Lúc đi ra từ truyền tống trận, theo sóng gợn của trận pháp tiêu tan hiện ra trước mặt Vương Lâm là một nơi xa lạ. Bầu trời vẫn âm trầm như cũ, có lôi quang chạy, chỉ thấy mặt đất mà không thấy được bên cạnh.
Tuy nói xa lạ nhưng có cỗ khí tức quen thuộc. Nơi đây vẫn như cũ là Lôi chi Tiên giới.
"Lý Nguyên rất có tài!" Vương Lâm nhìn xa xa, hắn rất ít khâm phục người nhưng đối với các loại thủ đoạn cấm chế này của Lý Nguyên cũng khiến cho hắn rất khâm phục.
Có thể từ trong trữ vật không gian của Tiên nhân tạo nên một truyền tống trận, phương diện này đề cập đến sự hiểu rõ về cấm chế, Vương Lâm tự nhận bản thân rất khó làm được.
Vương Lâm thu hồi ánh mắt, nâng tay phải lên vẫy về phía truyền tống trận ở sau lưng hắn. Trận này lập tức thu nhỏ lại cuối cùng hóa thành một vật như nắm tay, được Vương Lâm cầm lấy đưa vào trong túi trữ vật.
Hắn nhìn bốn phía, thân hình nhoáng lên một cái liền hóa thành một đạo cầu vồng bay về phía xa xa. Ở mảnh vỡ đại lục này phi hành mấy ngày Vương Lâm âm thầm ghi nhớ vị trí. Hắn cẩn thận hạ xuống ở trong một dãy núi, sau khi xác định bốn phía không có gì khác thường, trực tiếp trốn xuống lòng đất, ở sâu bên trong tìm một nơi giấu cái túi trữ vật không mở ra được của Diêu Tích Tuyết.
Sau khi bố trí vài cấm chế, Vương Lâm thật cẩn thận rời đi.
Trên người Vương Lâm nếu vẫn giữ tứi trữ vật này thì thật sự quá mức chói mắt, không phù hợp với kế hoạch tiếp theo của hắn. Sau khi giấu kỹ túi trữ vật, thân hình Vương Lâm nhanh chóng đi dưới lòng đất, sau khi đi một khoảng rất xa hắn hiện thân ở trên một vùng đồng bằng, quay đầu lại nhìn thoáng qua dãy núi ở phía xa xa. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên thân hình hóa thành cầu vồng bay đi xa.
Tốc độ hắn cực nhanh, cũng không dừng lại nơi nào trên mảnh vỡ đại lục này. Khi tới nơi ranh giới hắn trực tiếp bước lên trên sợi xích hư không, nhanh chóng bay đi.
Sau một tháng cẩn thận phi hành theo xích sắt trong hư vô, Vương Lâm thấy trước mắt một mảnh vỡ đại lục khác. Hắn thở sâu trực tiếp dùng thuật độn thổ vào sâu trong lòng đất nơi đây, tìm một nơi sau khi khoanh chân ngồi xuống lập tức hai tay bấm pháp quyết đánh ra một đám cấm chế.
Trong một tháng phi hành này, Vương Lâm nghiên cứu kỹ những cách có liên quan đến làm thế nào ẩn giấu khí tức trong ngọc giản Lý Nguyên để lại. Dưới nguy cơ thật lớn đến từ Huyết Tổ, Vương Lâm nghiên cứu tiến bộ cực nhanh.
Tuy nói không thể hoàn toàn giấu diếm được thần thức của Huyết Tổ, nhưng có thể để ẩn dấu. Nếu dưới tình huống bình thường, có lẽ cũng không thể ẩn thân thành công, nhưng lúc này phối hợp với kế hoạch của Vương Lâm lại có một chút khả năng khiến cho hắn thật sự trốn được.
Từng đạo cấm chế xuất hiện xung quanh thân thể Vương Lâm tạo thành một quả cầu cấm chế hình tròn. Hắn khoanh chân ngồi bên trong, trong khoảnh khắc quả cầu cấm chế khép kín, bóng mờ sau lưng hắn nhoáng lên một cái, con rối Tiên vệ bước ra.
Nhìn Tiên vệ, khóe miệng Vương Lâm lộ ra một tia âm trầm, ném ra truyền tống trận được hóa thành tinh thể. Sau đó hắn chậm rãi nhắm mắt lại nguyên thần phân ra một cỗ ngăn cách sự liên hệ với bản thể, trực tiếp dung nhập vào cơ thể Tiên vệ.
Đây là một trong những thần thông của Tiên vệ, có thể khiến cho nguyên thần của người luyện chế dung nhập, từ đó mà điều khiển.
Sau khi nguyên thần phân ra, trong khoảnh khắc Vương Lâm nhắm mắt một đạo cấm chế cuối cùng trên tay phải hắn bay ra rơi trên quả cầu cấm chế. Quả cầu này lóe lên, nhanh chóng co rút lại biến thành một điểm sáng lóe lên rồi biến mất dạng.
Tiên vệ mở hai mắt, ánh mắt lộ ra ánh sáng lạnh, tay cầm lấy tinh thể truyền tống trận nuốt vào trong miệng. Hắn nhoáng lên một cái từ dưới đi thẳng lên trên, rất nhanh liền lao ra khỏi mặt đất.
Hắn khẽ cử động thân hình, cảm giác khó chịu ngắn ngủi qua đi. Vương Lâm dùng Tiên vệ làm thân thể, thần thức ngầm đảo qua không thể phát hiện bản thể tồn tại.
"Nếu là không có thân thể của Tiên vệ này, có lẽ không thể gạt được Huyết Tổ tìm kiếm. Nhưng hiện tại ta chủ động tìm tới vậy một khi Huyết Tổ phát hiện chắc chắn sẽ bị nguyên thần trong thân thể này thu hút." Vương Lâm cúi đầu nhìn nhìn thân thể hiện tại của mình, nhoáng lên một cái hóa thành một ánh sao băng bay về xa xa. Thần thức hắn toàn bộ tản ra tràn ngập bốn phía. Lúc này hắn giống như một ngọn đèn sáng trong đêm đen, nếu có người tìm kiếm lập tức có thể thấy hắn.
Một đường bay đi Vương Lâm không kiêng nể gì. Loại cảm giác này kể từ khi hắn đi vào La Thiên Tinh vực vẫn bị áp chế xuống. Dù sao hắn là trốn tới đây, đa số lão quái ở Liên minh Tinh vực bất cứ lúc nào cũng có thể tới đuổi giết.
Tất cả mọi chuyện khiến hắn không thể không cẩn thận.
Nhưng hiện tại, nếu Huyết Tổ này tiến đến, Vương Lâm đơn giản buông thả tâm thần, hơn nữa lúc này là thân thể Tiên vệ tuy không thể mạnh mẽ hơn bản tôn, nhưng cũng vượt qua một số ít tu sĩ luyện thể.
Như vậy, trong lúc Vương Lâm phi hành tự nhiên liền có một cỗ khí tức ngạo nghễ. "Huyết Tổ! Lúc này Vương mỗ chỉ chờ ngươi đến!" Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Vương Lâm cực kỳ nồng đậm. Hắn muốn giết người! Với sát khí trên người hắn cộng với thân thể đạt tới khí tức cảnh giới Âm hư, một đường đi qua cho dù có tu sĩ gặp được cũng đều do dự mà đi tránh qua.
Vương Lâm đơn giản cũng không tầm bảo, dùng tốc độ nhanh nhất phi hành trên khắp các mảnh vỡ đại lục. Mỗi khi đến một đại lục thần thức hắn sẽ điên cuồng tản ra.
Thời gian chậm rãi qua, trong nháy mắt đã năm tháng. Năm tháng này Vương Lâm một đường thẳng tiến. Hắn có chuyện lớn phải làm đương nhiên sẽ không chủ động gây chuyện. Nhưng nếu có kẻ nào đui mù hắn liền không hề cố kỵ một quyền đánh bay.
Thân thể mạnh mẽ, thêm vào thần thông do thần thức Vương Lâm biến hóa ra khiến cho thực lực của hắn vào lúc này đạt tới đỉnh điểm. Thời gian năm tháng trong số các tu sĩ ở Lôi chi Tiên giới này dĩ nhiên hắn có đủ uy danh.
Nhất là sự mạnh mẽ của thân thể hoàn toàn có thể liều mạng cùng pháp bảo. Như vậy trong lúc đi qua các mảnh vỡ đại lục khiến cho một ít tu sĩ Vấn Đỉnh viên mãn đều tránh né. Thậm chí có một ít tu sĩ Âm hư cũng thường thường nhướn mày tránh đi, không để ý tới.
Tuy nhiên, Vương Lâm không có mù quáng đi lung tung, mà là vòng quanh bốn phía mảnh vỡ nơi bản thể. Như vậy vị trí của hắn liền có cực hạn, cũng là có hai chỗ tốt.
Một là sẽ không bởi vì bản thân đi lung tung mà không tìm được Huyết Tổ. Hai là vẫn gián tiếp bảo hộ bản thể không bị Huyết Tổ phát hiện. Dù sao nếu hắn rời đi quá xa, một khi Huyết Tổ tìm được bản thể trước, như vậy sẽ rơi vào thế bị động.
Trong khi hắn tìm kiếm Huyết Tổ, Huyết Tổ cũng đang tìm kiếm hắn! Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần. Huyết Tổ thân mặc áo bào đỏ, giờ phút này đang bước đi trong hư vô, thường thường chỉ một bước liền giống như thuấn di, dùng tốc độ cực nhanh theo xích sát trực tiếp lướt qua.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, thoạt nhìn không lạnh không nóng, nhưng hồng quang trong mắt càng ngày càng nồng đậm. Với tu vi của hắn cho dù là trời sụp đất nứt cũng sẽ không động lòng. Nhưng con gái duy nhất của hắn, Diêu Tích Tuyết lại là nhược điểm duy nhất của hắn. Vì Diêu Tích Tuyết hắn có thể đấu cùng trời, có thể giết hết mọi trở ngại. Thậm chí nếu có sự lựa chọn giữa tu đạo bước thứ ba và con gái, có lẽ Huyết Tổ sẽ có lưỡng lự, có đấu tranh nhưng cuối cùng nhất định là sẽ lựa chọn con gái hắn.
Đây chính là điểm khác nhau hoàn toàn giữa hắn cùng với Lăng Thiên Hậu, Thiên Vận tử. Nếu là Thiên Vận tử sợ là vứt bỏ tất cả cũng sẽ lựa chọn bước thứ ba! Vì con gái của mình hắn thậm chí vứt bỏ tôn nghiêm, vứt bỏ lời thề độc của cha hắn bắt hắn thề trước khi chết – cuộc đời này tuyệt đối không bước vào La Thiên Tinh vực nửa bước… "Cha… Nếu người đã bắt ta phải thề độc, vì sao cuối cùng còn để lại cho ta một khối La Thiên thạch…" Vấn đề này đã tồn tại trong lòng Huyết Tổ thật lâu, thật lâu.
Huyết Tổ bình tĩnh bước ra một bước, bước lên mảnh vỡ đại lục phía trước thần thức của hắn đồng thời tản ra, giống như gió mạnh quét ngang tràn ngập toàn bộ đại lục.
Nhưng chỉ trong nháy mắt này gương mặt vốn bình tĩnh của hắn bỗng nhiên tràn đầy lạnh lẽo âm u. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra sát khí nồng đậm gần như hóa thành thực chất.
- Vương Lâm… Sát khí này quá đậm, một ngọn núi ở phía trước bị sát khí này bao phủ trong nháy mắt "ầm" một tiếng sụp đổ.
Trong khi núi đá bay tứ tung, bụi đất dâng lên, thân hình Huyết Tổ tiến về phía trước, cả người biến mất hình dạng.
Tại thời điểm Huyết Tổ bước vào đại lục này, thân hình Vương Lâm giống như sao băng từ trong một xích sắt hư vô ở nơi khác lao ra. Hắn vừa mới đi vào đại lục này, thần thức chưa tản ra đột nhiên toàn bộ bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, mây đen kìn kịt điên cuồng ngưng tụ.
Ngay cả mặt đất vào lúc này đều "ầm ầm" run rẩy.
Tu sĩ trên mảnh vỡ đại lục trong khoảnh khắc này chỉ nháy mắt liền cảm nhận được sự run rẩy đến từ linh hồn, bất kể bọn họ là tu vi gì, Âm hư cũng thế, Dương thật cũng vậy… Tu vi chênh lệch giống như một cái khe khiến cho bọn họ hoàn toàn không thể kháng cự, dường như lúc này uy lực trời đất phủ xuống.
Thân hình Vương Lâm ngừng lại, trong mắt hắn phút chốc tuôn ra ánh sao, nhìn chằm chằm về phía xa xa, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.
"Cuối cùng cũng tới…"