô tận, tay phải chỉ lên trời, lập tức Côn Cực Tiên biến ảo hiện ra, trong tiếng rít gào của hai con hắc long trực tiếp quất ra, vang lên những tiếng nổ ầm ầm.
 
Côn Cực Tiên điên cuồng qua lại, vung ra hết sức, có ba người khổng lồ mặc kim giáp lập tức sụp đổ! Vương Lâm mang theo sát khí lao thẳng đến La Tố! La Tố nhìn chằm chằm Côn Cực Tiên kia, sắc mặt cũng đại biến! Thanh Thủy trong mắt lóe lên hàn quang, thì thào lẩm bẩm:
 
- Lúc này mới có chút dáng vẻ một môn hạ của sư tôn Bạch phàm của ta!