Tiên Nghịch

Chương 681: Người thứ nhất dựa vào




- Đây là loại lực lượng gì?
 
Thân mình người đàn ông tóc đen căn bản là không thể di động nửa điểm, nguyên lực trong cơ thể hắn điên cuồng vận chuyển không sợ tiêu tán, không sợ lãng phí, cũng hoàn toàn không đặt ở trong lòng. Miệng lưỡi hắn khô khốc, mồ hôi toàn thân đã sớm toát ra làm quần áo hắn ướt đẫm toàn bộ. Nhưng giờ phút này hắn giống như trở nên điên cuồng, không thể dời ánh mắt của chính mình.
 
Với tu vi của hắn, đây là lần đầu tiên trong đời cảm nhận được lực lượng đáng sợ đến như vậy, thậm chí năm đó lúc hắn đối mặt Điện chủ của Lôi Tiên Điện điện chủ cũng chắc chắn không có loại cảm giác đáng sợ như vậy.
 
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh nhìn người đàn ông tóc đen, trong đôi mắt của hắn còn lưu giữ dấu vết của sự truy tầm Đạo. Hắn nhìn đến trên người, tu sĩ cũng tốt, phàm nhân cũng vậy, dường như tại đây, một khắc ở bên trong cảm ngộ loại này, còn tàn lưu trong hai mắt này mà nói thì đối phương chỉ như là một con kiến.
 
Tại cảnh mộng tầm đạo này, ánh mắt của hắn, cái đạo này nằm ở cái vật sáng kia tập trung rồi bành trướng, nhanh chóng đi qua hoàn toàn cả đời. Giờ phút này, mang theo ánh mắt như vậy, hai mắt hắn dừng ở phía trên người đàn ông tóc đen.
 
Người này giống như kia vật sáng ở cảnh tượng trong mơ, chẳng qua là không phải chậm rãi bành trướng lên mà trong giờ phút này theo trạng thái nhanh chóng tiêu tan.
 
Từng lúc, từng lúc, từ đầu đến cuối không có chút gián đoạn.
 
Trong mắt người đàn ông tóc đen sự hoảng sợ đã trở nên sâu đậm tới cực điểm, nguy cơ sinh tử chưa bao giờ tới gần như thế này. Ánh mắt đối phương lạc trong mắt hắn, hắn lập tức cảm nhận được nguyên thần thiêu đốt, nguyên lực trong cơ thể vào giờ phút này dường như không chịu sự khống chế của chính mình, lập tức trở nên điên cuồng hóa thành một ngọn lửa vô hình.
 
Ánh mắt của đối phương ẩn chứa lực lượng đáng sợ khiến cho hắn căn bản không sinh nổi tâm tư gì để chống cự. Ngày hôm nay, đối với hắn mà nói trở lại . Trở lại . dường như chính mình giống như sự tồn tại của con kiến, ở trong sâu thẳm linh hồn sự kính sợ, lan tỏa toàn thân.
 
Không chỉ có là hắn, với Lôi Thú mà hắn ngồi trên, cảm nhận này càng sâu đậm, một tiếng âm thanh kêu gào truyền ra từ miệng con thú. Thân thể của nó dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ, tan rã một cách nhanh chóng, giống như trở lại bụi đất.
 
Tất cả các chuyện này chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc, trong mắt Vương Lâm tàn dư của việc tầm đạo biến mất, hắn hít vào một hơi thật sâu, hai mắt nhắm lại.
 
Toàn thân người đàn ông tóc đen hư thoát, theo cảm giác đáng sợ kia trở nên thanh tỉnh. Toàn thân hắn mồ hôi rớt, nguyên lực trong cơ thể tiêu tan hơn một nửa, nguyên thần lại rút nhỏ nhất một vòng, thân mình cực kỳ suy yếu, hắn nhìn vào Vương Lâm, trong mắt sự hoảng sợ đã chiếm cứ toàn bộ tâm thần.
 
- Thật là đáng sợ! Cái này . đây là ánh mắt loại gì, tu vi của người này là cái gì vậy?
 
Người đàn ông tóc đen nhịp thở rối loạn, thân mình run rẩy, sắc mặt tái nhợt. Nội tâm hắn cực kỳ hối hận vì sao chính mình lại tới nơi này, nếu không tới nơi này thì sẽ không phải trải qua một cảnh tượng đáng sợ vừa rồi kia.
 
Hắn không có chút nghi ngờ rằng trong mắt của đối phuơng nếu sử dụng tiếp lực lượng kỳ dị kia lần nữa thì lập tức mình sẽ gặp cảnh toàn thân tan vỡ, lập tức trở thành tan rả, bị hủy diệt hết thảy các sức sống đang tồn tại.
 
Thậm chí ngay cả nguyên thần xuất khiếu để bỏ chạy cũng tuyệt đối không thể thực hiện được.
 
Lôi Thú dưới thân hắn cũng như vậy, ánh mắt hắn nhìn Vương Lâm lộ ra sợ hãi cực sâu đậm. Với sự kiêu ngạo của Lôi Thú, mặc dù là chết thì cũng sẽ không khuất phục, nhưng đối mặt với ánh mắt kia thì cũng không phải được chết một đơn giản như vậy, mà là phải chịu một áp lực đáng sợ!
 
Người đàn ông tóc đen tỉnh táo lại, trong mắt hắn hình tượng Vương Lâm lúc này cao lớn vô hạn. Thậm chí người đàn ông tóc đen còn cho rằng, chỉ sợ trong Tinh Vực La Thiên này căn bản là không ai có thể dưới ánh mắt chăm chú kia mà lông tóc không tổn hao gì, kể cả là Điện chủ Lôi Tiên Điện cũng không làm được. Nhất là trong ánh mắt kia lại ẩn chứa sự coi thường vạn vật, giống như thiên địa ở trong ánh mắt này cũng chẳng qua chỉ là một con kiến. Loại cảm giác này khiến cho thân mình người đàn ông tóc đen chấn động một cách kịch liệt. Với tâm tính kiệt xuất ngạo nghễ của hắn đối với người ở trước mặt này nổi lên một loại sùng kính cuồng nhiệt mà trước đây chưa từng có. Về lực lượng nếu sự chênh lệch không phải là quá lớn tâm trạng hẳn phải nghĩ đến sự phản kháng, nhưng khiến cho hắn cảm nhận được này cỗ lực lượng hùng mạnh, căn bản là không có khả năng khiêu chiến thậm chí cả đời mình gặp bao nhiêu người không thể so sánh được thì lúc này trong lòng hắn duy nhất dâng lên đó là ý muốn nương tựa
 
- Đạo Yểm, cảnh tượng vừa rồi kia tuyệt đối là Đạo Yểm kia trong truyền thuyết nhắc đến.
 
Trong mắt người đàn ông tóc đen sự hoảng sợ đã bị sự sùng kính cuồng nhiệt thay thế, tâm thần kinh sợ, thân thể hắn run rẩy. Khi nghĩ tới hai từ Đạo Yểm, lại khiến hắn kích động và kinh hãi không ngừng.
 
Phàm nhân có bóng đè, tu sĩ đồng dạng cũng sẽ có Đạo Yểm.
 
Chẳng qua Đạo Yểm này là các từ ở trong truyền thuyết, người đàn ông tóc đen chỉ biết được, nghe người ta nói rằng ở vô số năm về trước, bên trong Tinh Vực La Thiên Tinh Vực xuất hiện một người, người này chỉ sử dụng lực lượng của mình thi triển một loại thần thông liền đem tất cả các tu sĩ bước thứ hai trong Tinh Vực La Thiên đánh bại toàn bộ. Thậm chí, các tu sĩ ở bước thứ hai này, ngoại trừ một số rất ít người, còn lại tất cả khi một loại thần thông này sử dụng ra thì ngay cả các pháp bảo đều không tế khởi được, liền thua. Người nọ rất thất vọng xoay người bỏ đi, ngay lúc đó trong các cường giả của Tinh Vực La Thiên có một người đủ dũng khí đứng dậy truy vấn tên của loại thần thông này. Đổi đích xác, còn lại là- kia một câu trả lời bình thản.
 
- Thuật này tên là Đạo Yểm, ta không phải là người sáng chế ra, các ngươi rồi cũng sẽ gặp.
 
Người đàn ông tóc đen hít sâu, lập tức rời Lôi Thú đi xuống, cung kính đứng ở một bên. Lúc này hắn không còn bị ánh mắt của Vương Lâm tác động liền lập tức liền phát hiện ở cách đó một đoạn không xa, trên một phiến đá vụn còn có một người đang ngồi khoanh chân.
 
Mắt vừa nhìn thấy, người đàn ông tóc đen ngẩn ra. Hắn tự nhiên nhìn ra đây là một khôi lỗi, ngay sau đó hắn lại thấy được bên cạnh Lôi Trì phía xa xa một con Lôi Thú mà trên đầu đã có sừng bạc.
 
Lúc trước khi hắn vừa mới tới nơi này liền lập tức bị ánh mắt của Vương Lâm chiếu đến, cơ bản là không thể nhìn hết thảy ở xung quanh. Lúc này thấy một màn như vậy thì trên mặt lại lộ ra sự khiếp sợ!
 
- Lôi Thú sừng bạc, Khôi lỗi Âm Hư. Hắn có thể chính là sứ giả của Lôi Tiên Điện.
 
Người đàn ông tóc đen có chút không thể tin được, hắn không phải hoài nghi thân phận của Vương Lâm mà là cho rằng một người hùng cường như vậy không ngờ chính là sứ giả của Lôi Tiên Điện, đang tự suy hỏi trong lòng thì Vương Lâm lại mở hai mắt. Lúc này đây ánh mắt này khôi phục lại như thường, hết thảy các sự việc vừa rồi không chỉ có là người đàn ông tóc đen này hoảng sợ mà ngay cả Vương Lâm cũng phải khiếp sợ. Loại cảm giác vừa rồi chẳng lẽ là bước thứ ba của Tu Đạo. Vương Lâm liền trầm tư, cái cảm giác loại này có thể ngộ mà không thể cầu, hắn mơ hồ dường như nắm chắc tới một cái gì đó nhưng tu vi của hắn dù sao vẫn còn rất thấp, loại cảm giác này chỉ có thể tồn tại trong lòng, không thể hoàn toàn lĩnh ngộ.
 
Cảnh tượng chân thật như trong mơ kia đã mở ra cho hắn một con đường đi tới cánh cửa lớn của bước thứ ba. Loại cơ duyên này, nếu mọi người trong các tinh vực của La Thiên Tinh Vực nếu là biết được đều phải điên cuồng. Như hạng người Thiên Vận Tử, cả đời này theo đuổi lớn nhất đó là bước thứ ba của Tu Đạo, vì bước thứ ba này bọn họ có thể liều lĩnh. Ở trong mắt bọn họ, bước thứ ba này không có một dấu vết nào có thể tìm ra, không biết phương hướng, như thế nào để đi tới, thủy chung bồi hồi trong mê man, đau khổ tìm kiếm.
 
Nhưng Vương Lâm, lại bởi vì Thiên Nghịch châu, theo khe hở ngoài cửa kia mở ra mà đạt được loại cơ duyên không thể tưởng tượng này. Cái cơ duyên có đôi khi chính là vận mệnh.
 
Nhìn thấy được đường đi đến bước thứ ba, thành tựu trong tương lai của Vương Lâm là không thể đoán trước, không thể tưởng tượng.
 
- Vãn bối Nhị cấp sứ giả Lôi Tiên Điện Thân Công Hổ bái kiến tiền bối!
 
Người đàn ông tóc đen lập tức quỳ trên trên mặt đất, sử dụng một phương thức mà hắn năm đó chỉ có bái sư mới thực hiện, biểu thị trong lòng sùng kính cuồng nhiệt của bản thân ra. Cảnh tượng này nếu để người ngoài nhìn đến chắc chắn cực kỳ khiếp sợ. Phải biết rằng Thân Công Hổ người này cực kỳ kiệt xuất và ngạo nghễ không hề khiếp phục một ai lại làm việc cực kỳ đáng sợ. Dù sao các sứ giả bên trong Lôi Tiên Điện đều là rất các nhân vật khó chơi, rất nhiều gia tộc Tu chân rất mong muốn dùng mọi cách để chiêu dụ.
 
Hơn nữa, cực kỳ trọng yếu là thiên tư của người này kinh người, mặc dù là Điện chủ của Lôi Tiên Điện cũng từng phải thốt lên rằng thiên tư Thân Công Hổ, ở trong Tinh Vực La Thiên này cũng phải liệt vào trong số ba mươi người đứng đầu.
 
Người này tu luyện trong một thời gian ngắn, chỉ có ngàn năm, nhưng thời gian ngàn năm này cũng đã đạt tới Dương Thực, tiếp cận viên mãn, loại đáng sợ này thậm chí so với tính cách tàn nhẫn còn làm cho người ta kiêng kị hơn.
 
Bởi vì mọi người vĩnh viễn cũng sẽ không biết cuối cùng hắn ở trình độ nào, nói không chừng ngay sau đó hắn sẽ thành công chân chính ở bước thứ hai.
 
Thân mình Vương Lâm chưa động đậy, ánh mắt như thường, bình thản nhìn về phía Thân Công Hổ. Đối với bước thứ ba mà nói tuy tu vi của hắn không có biến hóa, nhưng tâm tính hắn dĩ nhiên đã xảy ra sự thay đổi kịch liệt, linh hồn hắn lúc này có chút bất đồng. Lúc này hắn mặc dù đang đứng trước mặt Thiên Vận Tử thì cũng không có cảm giác khẩn trương gì cả.
 
Thật giống như, trong đám phàm nhân khi nhìn thấy và biết được tiên thuật thần thông thì mặc dù là thấy được đế vương phàm nhân thì cũng dám ngẩng đầu nhìn chăm chú, không có ý khiếp sợ. Dưới ánh mắt của Vương Lâm, Thân Công Hổ mặc dù không cảm nhận được cái sự kinh khủng như trước đó nhưng đang vẫn không ngừng run sợ, ký ức đáng sợ lúc trước đã trở thành một dấu ấn thật sâu trong tâm hồn của hắn, kể cả cho đến lúc chết cũng sẽ không biến mất được.
 
Thực tế mà nói chuyện loại này đối với hắn cũng là một loại cơ duyên lớn. Nếu mà để đám người Thiên Vận Tử lựa chọn, nếu là có được hạt châu nhưng không thể hy vọng có tình huống này xảy ra thì cũng sẽ không chút do dự, lựa chọn tự mình cảm ngộ.
 
Vương Lâm nhìn vẻ mặt người kia cung kính, ngay cả Lôi Thú bên cạnh người này cũng cúi đầu, ở không có nửa điểm cao ngạo.
 
Vương Lâm thu hồi ánh mắt, bình thản nói:
 
- Chuyện gì?
 
Tâm tình hắn vẫn đang còn có một chút lưu lại phấn cảnh tượng không chân thật như trong giấc mơ kia, do đó có giọng điệu như vậy.
 
Hơn nữa, người này mặc dù là tu sĩ Dương Thật, nhưng giờ phút này tâm thần cũng tổn hao nhiều, nhất là đạo tâm đã khiếp nhược, có thể phát huy ra lực lượng Âm Hư thì cũng đã là rất miễn cưỡng.
 
Về phần con Lôi Thú, ngay cả đầu nó cũng không dám ngẩng lên, hiển nhiên cảnh tượng vừa rồi đã làm cho nó sợ mất mật.
 
Vương Lâm hỏi một câu vô cùng đơn giản, nhằm Thân Công Hổ hỏi tới. Hắn vội vàng cung kính nói:
 
- Vãn bối.
 
Không chờ hắn nói xong, Vương Lâm vung tay trái lên, chậm rãi nói:
 
- Nếu không có việc gì thì nhanh chóng lui ra!
 
Dị biến Thiên Nghịch, Vương Lâm cũng phải chuẩn bị cẩn thận để nghiên cứu một chút. Sự hùng cường của vật này dĩ nhiên vượt quá xa so với tưởng tượng của hắn, chỉ mới mở ra một khe hở đã khiến hắn thấy được bước thứ ba, nói vậy nếu là mở ra toàn bộ.
 
Nội tâm Vương Lâm kinh hoàng, hắn tưởng tượng không được.
 
Mặt khác, cảnh trong mơ lúc này đây khiến cho ý cảnh của hắn có có chút dấu hiệu tăng tiến, khoảng cách đến bước đầu tiên của Tu Đạo, Vấn Đỉnh đại viên mãn dĩ nhiên còn không xa.
 
Đối với thái độ Vương Lâm, Thân Công Hổ cảm thấy cực kỳ bình thường. Cường nhân vốn chính là như thế, bản thân mình quấy rầy tiền bối này tu luyện, vị tiền bối này không có giết chính mình đã là một ơn đức ngợp trời rồi.
 
Nhớ tới ánh mắt vừa rồi kia, Thân Công Hổ không có chút gì nghi ngờ là vị tiền bối này đã buông tha cho mình một lần, nếu không như vậy thì mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Sự run rẩy và khiếp sợ trong tâm thần hắn dĩ nhiên chuyển biến thành sự cuồng nhiệt và sùng kính ngợp trời, lúc này mới hít sâu một cái rồi cung kính nói:
 
- Tiền bối, vãn bối, Thân Công Hổ, người của Thân Công tộc ở nam vực của La Thiên, sứ giả cấp hai Lôi Tiên Điện, tu sĩ cảnh giới Dương Thật khẩn cầu được dựa vào tiền bối!
 
Hắn không phải nhìn không ra tu vi hiện tại của Vương Lâm, chỉ có điều ánh mắt đáng sợ kia đã khiến hắn hoàn toàn xem nhẹ việc này. Thậm chí hắn còn cho rằng, đây mới là cao thủ chân chính. Cao thủ chân chính, kể cả là ẩn giấu tu vi thì cũng muốn bày ra một bộ dáng giống như căn bản là nhìn không ra sự ẩn giấu đấy, phảng phất giống như tu sĩ Vấn Đỉnh - Dựa vào?
 
Vương Lâm ngẩn người ra, nhìn về phía Thân Công Hổ.
 
Thân Công Hổ vội vàng cung kính nói:
 
- Tu vi của vãn bối không đủ, tự biết không có tư cách dựa vào tiền bối, nhưng mà đây là sự thành tâm cực điểm của vãn bối. Hơn nữa gia tộc tu chân lệ thuộc vào vãn bối rất nhiều, nếu là tiền bối có nhu cầu gì thì chắc chắn sẽ toàn lực để thỏa mãn. Vãn bối cũng biết được các phàm vật này đó không được tiền bối để trong lòng, chỉ cầu tiền bối nhìn ra một lòng thành tâm thành ý của vãn bối, cho phép vãn bối được dựa vào.
 
Vương Lâm nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi lắc lắc đầu. Thần thông vừa rồi hắn không thể thi triển lại được. Hơn nữa người này, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra thuộc loại người kiêu ngạo, một khi ở thời điểm nào đó bị người này phát hiện ra manh mối, tất nhiên đem cho hắn một ít sự phiền toái không cần thiết.
 
Thân Công Hổ nhìn thấy cái lắc đầu của Vương Lâm, lập tức nói:
 
- Tiền bối, vãn bối thật sự thành tâm thành ý. Bất kể ngày sau như thế nào cũng tuyệt không hối hận lại càng để tiền bối vướng mắc, chỉ cần tiền bối ở thời điểm vãn bối đột phá hết sức mà chỉ điểm cho vài câu thì vãn bối có thể dâng ra Đạo Hồn, cầu tiền bối đồng ý cho dựa vào ngàn năm!
 
Hắn nói xong, hai tay bấm tay bắt quyết, áp lên phía trên Thiên Linh cái, lập tức một luồng sáng màu đen từ nơi đỉnh đầu này bay ra, bên trong này ẩn chứa ý cảnh và đạo niệm của hắn.
 
Ở La Thiên Tinh Vực này nương tựa người khác thì có thể có lựa chọn giao ra vật đảm bảo để dựa vào, mà đạo hồn này cũng là quy cách cao nhất đồng thời cũng là vật đảm bảo sự nương tựa nghiêm khắc nhất.
 
Một khi Đạo hồn bị người nắm giữ, tuy nói không phải sống chết chỉ trong một ý niệm nhưng có thể ảnh hưởng đạo tâm, có ý nghĩa sâu xa.
 
Hiến dâng Đạo hồn, có thể thấy được sự thành tâm của Thân Công Hổ. Hắn thật sự bị ánh mắt lúc trước của Vương Lâm làm cho sợ, trong lòng hắn mơ hồ có loại cảm giác, nếu là hôm nay chính mình buông tha cơ duyên lần này thì sợ là cả cuộc đời này nhất định sẽ cực kỳ hối hận.
 
Thân Công Hổ đối với cảm giác của chính mình cực kỳ tín nhiệm. Cả đời này của hắn rất nhiều lần quyết định trọng đại toàn bộ đều dựa vào cảm giác kỳ dị này. giờ đây, loại cảm giác này lại sâu đậm không giống như trước đây lại khiến niềm tin của hắn thêm kiên định.
 
Nhìn đạo hồn của Thân Công Hổ hiến dâng, ánh mắt của Vương Lâm sững lại. Tuy nói là không biết cái đạo hồn kia nhưng cũng nhìn ra này hàm nghĩa biểu thị. Trầm ngâm một hồi lâu, Vương Lâm chậm rãi nói:
 
- Ngươi không hối hận chứ?
 
Thân Công Hổ lập tức cung kính nói:
 
- Vãn bối tuyệt không hối hận!
 
Vương Lâm không hề dài dòng, tay phải phất một cái đạo hồn của Thân Công Hổ lập tức rơi vào trong tay, một hơi nuốt vào rồi dung nhập vào bên trong nguyên thần của hắn.
 
- Ngươi vì sao tới đây?
 
Sau khi thu đạo hồn, Vương Lâm bình thản hỏi.
 
- Lôi tiên giới sắp sửa mở ra, vãn bối tính toán mượn nơi đây để tu luyện nguyên lực.
 
Thân Công Hổ cười khổ nói.
 
Thần trí Vương Lâm vẫn như thường, cảm thấy rõ ràng đạo hồn của Thân Công Hổ bên trong thân thể. Sự bá đạo trong ý cảnh của người này cực kỳ tương tự, nhưng vẫn có một điều khác biệt, người không hiểu được nhân sinh, nên không thể hiểu được trọn vẹn.
 
- Lôi Tiên Giới bao lâu nữa thì mở ra?
 
Vương Lâm bình thản mở miệng, hai mắt hé mở.
 
Thân Công Hổ cung kính nói:
 
- Mười năm nữa, Lôi Tiên Giới sẽ lại mở ra. Đến lúc đó, dựa vào Lôi Đỉnh sẽ có thể đi vào.
 
Vương Lâm trầm ngâm ít lâu, Lôi Tiên Giới này hắn rất có hứng thú. Năm đó bên trong Vũ Tiên Giới hắn không thể hấp thụ tiên ngọc, nhưng lần này, hắn cũng đã có thực lực hấp thụ một lượng lớn tiên ngọc, đi đến Lôi Tiên Giới, nhất định sẽ khiến cho tu vi viên mãn.
 
- Tiên giới bị phá hủy có hạn chế gì tới tu vi của người tiến vào?
 
Hai mắt Vương Lâm lộ ra tinh quang, nhìn về phía Thân Công Hổ.
 
Thân Công Hổ ngẩn ra, chần chừ một chút, hiển nhiên là cũng bởi vì những lời này của Vương Lâm mà có một ít suy đoán.
 
Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh, từ tốn nói:
 
- Lão phu cũng không phải là người ở La Thiên Tinh Vực này!
 
Tạp niệm trong đầu Thân Công Hổ hoàn toàn tiêu tan, gần như ngay khi Vương Lâm mở miệng hắn cũng nghĩ tới đáp án này. Trong lòng hắn, chỉ có lai lịch như vậy mới phù hợp với thân phận Vương Lâm.
 
- Tiền bối, Lôi Tiên Giới ở La Thiên Tinh Vực ta bị phá hủy cũng không quá nghiêm trọng, đối với hạn chế tu vi, là Vấn Đỉnh Hậu Kỳ đại viên mãn. Nhưng dưới bí pháp của Lôi Tiên Điện, cũng có thể để cho một vài tu sĩ tu vi đạt tới bước thứ hai tiến vào, điều kiện tiên quyết là không được phát triển vượt qua Khuy Niết Sơ Kỳ.
 
Vương Lâm gật đầu, lại hỏi thêm một ít chi tiết. Lôi Tiên Giới này về cơ bản cũng cùng loại với Vũ Tiên Giới. Dù sao vô số năm trước, tứ đại tiên giới Phong, Vũ, Lôi, Điện đều là thông đạo vào Viễn Cổ Tiên Vực.
 
Sau khi hiểu rõ, Vương Lâm như muốn nói lại thôi, liếc nhìn Thân Công Hổ một cái, bình thản nói:
 
- Thôi, người có thể lưu lại tu luyện, nhưng không được quấy rầy lão phu!
 
Thân Công Hổ vội vàng gật đầu vâng lời. Mục đích hắn tới đây chính là để tu luyện, nhưng hiện tại bản thân cũng bị trọng thương, tu vi lại giảm xuống rất nhiều, nếu rời khỏi, trong thời gian ngắn ngủi mười năm rất khó tìm được nơi nào tốt hơn chỗ này. Hơn nữa hắn đã bị thương, chữa thương sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, rất có thể mười năm sau khi Lôi Tiên Giới mở ra hắn cũng chỉ mới vừa bình phục.