Hứa Mộc… … Ngoài đám tộc nhân đi cùng Đường Ngôn Phong, những tu sĩ bước thứ nhất đang vây xung quanh ở phía ngoài nghìn trượng trong nháy mắt đã nhớ kỹ cái tên này, suốt đời sẽ không quên.
- Họ Hứa?
Nữ tử bên cạnh Đường Ngôn Phong lúc này hơi nhíu mày, thần sắc âm trầm.
Đường Ngôn Phong không hề thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm vào hang động ngầm được trận pháp phong ấn kia, chậm rãi nói:
- Ngươi cũng nghĩ là… … Nữ tử gật đầu, nói:
- Trong La Thiên Tinh Vực, họ Hứa tuy có không ít, nhưng phần lớn là không có tiếng tăm gì. Có thể xuất hiện tu sĩ cảnh giới Dương Thực, mà lại dũng mãnh như thế này, chỉ có duy nhất Hứa gia ở Đông Lâm Tinh ! Truyền nhân thế hệ này của Đông Lâm Tinh nhiều năm chưa hề xuất hiện, chẳng lẽ người này… … Đồng tử trong hai mắt nữ tử co rụt lại, không nói tiếp nữa.
Đường Ngôn Phong trầm ngâm, một lát sau bình thản nói:
- Hắn rất mạnh, cho dù không phải là truyền nhân của Đông Lâm Tinh, cũng tuyệt đối không kém nhiều lắm. Người này, Đường gia ta không nên tùy tiện trêu chọc !
- Thế còn hai tộc nhân đã chết kia?
Nữ tử nhìn về phía Đường Ngôn Phong.
- Người chết thì cũng chết rồi !
Đường Ngôn Phong thần sắc lạnh như băng, xoay người bước đi, thậm chí ngay cả hang động trong trận pháp kia cũng bỏ qua.
Nữ tử gật đầu, đi theo sau. Về phần thanh niên vừa mới tiến vào Âm Hư kia, cũng vội vàng theo sau, trong lòng âm thầm vui mừng về quyết định chính xác của mình vừa rồi.
Người có thể khiến cho thiếu chủ kiêng kị như thế không phải là người ta có thể trêu chọc ! Hứa Mộc… …
Sau khi đám người Đường Ngôn Phong rời khỏi, tu sĩ bốn phía cũng đều trở nên do dự. Tuy rằng Vương Lâm đã tiến vào bên trong hang động ngầm kia, nhưng giờ phút này những tu sĩ này vẫn không dám bước vào trong vòng nghìn trượng, dường như cấm địa rộng nghìn trượng này tuy đã không còn nguồn gốc gây nên không nỗi sợ, những vẫn giống như là tử địa.
Hồi lâu sau, những người này nhất loạt lui ra phía sau, cùng nhau bay đi, cuối cùng cũng không ai lựa chọn mạo hiểm. Dù sao cảnh tượng lúc trước cũng đã làm cho họ run như cầy sấy.
Cái tên Hứa Mộc này theo những người này rời khỏi, qua đám đạo hữu của họ chậm rãi truyền ra.
Duy chỉ có dấu ấn trận pháp trên mặt đất kia, tản mát ra hào quang cấm chế mỏng manh. Một lúc lâu sau, hào quang kia dần ảm đạm, cuối cùng không còn một chút phản ứng, trở thành tử trận.
Lý Nguyên trước khi bố trí trận pháp cấm chế này trong lòng đã có tính toán, đầu tiên là làm thế nào để phòng ngừa người khác tiến vào, sau khi đầu tiên tiến vào sẽ trở thành tử trận tự động tiêu tan.
Hang động dưới cấm chế cũng không lớn, nhưng ở sâu bên trong có một thông đạo, trong đó tối đen như mực, nhưng ánh mắt tu sĩ cũng có thể thấy rõ hết thảy.
Lý Nguyên phía trước, Vương Lâm phía sau, hai người ở bên trong thông đạo này không ngừng tiến lên.
- Hứa huynh, nơi đây Lý mỗ có thể khẳng định, sau khi tiên giới sụp đổ, chúng ta tuyệt đối là những người đầu tiên đi vào. Ngươi xem vách tường xung quanh, bên trên vẫn còn dư âm của tiên lực, nếu đã có nhiều người vào, thông đạo đã mở ra trong thời gian dài, tuyệt đối sẽ không còn dư âm này xuất hiện !
Lý Nguyên mắt lộ tinh quang, vừa đi vừa nói.
Vương Lâm không nói gì mà tản thần thức ra, tràn về phía trước, nhưng không tản ra quá xa. Dù sao nơi đây là cũng là của tiên nhân để lại, cần phải cẩn thận một chút, nếu không, rất dễ làm cho một vài cấm chế phát tác.
- Hứa huynh, lúc trước bên trong hang động này, ta phát hiện ra ba loại bảo bối, nhưng ba bảo vật này có chút kỳ quái, lát nữa ta lấy ra, ngươi và ta phân tích một chút.
Lý Nguyên thanh âm mang theo vẻ nghi hoặc, nói nhanh.
- Được !
Vương Lâm nói xong, thần thức lại kéo dài ra phía trước thông đạo này. Thông đạo này không có nhánh, chỉ có một chỗ gấp khúc đi sâu xuống phía dưới.
Thông đạo này như thể không đáy, hai người cấp tốc đi nửa canh giờ mà vẫn chưa thấy tận cùng. Lý Nguyên không khỏi lấy làm kinh ngạc.
- Nơi này rốt cuộc sâu đến mức độ nào ! Chẳng lẽ đây là chỗ những mảnh vỡ chồng lên nhau.
Mang theo vẻ nghi hoặc, tốc độ của Lý Nguyên nhanh hơn.
Vương Lâm đi theo sau đó, cũng dần dần nhăn mặt lại, không ngừng đi theo về phía trước. Trong lòng hắn mơ hồ có một cảm giác kỳ dị, loại cảm giác này giống như có một người vô hình đặt ngón tay vào giữa lông mày mình, khiến cho khiến cho mi tâm truyền ra một cơn đau không rõ vì sao.
Càng đi xuống phía dưới thông đạo, cảm giác này càng mãnh liệt. Sau thời gian nửa nén nhang, ánh mắt Vương Lâm sững lại, túm lấy Lý Nguyên ở phía trước, cả người lập tức dừng lại.
Lý Nguyên giật mình, xoay người nhìn Vương Lâm.
- Lý huynh có cảm thấy một cảm giác kỳ dị không?
Vương Lâm trầm giọng nói.
Lý Nguyên lắc đầu, nói:
- Không có cảm giác gì, Hứa huynh có ý gì?
Vương Lâm trầm ngâm một lát, nhìn vào Lý Nguyên, ánh mắt hướng vào mi tâm của hắn, bỗng nhiên nói:
- Lý huynh hãy đem tâm cấm trên trán tản ra.
Lý Nguyên gật đầu, mi tâm của hắn là ngọn nguồn của tâm cấm, giờ phút này trong lòng khẽ động, nhưng ngay khi tản ra tâm cấm, cả người Lý Nguyên lập tức sắc mặt tái nhợt, hai mắt trợn lên mạnh mẽ, hiện đầy tơ máu.
Hắt giữ vững hơi thở, điều chỉnh tâm cấm, chậm rãi hồi phục, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên, trầm giọng nói:
- Cảm thấy được !
Vương Lâm trong mắt lóe lên tinh quang, chậm rãi nói:
- Xem ra cũng không phải chỉ có một mình Hứa mỗ thấy được cảm giác này !
Hắn nói xong, nâng ngón trỏ tay phải lên, vận nguyên lực trong cơ thể, vẽ lên hư không.
Từng đường đường cong gấp khúc theo ngón trỏ Vương Lâm dần dần hiện ra trước mặt hai người, đường cong này phát ánh huỳnh quang, theo nét vẽ của Vương Lâm chậm rãi hợp thành một ký hiệu kỳ dị. Nhưng ở bên dưới ký hiệu này, phía cuối nét vẽ bị đứt đoạn, dường như ký hiệu này vẫn chưa được hoàn chỉnh.
- Lý huynh có nhận ra ký hiệu này không?
Vương Lâm trầm giọng nói.
- Có chút quen thuộc… … Lý Nguyên nhìn chằm chằm ký hiệu, ánh mắt lộ vẻ suy tư. Hồi lâu sau, hắn khoanh chân ngồi xuống, cẩn thận nhớ lại sở học những năm qua cùng với những sách cổ đã xem, tìm kiếm những ký hiệu tương tự như ký hiệu này.
Nửa nén nhang sau, Lý Nguyên cau mày, nói:
- Có bốn ký hiệu tương tự như vậy, chẳng qua ký hiệu này không phải là đầy đủ, không thể phán đoán ra là ký hiệu nào trong bốn cái kia ! Hứa huynh, ký hiệu này ngươi thấy được ở chỗ nào?
Vương Lâm không trả lời, mà thần thức cẩn thận tràn ra bên trong thông đạo. Hồi lâu sau, hắn nâng tay phải lên, đặt vào cuối nét vẽ ở dưới dấu ấn chưa vẽ xong ở giữa không trung kia, từ đó bắt đầu tiếp tục vẽ.
Lý Nguyên nhìn chằm chằm ký hiệu, sắc mặt càng thêm ngưng trọng. Tới cuối cùng, ánh mắt hắn lộ ra vẻ khiếp sợ, ký hiệu dấu ấn này hắn đã nhận ra.
- Lý huynh, ký hiệu này chính là đường đi trong thông đạo chỗ chúng ta. Hứa mỗ tản ra thần thức, lúc này mới phác thảo lại như vậy.
Vương Lâm chậm rãi nói.
- Hứa huynh nói là có người làm thông đạo theo hình dáng ký hiệu này !
Lý Nguyên đứng lên, tu vi của hắn không đủ, thần thức mặc dù đã tản ra, cũng không thể xuyên thấu thông đạo này, nhưng đối với Vương Lâm cũng không có một chút nghi ngờ.
- Hứa huynh, ký hiệu dấu ấn này là một loại Tiên Cấm. Nhưng mặc dù là một trong những Tiên Cấm, nhưng ký hiệu dấu ấn này cực kỳ hiếm thấy. Nó không thể được sử dụng đơn lẻ, chỉ có thể được tổ hợp cùng với những ký hiệu khác mới có thể hình thành trận pháp cấm chế.
- Trận pháp cấm chế đó có tác dụng như thế nào?
Vương Lâm ánh mắt lóe lên, nói.
Lý Nguyên lắc đầu, mở miệng nói:
- Trừ khi đi đến cuối thông đạo này, nhìn đến nét cuối cùng của ký hiệu này, nếu không thật sự là không thể tính được cấm chế này như thế nào.
Vương Lâm trầm ngâm một lát, nhìn thông đạo phía trước, chậm rãi nói:
- Nếu như vậy, hãy đi xem sao !
Nói xong, hắn tiến lên phía trước. Lý Nguyên theo sau, tay trái bấm quyết, không ngừng tính toán.
Hai người lúc này tốc độ không nhanh, nhưng không hề dừng lại.
Cành đi về phía trước, cảm giác ở mi tâm của Vương Lâm lại càng nặng, khiến cho cả người hắn thoạt nhìn thậm chí còn có chút âm trầm. Lại qua nửa canh giờ, ánh mắt Vương Lâm ngưng lại, thần thức của hắn đã nhìn thấy được điểm tận cùng.
Sau khi thần thức thấy rõ, Vương Lâm hít sâu, thân mình nhanh chóng lao ra, ở đoạn cong của thông đạo phía trước khẽ chuyển, thân mình lập tức dừng lại. Lý Nguyên ở phía sau lúc này thần thức cũng đã thấy được điểm cuối, ánh mắt lộ vẻ trầm tư.
Phía cuối thông đạo này là một cơn lốc xoáy cao bằng người. Cơn lốc xoáy này tản mát ra hào quang ngũ sắc, theo đó xoay tròn, khiến cho bốn phía bị bao bọc vào trong màn hào quang.
Lý Nguyên nhìn chằm chằm vào cơn lốc xoáy kia, tay trái lập tức tính toán một chút, trầm giọng nói:
- Hứa huynh, ta đã tính ra cấm chế do ký hiệu này tạo thành chỉ có một tác dụng, đó là tác dụng chữa thương ! Hơn nữa nếu Lý mỗ đoán không sai, sợ là những thông đạo theo ký hiệu này không phải chỉ có một chỗ, mà là có chín chỗ. Do đó, chín dấu ấn ký hiệu này sẽ hợp thành một đại trận chữa thương khổng lồ ! Trận pháp này trong Lôi Tiên Giới phải trả một cái giá vô cùng lớn mới làm nổi !
Lý Nguyên nói tới đây, ánh mắt lộ ra tinh quang, nhìn về phía Vương Lâm. Hắn không nói câu nào, nhưng hắn tin Vương Lâm có thể hiểu được.